Khương Khả Khanh cũng không nói gì mà cứ đi trước, nên Đường Trọng sau khi “an ủi” qua anh bạn già vừa bị tổn thương kia, liền chạy ra bãi đỗ xe sau quán, mới thấy Khương Khả Khanh đang đợi hắn.

Chìa khóa xe ở trong tay hắn nên cô không cách nào vào được bên trong.

Đường Trọng mở cửa xe, Khương Khả Khanh hậm hực chui vào.

Hắn nhìn cô một cái rồi khởi động xe.

- Cô có vẻ rất tức giận nhỉ?

Xe đi xa khỏi Yên Vũ Giang Nam rồi Đường Trọng mới lên tiếng hỏi.

- Cậu cứ nói đi?

Khương Khả Khanh hỏi lại.

- Giả vờ.

- Biết rõ mà còn hỏi à?

Khương Khả Khanh cười khanh khách.

- Cậu thấy tôi diễn thế nào?

- Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt. Nếu cô vào ngành điện ảnh, doanh thu có khi tới 2 tỷ, thế thì chúng tôi hết việc làm nhỉ?

- Nói cũng đúng. Nhưng tôi không đành lòng đoạt bát cơm của mấy người. Mấy người cũng không dễ sống, trừ diễn trò ra thì chả làm được cái gì, tôi không diễn trò thì cũng không bị đói.

Khương Khả Khanh không khách khí tiếp nhận sự ca ngợi của Đường Trọng.

***

- Chúng ta đi đâu bây giờ?

- Không phải về nhà sao?

Đường Trọng hỏi.

- Không về, không về. Trở về là kiểu gì cũng bị bà cậu làm cho chết phiền. Cứ hỏi nhiều, tôi làm sao mà chịu nổi.

Khương Khả Khanh có chút không kiên nhẫn. Đường Trọng nghĩ, bà ngoại lo lắng cũng có đạo lý. Cô còn khi dễ người ta tới phát khóc, tất nhiên sao mà chịu cho nổi đây?

Đương nhiên Đường Trọng cũng không dám phát ngôn câu này ra ngoài.

Cái con ma nữ vừa rồi còn giày vò Lâm Bộ Thanh đã khiến cho hắn có sự sợ hãi trong lòng, đồng thời khiến hắn ngộ ra được ba điều hổ thẹn, ba điều vinh quang khi có quan hệ với Khương Khả Khanh. Nghe theo Khương Khả Khanh là vinh quang, phản đối là hổ thẹn. Ca ngợi Khương Khả Khanh là vinh quang, công kích là hổ thẹn. Khương Khả Khanh muốn lập tức đưa ra, dù không muốn cũng phải đưa.

- Cậu tính đi, chuẩn bị đưa tôi đi đâu giết thời gian nào.

- Tôi mời cô đi uống trà?

- Không phải vừa uống rồi à?

- Đi ăn nhá?

- Không đói bụng.

- Vậy cô muốn đi đâu?

Khương Khả Khanh ngẫm nghĩ, đôi mắt to chớp chớp, nói:

- Tôi dẫn cậu tới một chỗ.

- Chỗ nào?

- Đi rồi cậu sẽ biết.

Khi Đường Trọng trần trụi toàn thân nằm trong nước bùn ấm áp, trên mặt phủ toàn những miếng dưa chuột tươi, hắn không thể không cảm thán, nới này quả thực tốt, cuộc sống của những kẻ có tiền quá xa xỉ.

Đây là một thẩm mỹ viện, chính xác hơn hết, thì chính là thẩm mỹ viện cho các phu nhân.

Khương Khả Khanh mang theo Đường Trọng tới, thì cô nàng tiếp tân đưa ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, uyển chuyển nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Khương tỷ, nơi đây là thẩm mỹ viện cho các quý bà, các vị nam sĩ không thể vào. Cô xem có thể để cho vị tiên sinh này tới phòng chờ nghỉ ngơi được không? Bởi, nếu lúc cô đang tắm rửa mà có một người đàn ông xông vào, ắt hẳn sẽ làm hỏng tâm tình của cô đúng không?

Khương Khả Khanh làm mặt lạnh, hỏi:

- Ai bảo cô đây là đàn ông? Làm sao cô biết là đàn ông? Đây là phụ nữ đó, không tin thì cô sờ thử coi.

Người tiếp tân không dám kiểm tra, đành phải nở nụ cười dẫn hai người vào phòng khách quý vậy.

Người Khương Khả Khanh mang tới, ai dám chiếm tiện nghi đây?

Đường Trọng khi đang hưởng thụ sự phục vụ đặc thù này thì trong tâm hắn cũng âm thầm cảnh giới, nghĩ thầm, nhất định phải có chút khoảng cách với bà cô này mới được. Bởi cô ta làm nhiều chuyện đắc tội nhiều người. Nên không cẩn thận là bị hạ độc hoặc tạt a xít là chuyện bình thường.

- Thật là thoải mái quá a.

Đường Trọng nằm im lìm, cả người không động đậy, tựa một đám mây đang trôi vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Tiếng phụ nữ bước vào.

Ngửi ngửi cái mùi, người quen mà.

Hắn bỏ hai miếng dưa chuột che mắt ra, nhìn Khương Khả Khanh đang mang khăn tắm và mũ trắng bước vào, kinh ngạc hỏi:

- Sao cô lại vào đây?

- Vấn đề này phải là tôi hỏi cậu chứ? Đây là thẩm mỹ viện cho phu nhân, sao cậu vào được?

Khương Khả Khanh cười tủm tỉm hỏi.

- Không phải cô dẫn tôi vào sao?

Đường Trọng phản kích một cách bất lực.

- Thế nên mới nói, tôi không có mà hỏi mấy cái vấn đề ngu xuẩn, thì cậu cũng đừng hỏi tôi chuyện ngu ngốc như vậy. Bởi câu hỏi đó thực sự là rất ngu xuẩn đó.

- Tôi hiểu mà.

Đường Trọng gật đầu.

- Thế sao cậu còn chưa che dưa chuột lên?

- Vì sao?

- Thế cậu muốn nhìn thấy tôi trần truồng đấy à?

Khương Khả Khanh vũ mị cười.

- Nếu cậu không ngại thì tôi cũng không phiền đâu.

- ………………………………….

Yết hầu Đường Trọng nhúc nhích, nuốt nước miếng liên tục. Hắn muốn nói là hắn không ngại, nhưng lại đặt hai miếng dưa chuột lên mắt mình như cũ.

Hắn không phải cầm thú, mà hắn không thể nào không bằng cầm thú được.

Khi hắn làm xong việc đó, hắn cảm thấy đạo đức của mình đang bay lên nhanh vô cùng.

Khương Khả Khanh cười, lẫn trong đó còn có tiếng sột soạt cời đồ nữa.

Rồi, trong ao bùn còn có thêm một người phụ nữ.

Bùn bị quấy lên, Đường Trọng không đụng phải người Khương Khả Khanh nhưng lại cảm nhận rõ được khí tức của cô.

Tuy nhiên đấy là mỗi người một đầu a.

- Biết đây là gì không?

Khương Khả Khanh lên tiếng hỏi.

- Bùn.

- Nói nhảm. Đây tất nhiên là bùn, nhưng đây là bùn trong núi lửa, vận chuyển hàng không từ Zeeland về đó. Bên trong có 37 loại nguyên tố vi lượng, có thể xúc tiến sự tuần hoàn của da, là trắng toàn thân, trì hoãn già hóa. Tôi mỗi tháng đều tới đây ngâm một lần.

- Người có tiền quả là biết hưởng thụ nhỉ.

Đường Trọng cảm thán.

- Tắm bùn là phải dùng bùn chuyển từ Zeeland tới, tôi ở Hận Sơn toàn dùng bùn Hận Sơn.

- Nói là từ Zeeland tới, ai biết đâu là Hận Sơn chứ.

Khương Khả Khanh bĩu môi.

- Thế mà cô còn ngâm?

- Có thể khiến da tôi tốt lên mà. Cho dù nó là bùn ở đâu, chỉ cần có thể khiến cho da tôi trắng ra, mềm ra là được. Bà cô đây còn chưa có kết hôn, cũng không muốn nhanh như thế biến thành thiếu phụ luống tuổi đã có chồng đâu.

- Vậy mà cô còn dọa chạy một người tốt như thế?

- Chỉ là lừa đảo mà thôi.

- Làm sao cô biết hắn lừa đảo?

Đường Trọng hỏi.

- Cậu nghĩ rằng ngực tôi lớn tức tôi não ngắn à?

Khương Khả Khanh tức giận nói.

- Hắn lớn lên đẹp trai, biết pha trà, đánh đàn, có phong độ, lại lãng mạn, người như thế hiếm như là trân tàng bảo vật, những cô gái khác đều muốn cướp, sao lại để cho người như Khương Khả Khanh này?

- Nói cũng đúng.

- Hơn nữa, thím Lâm cả ngày đều lải nhải hắn ưu tú ra sao trước mặt mẹ tôi, nếu nói không phải hắn nhúng tay vào thì cứ vặn đầu tôi xuống mà làm bóng đá. Trăm phương ngàn kế muốn tán tỉnh tôi, còn giả bộ khi đến xem mặt nữa chứ, thấy là ghét rồi.

- Có lẽ là như hắn nói, hắn đối với cô chính là vừa thấy đã yêu thì sao?

- Người đối với bà cô này vừa thấy đã yêu nhiều lắm, sao tôi phải cho hắn mặt mũi chứ?

- Đây đâu phải vấn đề mặt mũi, chính là cô có thích hắn không?

- Cậu nghĩ tôi thích hắn không?

Con mắt Đường Trọng bị dưa chuột che đi nên không thể nhìn thấy được biểu cảm trên mặt Khương Khả Khanh khi hỏi câu này. Do dự một chút hắn nói:

- Chắc là không, bằng không thì cô đã không khi phụ người ta đến như thế.

- Kỳ thực nghĩ lại, hắn cũng không tệ lắm.

- Động tâm rồi à?

- Nếu như hắn không vì gia sản của tôi thôi.

Đường Trọng cuời:

- Sao cô biết là hắn mưu đồ gia sản của cô?

- Ánh mắt của hắn.

- Ánh mắt? Tôi sao không phát hiện ra?

Đường Trọng nghiêm túc suy nghĩ rồi.

- Ánh mắt của hắn rất tham lam.

Khương Khả Khanh trả lời.

- Cậu có thấy sợi dây chuyền của tôi không?

- Có.

- Đại khái trị giá hơn nghìn vạn. Ánh mắt hắn thường lơ đãng nhìn về phía nó.

- Cũng có thể hắn thấy cổ cô gợi cảm thì sao?

- Cậu bé, cậu đang dạy cô cậu làm sao để phân biệt đàn ông à?

Khương Khả Khanh cười lạnh.

- Người đàn ông như hắn thì càng thấy phụ nữ gợi cảm, sẽ không thèm ngó ngàng tới. Bởi hắn muốn biểu hiện nho nhã, kỳ thực là khó chịu trong người. Nhưng khi hắn đối mặt với châu báu thì rất khó có thể khắc chế được sự tham lam trong mắt mình. Chắc hẳn thím Lâm đã nói cho hắn biết về số của cải bé nhỏ của tôi rồi?

- Nếu như thế thì trong mắt hắn cô chính là mộ tòa bảo khố kim quang đại phát đó.

Đường Trọng trêu chọc.

- Quá nhiều tiền cũng là một loại áp lực, đến người đáng để yêu cũng tìm không ra.

- Nếu mà người khác nói câu này?

- Thì cậu nhất định phải mắng kẻ đó giả trâu bò thôi.

- Đúng thế.

Đường Trọng cười nói.

- Tôi thì không cần giả trâu bò, bởi tôi có.

- ……………

Đường Trọng cảm thấy có chút khó đỡ, bụng cũng nóng lên rồi, cả người có chút khó chịu.

Người phụ nữ trước mặt kia đang không có mặc chút quần áo gì.

Đáng tiếc đó lại chính là dì nhỏ của hắn.

- Làm sao lại cảm thấy có chút chóng mặt nhỉ?

Khương Khả Khanh lên tiếng nói.

- Có thể là bùn quá nóng chăng.

Đường Trọng phỏng đoán.

- Không biết a. Độ ấm vẫn như trước mà.

Khương Khả Khanh trả lời.

Hai mắt Đường Trọng liền mở ra, miếng dưa chuột đắp lên cũng rơi xuống vào trong bùn, rồi biến mất không thấy nữa.

Hắn nhìn da mình, không có gì bất thường, nói cách khác là bùn này vẫn bình thường mà.

Hắn nhìn lỗ thoát khí ở trên đầu Khương Khả Khanh, nói:

- Gian phòng này có vấn đề, chúng ta trước ra ngoài đã.

Khương Khả Khanh muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn sức lực.

- Tôi không còn sức rồi.

Khương Khả Khanh nói.

Đường Trọng nhảy ra ngoài, cũng không quan tâm lắm ướt hay không, lấy cái áo khoác của hắn trùm lên thân thể còn lầy lội của hắn.

Rồi hắn nhặt lên cái khăn tấm mà Khương Khả Khanh vừa ném ra, lôi Khương Khả Khanh từ trong bùn ra, sau đó ôm cô vào trong ngực.

Cuối cùng hắn bước thật nhanh ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play