- Anh không tốt vậy đâu.

Đường Trọng lắc đầu.

- Rất nhiều chuyện anh không nói cho em là bởi anh không muốn làm em thất vọng. Giao tranh đen tối, máu tanh, bạo lực, dơ bẩn... Anh không hy vọng em phải tiến vào một thế giới như vậy. Nhưng có một số việc phải nói cho em biết, nếu không thì sẽ là lừa gạt em.

- Em biết anh là người tốt, đối xử với em tốt. Thế là em đã rất thỏa mãn rồi.

Thu Ý Hàn chủ động đưa tay nắm bàn tay Đường Trọng, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay hắn.

- Tay anh ấm quá.

Đường Trọng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thu Ý Hàn, trong lòng thầm thở dài.

Tại thời điểm đối mặt với Thu Ý Hàn, trái tim hắn rất dễ trở nên mềm mại, giống như đang ở trong một cánh đồng hoang vu tăm tối, đột nhiên lại xuất hiện một đóa hoa nhỏ màu trắng, khiến người ta vui mừng và ngạc nhiên vô hạn, đồng thời hy vọng có thể bảo vệ nó khỏi tổn thương giữa bão táp mưa sa.

Nhưng đây lại là sự thật sao?

Thế giới của mình là như vậy, có chém giết, có cạm bẫy, không chỗ nào không có kẻ thù.

Hắn có thể giấu diếm nhất thời, chẳng lẽ có thể giấu diếm cả đời sao?

Chẳng lẽ vĩnh viễn không muốn mang cô vào trong thế giới của mình sao?

Nói vậy thì tương lai của bọn họ sẽ như thế nào đây?

- Tôi có quấy rầy hai vị sao?

Một tiếng nói hùng hồn truyền tới.

Đường Trọng xoay người, nhìn Cadillac khoác một chiếc áo dài tới, đứng bên cạnh bọn họ.

Hắn nói tiếng Anh, hiển nhiên là vì muốn chiếu cố tới thói quên ngôn ngữ của Đường Trọng.

Đường Trọng nhanh chóng đứng dậy, vươn tay về phía Cadillac, vẻ mặt cảm kích nói:

- Ông bạn cũ, đã lâu không gặp rồi.

Cadillac bắt tay Đường Trọng, cười nói:

- Đúng vậy, ông bạn cũ. Nếu không phải có người mật báo cho tôi thì tôi cũng không biết cậu tới Pháp đâu... Thế có thể coi là bất ngờ cho bạn cũ không?

- Đây là lỗi của tôi.

Đường Trọng mời Cadillac ngồi xuống, chân thành xin lỗi:

- Tôi cũng mới vừa quyết định bay tới. Chiều hôm qua tôi mới tới Paris, sau đó đi gặp bạn cũ của hai tôi là tiên sinh El Raffarin. Tôi còn đang nghĩ phải tụ tập với tiên sinh Cadillac, không ngờ cơ hội như vậy đã xuất hiện trước mắt tôi rồi.

Ánh mắt Cadillac liếc ra ngoài cửa sổ, nói:

- Nhãn hàng mới khai trương, vì sao bạn cũ của chúng ta, tiên sinh El Raffarin lại có vẻ không được vui mừng lắm thế?

- Ồ, có thể là tại đêm qua hắn ăn phải đồ thiu chăng? Nếu không thì sao?

Đường Trọng cười ha hả nói.

- Đúng vậy. Nhất định là bởi nguyên nhân này.

Cadillac gật đầu nói.

- Là bạn cũ của hắn, chốc nữa tôi phải tới thăm hỏi ân cần hắn mới được.

- Ông thật sự là một người biết chăm sóc bạn bè đấy.

Đường Trọng cậu ngợi từ tận đáy lòng.

Sau đó hai người nhìn nhau cười to.

Cadillac nhìn Đường Trọng nói:

- Cảm thấy thế nào? Vị trí cửa hàng không tồi chứ?

- Tốt phi thường.

Đường Trọng nói.

Hắn biết nếu không có Cadillac hỗ trợ thì sản phẩm mới muốn mở cửa hàng tại vị trí mặt tiền ở Champs-Élysées là điều không có khả năng.

Huống hồ tiền thuê cửa hàng một tháng cũng là do người đàn ông gia tộc Cadillac này trả trước. Tuy rằng hắn thua trong tay mình nhưng người Pháp đúng là biết tuân thủ lời hứa tốt hơn tưởng tượng của Đường Trọng.

- Tiểu thư Thu Tĩnh Văn luôn luôn khen ngời sự khẳng khái và hào phóng của tiên sinh Cadillac với tôi. Cô ấy nói cho tôi biết, nếu không có sự hỗ trợ của ông thì nhà thiết kế Lyon cũng sẽ không thiết kế cho một nhãn hiệu mới. Nếu không có ông giúp đỡ cực lực, Berry cũng không có khả năng ký hợp đồng phát ngôn cho Angel... Tiên sinh Cadillac, thật sự là không biết phải biểu đạt sự cảm kích của tôi với ông thế nào cho đủ.

- Trung Hoa chúng ta có một câu ngạn ngữ là lâu ngày sẽ biết lòng người. Tôi nghĩ thời gian tới, tiên sinh Cadillac nhất định sẽ hiểu thái độ với bạn bà của người Trung Hoa chúng ta là hào sảng và trung thành thế nào. Rất vinh hạnh có thể kết bạn với một người bạn như tiên sinh Cadillac tại Paris hoa lệ.

- Đây cũng là vinh hạnh của tôi.

Cadillac cười ha hả nói:

- Người Trung Quốc các cậu có câu nói thế nào nhỉ? Không đánh không chia à? À, là không đánh không quen biết. Tôi nghĩ chúng ta nhất định sẽ là bạn bè lâu dài.

- Nhất định thế.

Đường Trọng cười nói.

Đúng lúc này, cửa lớn của cửa hàng Angel lại xuất hiện một đám đông.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Cadillac hỏi.

- Không biết.

Đường Trọng lắc đầu.

Vừa dứt lời, di động Đường Trọng liền đổ chuông.

Hắn bấm nút nghe, thấy tiếng Thu Tĩnh Văn truyền tới.

- Ôn Nhã tới.

- Biết rồi.

Đường Trọng nói.

- Hình như cô ấy tới mua sắm.

Thu Tĩnh Văn lại nói thêm.

- Thế không phải là rất tốt sao?

Đường Trọng hỏi lại.

- Vì sao?

Thu Tĩnh Văn hỏi. Hiển nhiên cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Một cửa hàng của nhãn hiệu mới vừa mới mở, ngày đầu khai trương lại có công chúa nhỏ có quan hệ huyết thống với hoàng thất tới mua sắm. Đây là chuyện trùng hợp sao?

Cho dù là ai cũng đều hiểu, chỉ cần Ôn Nhã mua sản phẩm của nhãn hiệu Angel này hoặc cô chỉ tới ngó qua cũng khiến toàn bộ châu Âu chú ý. Đặc biệt là các thục nữ gia đình danh giá ở tầng trên của xã hội.

Phải biết rằng mỗi một giai cấp đều có thần tượng của mình. Không nghi ngờ gì nữa, Ôn Nhã chính là nhân vật thần tượng như vậy. Mà tín đồ của cô là những người tiêu thụ hàng xa xỉ cấp cao.

- Có phải là cô ta hôm nay nhàm chán, đi dạo, nhìn thấy cửa hàng mới khai trương, muốn xem có khuyến mãi gì nên bước vào xem không? Nhớ phải giảm giá tám phần cho cô ta.

Đường Trọng cười nói.

- Nói luyên thuyên.

Thu Tĩnh Văn tắt điện thoại rất nhanh.

- Ôn Nhã sao?

Cadillac giật mình nhìn Đường Trọng, nói:

- Quan hệ hai người không tồi hả?

Gia tộc Agnes còn là một gia tộc lâu đời hơn Cadillac rất nhiều. Sản nghiệp bọn họ không nhiều nhưng kiếm tiền rất giỏi. Bọn họ đầu tư rất ít, ngoài chính trị ra.

- Không phải quen thuộc lắm.

Đường Trọng cười nói. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, làm cho người ta không hiểu rõ tình huống mới là an toàn nhất. Có những thời điểm không thể để người khác nhìn thấu, dù là kẻ thù hay bạn bè cũng vậy.

- Cô gái này...

Cadillac đánh giá Đường Trọng hơi đăm chiêu, nói:

- Lực ảnh hưởng rất lớn. Cô ta muốn vào cửa hàng của cậu thì nhất định nhãn hiệu của cậu sẽ nổi tiếng khắp Châu Âu. Chúc mừng cậu, thật sự là một ngày khai trương rất tốt.

- Xem ra tôi phải giảm khuyến cho cô ta mới được.

Đường Trọng cười ha hả nói:

- Ông thấy sáu phần được không?

-...

Ôn Nhã thật sự tới, đúng là ngoài dự kiến của Đường Trọng.

Tình huống của ông bạn bị bệnh thần kinh tại trại an dưỡng ở Anh, Augustine kia chắc là tốt hơn mình tưởng rồi.

Mình tốn nhiều tiền tài như vậy giúp hắn lấy lòng người, củng cố địa vị, lại phái cấp dưới đắc lực đi bảo vệ tính mạng cho hắn, hiện giờ rốt cục cũng đến lúc thu hoạch rồi phải không?

Đương nhiên thu hoạch hiện tại cũng chưa lớn như mình tưởng tượng. Chẳng qua một gốc cây non muốn trưởng thành trở thành đại thụ che trời thì chẳng phải cần thời gian rất dài sao?

Đường Trọng không vội. Hắn có thể chờ được.

Lại nói, hiện giờ không phải đã thu được lãi rồi còn gì?

Ôn Nhã quả thật rất ổn. Thân thể cô sở hữu tất cả những ưu điểm của phụ nữ phương tây, da trắng ngực lớn, tóc vàng mắt xanh, dáng người dong dỏng, dường như là nữ thần bước ra từ truyện thần thoại vậy.

Cô mặc một chiếc áo khoác bó nhỏ màu đen, bên ngoài lại mặc một chiếc áo thoạt nhìn cổ quái như áo gió hay áo giáp vậy. Trên đầu cô đội một chiếc mũ lông công màu đen. Một miếng sa mỏng màu đen hình tam giác che nửa khuôn mặt cô. Điều này khiến cô có thêm một tầng khí chất cao quý thần bí.

Ôn Nhã đi một vòng trong cửa hàng Angel, chỉ vào mấy bộ quần áo treo ở khu số ba, nói với nhân viên bán hàng:

- Món này, món này... Món này, ba món này thì thôi. Còn đâu gói lại cho tôi.

- Vâng, xin chờ một chút.

Nhân viên bán hàng kích động nói. Cô không ngờ ngày đầu tiên khai trương đã có người mua nhiều quần áo tới thế.

Phóng viên bên ngoài sôi trào.

- Tiểu thư Ôn Nhã mua quần áo rồi...

- Không, cô ấy mua sạch cả một quầy đấy.

- Các người nói xem, cửa hàng này không phải là do tiểu thư Ôn Nhã mở chứ hả?

Thu Tĩnh Văn xuất hiện rất hợp lúc, khách sáo đưa cho Ôn Nhã một tấm thẻ VIP, nói:

- Tiểu thư Ôn Nhã, đây là thẻ khách quý của cửa hàng chúng ta tặng cho cô. Hy vọng cô có thể trở thành hội viện đầu tiên của nhãn hiệu Angel chúng tôi.

Ôn Nhã nhận thẻ hội viện, bỏ vào túi xách tay của mình rất cẩn thận, sau đó nói:

- Đây cũng là vinh hạnh của tôi. Tôi rất thích phong cách quần áo Trung Quốc này. Về sau quần áo tôi mặc do mọi người tới thiết kế đi.

Thu Tĩnh Văn mừng rỡ nói:

- Tiểu thư Ôn Nhã, đây chính là vinh hạnh của chúng tôi.

Nhà thiết kế trang phục của Ôn Nhã cũng giống như nhà thiết kế cho vương thất. Chỉ cần nhãn hiệu Angel có dính tới hoàng thất thì không cần lo lắng tới vấn đề tiêu thụ nữa, giá cũng có thể tăng lên tới trên 300%.

Hàng xa xỉ là gì chứ?

Người thường không dùng nổi, đó mới là hàng xa xỉ.

Ôn Nhã thắng lợi trở về. Số quần áo cô lựa chọn tại Angel cần có hai vệ sĩ bê giúp mới mang nổi.

Lúc Ôn Nhã ra khỏi cửa hàng, các phóng viên rốt cục tìm được cơ hội phỏng vấn.

- Tiểu thư Ôn Nhã, vì sao ngày đầu tiên Angel khai trương cô đã tới cổ động rồi? Ông chủ cửa hàng này là bạn của cô sao?

- Không, tôi chỉ làm bạn với người mặc quần áo đẹp.

Ôn Nhã trả lời rất lãnh đạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play