- Đường Trọng, thời điểm đó, cháu còn đối kháng được với thế công của Đổng Tiểu Bảo sao?
Khương Lập Nhân hỏi.
- Thế công? Hắn sao lại công kích cháu chứ? Chúng ta không phải là người một nhà tương thân tương ái sao?
- Hắn là đại biểu của lợi ích hai nhà Khương Đổng, cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ nghĩ tới lợi ích của Đường gia.
Khương Lập Nhân nói.
- Chẳng sao. Thời điểm đó cháu làm tiểu đệ của hắn là được rồi. Hắn nói cái gì thì cháu nghe cái đó. Hắn muốn gì thì cháu đưa hắn thứ đó. Hắn bảo cháu đi về hướng Đông thì tuyệt đối cháu không đi về hướng Tây. Như vậy hẳn là tự bảo vệ được mình rồi đúng không?
- Cháu không làm vậy đâu.
- Sao cháu lại không chứ?
- Bởi vì cháu còn kiêu ngạo hơn hắn nhiều.
Khương Lập Nhân nói trúng tim đen ngay.
- Hai đứa cháu vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè được. Trong thế giới của chúng ta cũng không có bạn bè tuyệt đối, chỉ có minh hữu.
- Người khác có thể làm được nhưng cháu không làm được. Cháu không muốn dựa vào thế lực của Đổng Tiểu Bảo, vì sao hắn còn không ra tay với cháu chứ? Cá lớn ăn cá nhỏ không phải là đạo lý từ xưa tới nay sao? Chẳng lẽ cháu còn mong chờ Đổng Tiểu Bảo kết hôn xong lại đổi thành kẻ ăn chay sao?
- Làm người khó thật đấy.
Đường Trọng thở dài. Hắn và Đổng Tiểu Bảo đúng là không thể coi là bạn bè được, cũng rất khó trở thành bạn bè. Mỗi lần gặp mặ, hai người nhiều lần suýt nữa phát sinh xung đột.
Nếu Đổng Tiểu Bảo được cả hai nhà ủng hộ thật thì hắn còn có thể duy trình tình trạng giằng co với mình sao?
- Làm người không khó. Làm nhà giàu mới khó.
Khương Lập Nhân cười:
- Triều đại còn thay đổi, vận mệnh của một nhà sao không có sóng to gió lớn tập kích chứ? Dưới chân tràn ngập xương trắng, mấy người có thể đứng cười?
- Nếu không thì đừng gả Khương Di Lâm cho Đổng Tiểu Bảo có được không?
- Cháu muốn kết hôn với Đổng Bồ Đề sao?
Khương Lập Nhân mừng thầm.
- Gả bà béo cho hắn đi. Không thể khiến hắn vừa được mỹ nhân vừa được giang sơn. Thế thì lợi ích bị con rùa đen này chiếm hết rồi.
-...
- Giờ chúng ta đang bàn chuyện đám cưới cha mẹ cháu.
Đường Trọng biết điều liền nói sang chuyện khác. Hắn biết ông ngoại không thể nào đồng ý với đề nghị "chân thành" này của hắn.
- Vì giải thoát cho mình, ngay cả cha mẹ cũng đẩy lên làm thế thân được. Thế thì ông với mày còn bàn luận gì được nữa?
Đường Trọng bị Khương Lập Nhân đuổi ra ngoài.
Đám cưới của chòm râu dài và Khương Khả Nhân không bàn xong, ngược lại lại khiến Đường Trọng thêm lo lắng.
Ông ngoại đúng là vẫn đứng về phía mình. Hắn nói cho mình biết trước tin tức này, có ý bức cung nhưng cũng càng quan tâm tới tương lai phát triển của mình hơn.
Thoạt nhìn thì hiện tại mình nắm không ít tài nguyên. Tập đoàn Cẩm Tú sau khi chỉnh hợp thì cũng là một tập đoàn lớn cả trăm triệu. Vài ngày nữa công ty giải trí Thanh Hoa cũng sẽ đưa lên thị trường. Nếu vào thị trường chứng khoán thành công, giá trị của tập đoàn Cẩm Tú sẽ lại tăng mạnh.
Nhưng như thế đã đủ chống lại được mưa gió bên ngoài ập tới chưa?
Đối với những kẻ có bối cảnh mạnh mẽ thì bọn họ chỉ mới là đám kinh doanh nhỏ thôi.
- Cũng yêu cũng hận, giống như bị nhốt trong nhà ngục. Muốn buôn bỏ em hoặc chấp nhận vận mệnh, trái tim giằng xé khiến anh vô cùng đau khổ. Chưa hận em phụ nghĩa, chỉ hắn anh cuồng dại...
Đường Trọng đột nhiên muốn hát.
Trương Hách Bản mặc bộ quần áo Hắc Hiệp, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trước mặt có một đĩa nho đã rửa sạch, một tay vừa bỏ nho vào miệng, một tay khác thì đang di chuột.
Từ khi Trương Hách Bản tham gia quay bộ phim Hắc Hiệp bốn liền si mê nhân vật trong phim này.
Trước kia thần hộ mệnh của cô là người nhện, ngày nào cũng mơ tưởng có thể được người nhện ôm lên đỉnh cầu Cổng Vàng ngắm mặt trời mọc.
Hiện giờ cô lại thích Hắc Hiệp vừa bá đạo vừa dịu dàng.
Dùng cách nói của cô thì: Đây mới là người đàn ông chân chính. Người nhận sao? Ôi, quá ngây thơ.
Hai mắt Trương Hách Bản tỏa sáng, miệng còn lẩm bẩm, cũng không biết là đang mải chơi game gì trên máy tính.
Bạch Tố ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, nhìn dáng vẻ của Trương Hách Bản, trách cứ:
- Bản Bản, lúc ăn thì đừng chơi game, lúc chơi game thì đừng ăn. Cháu có biết trên tay có bao nhiêu vi khuẩn không hả?
- Không biết, chưa từng đếm qua.
Trương Hách Bản cũng không quay đầu lại, đáp.
- Dì cũng không bảo cháu đếm. Ý của dì là lúc ăn thì nên tập trung ăn. Cứ vừa ăn vừa chơi là mang bao nhiêu vi khuẩn vào bụng đấy. Lần sau cháu đau bụng cũng đừng có kêu là mình sắp chết, bảo mọi người phải nhanh chóng đưa cháu đi bệnh viện nữa nhé.
- Nhưng mà dù cháu không nói thế thì mọi người cũng sẽ đưa đi thôi.
Trương Hách Bản nói.
-...
Đúng lúc này, di động của Bạch Tố để trên bàn liền đổ chuông.
Trong Nam Man, Trương Hách Bản liền vọt tới nhanh như chớp.
Người khác còn chưa có phản ứng, cô đã chộp lấy di động, nói:
- Nhất định là Đường Trọng... Ồ, quả nhiên là Đường Trọng. Cháu biết là hắn mà.
Nói xong cô liền nhận điện thoại giúp Bạch Tố luôn.
- Ai đấy nhỉ?
Trương Hách Bản hỏi.
Bạch Tố và Lâm Hồi Âm liếc nhau. Hai người đều có cảm thấy bất đắc dĩ. Vừa rồi miệng còn nói là Đường Trọng, hiện giờ lại hỏi đối phương là ai.
- Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng nghe thấy tiếng nói của Trương Hách Bản liền cười nói:
- Dì Bạch đâu?
- Có việc gì?
Trương Hách Bản chẳng đưa trả điện thoại cho Bạch Tố.
- Thế này, tôi định mời mọi người tới Yến Kinh dự đám cưới...
Đường Trọng cười nói.
- Cái gì?
Trương Hách Bản kinh hãi hét lên chói tai, nhảy vọt khỏi ghế sô pha.
Bởi biên độ động tác của cô quá lớn nên cả đĩa nho kia cũng bị hất bay. Vô cùng nho rơi hết xuống sàn, giống như những hạt ngọc trai màu đen rơi xuống đất vậy.
Bạch Tố và Lâm Hồi Âm cũng bị động tác của Trương Hách Bản dọa sợ. Phía Đường Trọng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bạch Tố vội hỏi:
- Bản Bản, Đường Trọng nói gì thế? Sao vậy?
Lâm Hồi Âm tuy không lên tiếng nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn lại cũng tràn ngập vẻ lo lắng.
- Đường Trọng sắp kết hôn.
Hốc mắt Trương Hách Bản đỏ bừng, vô cùng tủi thân nói:
- Đường Trọng nói muốn mời chúng ta tới Yến Kinh dự đám cưới của hắn. Hắn kết hôn rồi.
Vẻ mặt Bạch Tố cứng đờ, sau đó cười nói:
- Đây là chuyện tốt mà. Cháu khóc cái gì? Cháu nói với hắn là chúng ta nhất định sẽ tham dự hôn lễ của hắn. Đúng rồi, cô dâu là ai thế?
Lâm Hồi Âm nhìn Bạch Tố một cái, cũng trầm mặc không nói.
- Không được.
Trương Hách Bản tức giận nói, giống như cô là bạn gái cũ bị Đường Trọng vứt bỏ vậy.
Cô quát vào điện thoại:
- Đường Trọng, sao anh lại kết hôn hả? Anh kết hôn thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Anh không định xơi xong chúng tôi liền vỗ mông chạy đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu. Anh không thể kết hôn.
- Trương Hách Bản, cô đang nói cái gì thế?
Đường Trọng toát hết mồ hôi. Hắn cũng nghe lời đối thoại giữa Trương Hách Bản và Bạch Tố ở đầu kia:
- Đưa điện thoại cho dì Bạch ngay.
- Không, dì Bạch chỉ biết chiều anh, nhường anh. Tôi không đưa. Anh phải giải thích rõ ràng cho chúng tôi.
- Cô muốn tôi giải thích cái gì đây?
- Anh phải chịu trách nhiệm với chúng tôi.
- Tôi còn chưa làm gì, thế thì chịu trách nhiệm cái gì?
- Cái tên xấu xa này. Anh định trốn tránh trách nhiệm... Hu... Hu... hu
...
Bạch Tố đi tới nói:
- Bản Bản, để dì nói chuyện với Đường Trọng.
- Không cần.
Trương Hách Bản giữ chặt di động.
- Hắn muốn kết hôn, cô dâu lại không phải là cháu. Hắc Hiệp không ở cùng với cháu, cháu không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.
-...
Lâm Hồi Âm đứng lên, lấy di động khỏi tay Trương Hách Bản, nói:
- Anh sắp kết hôn à?
- Các ngươi nghe kiểu gì thế?
Đường Trọng cười khổ nói:
- Tôi nói là muốn mời mọi người tới Yến Kinh dự một đám cười, không nói là đám cưới của tôi. Trương Hách Bản vừa khóc vừa gây chuyện, nghe còn chưa rõ. Người kết hôn không phải tôi mà là ba mẹ tôi.
...
Lâm Hồi Âm sửng sốt trong chốc lát, sau đó trả lại di động vào tay Trương Hách Bản, nói:
- Ba mẹ hắn sắp kết hôn.
- Ba mẹ ai?
- Đường Trọng.
Trương Hách Bản cũng sửng sốt vài giây, sau đó lập tức phá lên cười, nói vào điện thoại:
- Đường Trọng, không phải anh kết hôn à?
- Không phải. Là cha mẹ tôi.
- Thật tốt quá, thật tốt quá. Dù là ông nội bà ngoại anh kết hôn cũng chẳng sao. Chỉ cần không phải là anh là được.
-...
Bạch Tố lo lắng Trương Hách Bản lại gây chuyện gì nữa, giật luôn lấy điện thoại, nói:
- Đường Trọng, rốt cục xảy ra chuyện gì rồi?
Đường Trọng giải thích lại một lần, Bạch Tố hơi sầu não nói:
- Thật tốt quá, cuối cùng bọn họ cũng đã đến được với nhau. Đây là chuyện tốt. Chúng tôi nhất định sẽ tới tận nơi chúc phúc cho bọn họ. Nhớ lại thì đã hai năm không gặp mẹ cậu rồi. Còn cả cha cậu nữa, phải cảm ơn ông đã chăm sóc tôi ở Hận Sơn.
Bởi năm đó Bạch Tố gánh vác trọng trách chăm sóc Đường Tâm cho nên cũng biết một số chuyện của Đường gia. Chuyện cách đây hai mươi mấy năm, cha mẹ Đường Trọng cuối cùng cũng có thể đường hoàng đi tới với nhau, thật sự là không dễ dàng, cũng quá có ý nghĩa.
Đường Trọng nguyện đứng ra tổ chức hôn lễ cho cha mẹ mình, việc này cũng chứng minh hắn là một đứa con trai tương đối hiếu thảo.
- Tốt rồi. Tôi ở Yến Kinh chờ mọi người.
Đường Trọng cười nói.
- Yên tâm đi. Chúng tôi nhất định sẽ tới.
Bạch Tố nói.
- Trương Hách Bản ở đó...
- Xì!
Bạch Tố cười thành tiếng, nhìn thoáng quá Trương Hách Bản đang ngồi vui vẻ ở đó, nói:
- Nó còn đang nghĩ tới chuyện cô bé học sinh kết hôn với Hắc Hiệp đấy.
- Cô ta cứ mơ đi.
Đường Trọng tức giận nói.
- Các ngươi có chuyện gì tôi cũng mặc kệ. Tự cậu giải quyết đi.
Bạch Tố cười hì hì rồi ngắt điện thoại.
Bạch Tố tắt di động, nhìn Trương Hách Bản mặt ngấn nước mắt, đau lòng lau mặt giúp cô, nói:
- Cháu ấy, mất mặt chưa? vừa khóc vừa cười, mặt dính nước tiểu cóc!
Trương Hách Bản có vẻ suy ngẫm, dường như đang tự hỏi vấn đề gì.
- Bản Bản, sao thế?
Bạch Tố thấy kỳ quái hỏi.
- Cháu không phải đã biết rồi à? Không phải Đường Trọng kết hôn mà là cha mẹ hắn.
- Cháu biết mà.
Trương Hách Bản gật đầu nói:
- Nhưng cha không hiểu. Cha mẹ Đường Trọng giờ mới kết hôn, thế thì Đường Trọng từ đâu ra?
-...
Đường Trọng quyết định, kệ chòm râu dài và Khương Khả Nhân có đồng ý hay không, vì Khương Khả Khanh, hắn sẽ tổ chức xong hôn lễ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT