Cũng không trách Thu Tĩnh Văn quát như thể trời sập xuống như vậy. Bởi vì cảnh tượng trước mắt thực sự rất khả nghi. Chưa nói tới việc Thu Ý Hàn đi cả đêm không về, khiến trái tim cô treo lên tận cổ, hiện giờ vào cửa lại thấy giường Đường Trọng có dấu vết của hai người đã ngủ, đang mặc áo tắm đi ra mở cửa, Thu Ý Hàn mặc áo tắm ở trong toilet... Cô làm sao có thể trả lời cho anh trai và chị dâu mình đây? Nếu để bọn họ biết Đường Trọng và Thu Ý Hàn đã xảy ra loại quan hệ này, thật không biết bọn họ sẽ làm chuyện điên cuồng gì nữa. - Cô. Thu Ý Hàn kêu. - Thu Ý Hàn, cháu sao lại không khiến người khác bớt lo đi hả? Cháu còn trẻ tuổi, sao lại đã phát sinh quan hệ với đàn ông rồi? Lúc trước đúng là không nên để cháu tới Pháp, cô cũng không nên phụ trách giám sát cháu. Không giám sát cháu thì cô cũng không phải chịu trách nhiệm gì... - Cô à... Thu Ý Hàn cũng hiểu được là cô mình đang nói chuyện gì, khuôn mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ kêu lên. - Cháu đừng có gọi cô. Đợi tới lúc cha cháu tới đây, cháu sẽ không còn nhìn thấy người cô này nữa rồi. Nhất định cha cháu sẽ bóp chết cô. - Đêm qua chúng tôi không làm gì cả. Đường Trọng biết Thu Ý Hàn thẹn thùng, chủ động giải thích giúp. Mặt Thu Tĩnh Văn vui vẻ, sau đó lại biến thành càng tức giận hơn. - Đường Trọng. Thu Tĩnh Văn hùng hổ nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, quát: - Cậu cho là tôi ngu ngốc à? Hay là cậu ngu ngốc hả? Trên thế giới này làm gì có chuyện mèo chê mỡ? Làm quái gì có Liễu Hạ Huy gái ngồi trong lòng mà không loạn chứ? -...

Bị cô nhắc tỉnh như vậy, Đường Trọng cũng hiểu được hành động của mình quả là ngốc nghếch. Nhưng đêm qua thật sự hắn chưa làm gì được, chỉ ôm Thu Ý Hàn ngoan ngoãn ngủ cả đêm. Đầu tiên bọn họ ôm nhau nói chuyện, nói xong mệt quá, mệt liền ngủ, ngủ tới tận khi trời sáng. Trong quá trình nói chuyện, Đường Trọng cũng từng bị Thu Ý Hàn khiến dục hỏa đốt thân. Nhưng cô nhóc này hoàn toàn không ý thức được hành vi tội phạm của mình, đầu chui vào trong chăn giống như một con mèo lười vậy. Đường Trọng làm sao lại không biết xấu hổ mà lôi cô ra xử chứ? Đường Trọng bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: - Nếu cô không tin thì tôi có thể chứng minh với cô... Hôm nay tôi vẫn còn là xử nam. - Xử nam sao? Thu Tĩnh Văn nghĩ ngơi, sau đó đỏ mặt mắng một tiếng.

- Tôi mới không thèm xem cậu chứng minh. Cái đồ đại lưu manh này. -... Đường Trọng nói là dùng thủ đoạn y học chứng minh, không ngờ cô ta lại nghĩ là tìm cô ta hỗ trợ chứng minh. Cái cô gái này đúng là có tư tưởng thật lưu mạnh, lại thích mắng người khác là lưu mạnh. Luận bản lĩnh trả đũa, quả là không ai so được với cô. - Cô à, đêm qua chúng cháu gặp mưa, quần áo đều ướt đẫm. Cháu không có quần áo thay, cho nên mới ngủ bên này. Thu Ý Hàn giải thích rất chân thành. - Chúng cháu... Thật sự không làm gì cả. - Thật sự không làm sao? Thu Tĩnh Văn hơi tin rồi. Cô không tin Đường Trọng nhưng cô tin Thu Ý Hàn sẽ không lừa mình. Mà với chỉ số thông minh của nó, vừa nói dối đã đỏ mặt, muốn lừa gạt cũng chẳng lừa nổi. - Không có mà. Thu Ý Hàn lắc đầu. - Đường Trọng chỉ ngủ. -...... Đầu Thu Tĩnh Văn đầu gân đen. Con bé ngốc này. Đường Trọng nếu không ngủ thì cháu định làm à? - Cô thấy chưa? Tôi vô tội mà. Đường Trọng nói rất bất đắc dĩ. Thu Tĩnh Văn đánh giá mặt mũi hai người xong một lúc, sau đó mới phất tay nói: - Đói rồi, đi ăn sáng thôi. Đêm qua trước khi ngủ, Đường Trọng đã giặt quần áo của mình và Thu Ý Hàn. Phơi một đêm, ngoài chiếc áo khoác dạ dày của Thu Ý Hàn, mọi quần áo khác đều đã khô rồi. Thu Ý Hàn thay quần áo ngày hôm qua, Đường Trọng thay một bộ quần áo khác mang theo tới Paris. Ba người sau đó liền xuống lầu cùng ăn sáng. Sau khi uống một ly sữa, sắc mặt Thu Tĩnh Văn mới đỏ hơn một chút. Cô nhìn chằm chằm vào Thu Ý Hàn, nói: - Hôm qua bà ngoại cháu muốn đi vào phòng, cô còn nói cháu ngủ với cô, giờ đã ngủ rồi nên cháu mới tránh thoát được một kiếp nạn... Nếu bà lão biết đêm qua cháu không về nhà thì cháu cho là mình có thể hẹn hò với tình nhân ở khách sạn sao? - Cô à, cháu biết cô tốt nhất mà. Thu Ý Hàn nịnh nọt Thu Tĩnh Văn. - Hừ, biết là tốt rồi. Thu Tĩnh Văn thực không hài lòng nói. Cô liếc Đường Trọng một cái, hỏi: - Bao giờ thì cậu trở về thế? - Cô muốn đuổi tôi à? Đường Trọng cười khổ. - Cậu ở lại Paris nhiều thêm một phút thì Thu Ý Hàn sẽ gặp nguy hiểm thêm một phút. Thu Tĩnh Văn nói rất thẳng thắn. - Chỉ có cậu rời đi thì tôi mới an tâm. -... Đường Trọng thật sự tức giận. Cứ làm như mình là loại háo sắc lúc nào cũng muốn cướp trinh không bằng. Mình là loại người này sao? - Đúng rồi. Rốt cục cậu có quan hệ gì với Agnes Ôn Nhã? Cô gái này có bãn lĩnh truy hỏi chuyện tới cùng. Hôm qua cô hỏi, Đường Trọng không trả lời. Hôm nay cô ta vẫn không để Đường Trọng yên. - Có thể coi là một người bạn của bạn đi. Đường Trọng suy nghĩ một hồi, xác định lại quan hệ giữa mình và Agnes Ôn Nhã. - Không phải? Thu Tĩnh Văn lắc đầu. Sau đó vẻ mặt của cô liền trở nên kích động, nói: - Cậu biết không? Agnes Ôn Nhã mua quần áo của Angel chúng ta, sau đó lại còn muốn chúng ta thiết kế trang phục. Tối qua có vô số người chạy tới chọn mua quần áo, trong đó không ít người là người Trung Quốc. Khả năng người Trung Quốc đều cảm thấy shop chúng ta hot mà lại đang giảm giá... - Không chỉ có thế. Shop chúng ta còn được lên trang đầu tạp chí thời trang của Pháp rồi... Còn có một vài cô gái rất nổi tiếng cũng đã trở thành thành viên của cửa hàng. Có các cô ấy hỗ trợ tuyên truyền, Angel chúng ta muốn không nổi tiếng cũng không được đâu. - Nếu cứ phát triển như vậy, khấu trừ phí tổn thuê cửa hàng... À, tiền thuê cửa hàng chúng ta không lo. Nếu phát triển tốt thì không chừng trong vòng hai năm có thể thu hồi đủ vốn đấy. Năm nay khẳng định doanh thu sẽ không tồi. Chúng ta còn mời cả Berry và Trương Thượng Hân phát ngôn cơ mà. Hai người này phát ngôn đã mất toi doanh thu nửa năm của chúng ta rồi... Đường Trọng nhìn Thu Tĩnh Văn nhắc tới số tiền cao ngất để trả cho hai ngôi sao nữ có vẻ đau lòng thì cười nói: - Mời người phát ngôn là đúng thôi. Chúng ta là nhãn hiệu mới, không có người nổi tiếng hỗ trợ mở rộng tên tuổi thì ai thèm tới mua quần áo chứ? - Tôi cảm thấy mấy ngôi sao đều xấu xa. Thu Tĩnh Văn thở dài nói. -... Đường Trọng có cảm giác nằm cũng bị trúng đạn. Thu Tĩnh Văn lúc này mới phải ứng, nhớ ra Đường Trọng cũng là một ngôi sao lớn "xấu xa". Cô cười cười xấu hổ, nói: - Trương Thượng Hân còn chưa đi đâu. Cậu không đi dạo Paris với tình nhân của mình à? - Chúng tôi là bạn bè thôi. Đường Trọng giải thích. - Bạn bè à? Thu Tĩnh Văn cười lạnh.

- Đã hôn trên sân khấu còn là bạn à? -... - Đừng cho chúng tôi ở Paris thì chuyện của cậu chúng tôi không biết nhé. Thu Tĩnh Văn nói. - Tôi còn biết cậu sắp đính hôn với cô gái họ Đổng kia cơ. Thế nào, không thành công à? - Không. Đường Trọng nói. Hắn hôn Trương Thượng Hân nồng nhiệt trên sân khấu là muốn bày tỏ thái độ từ chối kết hôn với Đổng Bồ Đề. Chuyện hắn và Đổng Bồ Đề cực kỳ phức tạp, một chốc một lát cũng khó giải thích rõ. Cho nên Thu Tĩnh Văn muốn bênh vực cho Thu Ý Hàn cũng có thể lý giải được. - Cho nên mới tới tìm Ý Hàn nhà chúng tôi à? Thu Tĩnh Văn tay cầm dao nĩa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Trọng, hỏi. - Cô à...

Thu Ý Hàn thấy sắc mặt cô mình không tốt, đưa tay ra nắm tay cô, lay động khuyên nhủ. Thu Tĩnh Văn nhìn Thu Ý Hàn hơi bất đắc dĩ. Cái con bé ngốc này. Cháu không biết chuyện gì nhưng cô biết. Những chuyện cháu không nghĩ rõ nhưng cô đều hiểu được. Nếu quyết định sống với hắn thì có một số việc nhất định phải biết tranh thủ. Cháu không hiểu thì cô giúp cháu. Nhưng sao cháu lại còn ra mặt cản trở chứ? Cô đang muốn tốt cho cháu thôi. Đường Trọng cúi đầu ăn mỳ trong đĩa, cất giọng trầm thấp: - Có một số việc cô không biết. Những chuyện cô biết chỉ là bề ngoài thôi... Tôi và cô cũng giống nhau, đều không muốn Ý Hàn gặp tổn thương gì. Tôi nghĩ như vậy, cũng hành động như vậy. - Tôi có rất nhiều khuyết điểm nhưng tôi đều cố gắng làm tốt. Cho tôi một ít thời gian, cũng cho Ý Hàn một chút thời gian. Cô đã ủng hộ chúng tôi tới với nhau, vậy thì cũng nên tin tưởng chúng tôi nhiều hơn. Đợi cho mọi chuyện rõ ràng rồi, có lẽ cô sẽ phát hiện ra, những chuyện cô biết lại hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng. Thu Tĩnh Văn có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Đường Trọng. Trong lòng cô hiểu rõ, Đường Trọng quả thật thích Thu Ý Hàn. Nếu không thì cũng không phải ngày nào cũng gọi, không phải chạy tới Paris thăm nó, không tìm cách gạo nấu thành cơm vì bị người nhà Thu Ý Hàn phản đối... Lấy thái độ si mê của Thu Ý Hàn với Đường Trọng thì chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng hai người cho tới giờ vẫn chưa vượt giới hạn, đó là vì năng lực nhẫn nại của Đường Trọng tốt sao? Thu Tĩnh Văn bị Đường Trọng thuyết phục, nói: - Người Khương gia đã tìm anh trai tôi nói chuyện, bảo ông ấy cắt đứt quan hệ giữa cậu và Ý Hàn. Anh trai tôi đã đồng ý rồi... Xem ra sau khi cậu trở về phải nói chuyện cho kỹ với anh trai tôi. - Cho dù là có chuyện này hay không thì tôi cũng sẽ nói chuyện với ông ấy. Đường Trọng giọng nói của Đường Trọng kiên định.

- Tốt lắm. Thu Tĩnh Văn gật đầu. - Chúng ta còn phải bàn một việc khác nghiêm túc và gấp gáp hơn... Nhân ật nguy hiểm như cậu rốt cục bao giờ thì về nước? -... Tầm mắt Đường Trọng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảm thán: - Paris có tuyết rơi rồi, chắc Minh Châu... Cũng sắp có tuyết rơi phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play