Kim Cương rất ghét loại không gian biển này. Bởi vì ở nơi này hắn rất khó có thể phát huy được đặc tính sát thủ của mình, cũng không có biện pháp nào để “một kích không thành, chạy xa ngàn dặm”.
Hắn một lần vươn người, cũng chỉ có thể lặn ra xa khoảng vài mét. Vài mét và ngàn dặm thật sự là cách nhau quá xa.
Hắn trước khi nhảy thuyền đã hít lấy một hơi thật sâu, sau đó, nhờ vào một hơi này để liều mạng lặn về phía trước…..
Hắn nhất định phải lặn xa hơn, phải dùng hết khả năng để có thể thoát ra khỏi vòng vây của bọn hắn.
Bằng không thì với cái tình huống hiện này của hắn chỉ sợ khó có thể sống để rời biển rồi.
Thế nhưng, du thuyền vây quanh nhiều lắm, vòng vây cũng quá lớn. Vừa rồi chỉ liếc sang một bên, một mảnh toàn màu đỏ, biển trời một màu đều không thấy gì.
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, phổi cũng cần phải có không khí mới để bổ sung rồi.
Hắn cuối cùng chịu không nổi rồi.
Phì…………
Hắn nhẹ nhàng trồi lên, ở trên mặt biển lộ ra một cái đầu.
- Ở chỗ này.
Một chùm sáng phóng tới kèm tiếng người vui mừng kêu lên.
Kim Cương lại không thích cái cảm giác như thế.
Hắn cảm thấy mình như một con thỏ hoặc một con gà rừng, mà đối thủ của hắn là một thợ săn. Bọn họ mừng rỡ quát tháo, giống như không thể kiềm chế tâm tình khi nhìn thấy con mồi.
Hắn không phải thỏ hay là gà rừng. Hắn là Kim Cương.
- Nếu là trước kia, hắn đã sớm chết rồi.
Kim Cương thầm nghĩ. Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.
Hắn bị phát hiện, liền hít vào mấy ngụm không khí mới, rồi thêm một lần nữa ẩn mình vào trong nước.
Một chiếc ca nô lao đến rồi một thân thể cao lớn nhảy “ùm” một cái vào trong nước.
Đường Trọng đang muốn nhảy liền dừng lại, hắn nhìn vào mặt biển không ngừng nhộn nhạo gợn sóng mà tức giận không thôi:
- Lão râu dài, rõ ràng là kẻ địch của tôi….ông vội vã nhảy xuống làm gì?
Trước hết để cho đám người Kim Cương nhảy xuống biển tìm đường sống, sau đó lại dùng thuyền chặn đường sống của bọn hắn.
Thế nên đối với đám người Kim Cương là sống hay là chết thì còn phải xem tâm tình hai cha con hắn.
Mỗi một bước kế hoạch áp dụng rất hoàn mỹ.
Du thuyền Đường Trọng đắm rồi liền có một chiếc ca nô lao tới vớt bọn họ lên. Hai người ngồi trên ca nô truy tìm nơi đám người Kim Cương nhảy xuống.
Khi nghe thấy có người hô lớn “ở đây” thì lập tức chạy tới.
Tuy động tác lặn xuống của Kim Cương rất nhanh, nhưng ánh sáng từ ca nô chiếu thẳng vào mặt hắn, khiến cho làn da đen kịt cùng cái bướu thịt kia bị mọi người phát hiện.
Kim Cương ở chỗ này.
Hai cha con lập tức tập trung mục tiêu, Đường Trọng hắn còn chưa kịp nhảy thì lão râu dài bên cạnh đã không thấy nữa rồi.
Điều này khiến cho Đường Trọng cảm thấy bị tổn thương. Rõ ràng lúc trước đã nói rồi, chính mình muốn tự tay giải quyết Kim Cương, sao mà lão có thể nói lời không giữ lời đây?
Khi Đường Trọng còn đang tức giận thì lại có một chiếc ca nô nhích lại gần.
Trên thuyền một gã đàn ông mặc áo cứu sinh màu đen, dáng người cường tráng nhìn Đường Trọng, cười lớn:
- Sư phụ, sao lại có thể mắng như thế? Chúng ta hốt hết một mẻ mấy cái bọn hại nước hại dân, rồi về Hong Kong làm một bữa a. Tôi đã cho người làm đồ ăn với rượu rồi, chỉ chờ sư phụ tới là có thể chè chén rồi a.
Người tới không phải là đặc cảnh gì hết, càng không phải là cảnh sát biển Hong Kong, mà là xã hội đen Hong Kong.
Đứng ở bên trên ca nô, gọi Đường Trọng là sư phụ, chính là đứa con của Tân An lão đại Lại Văn Siêu, Lại Hồng Nho, cũng là lần trước tới Hong Kong tổ chức một buổi hòa nhạc mà Đường Trọng thu được một tên đồ đệ tiện nghi…
Có việc thì đệ tử lo giùm, Đường Trọng liền nói cho Lại Hồng Nho biết chuyện mình cần trợ giúp trên biển, Lại Hồng Nho liền sảng khoái đáp ứng.
Đường Trọng hơi nghĩ lại, rồi gọi điện cho Tạ Kinh Thành, con trai của một vị lão đại khác ở Tân An, Tạ Sinh Uy, cũng nói ra yêu cầu của bản thân. Hơn nữa còn ám chỉ Lại Hồng Nho cũng đáp ứng hỗ trợ, Tạ Kinh Thành cũng là kẻ tâm tư nhạy bén, liền tỏ vẻ bản thân sẽ kề vai chiến đấu cùng Lại Hồng Nho, nhất định sẽ tạo ra một đạo phòng tuyến phòng thủ vững chắc, nghiêm mật tuyệt đối không để kẻ địch của Đường Trọng vào được Hong Kong.
Đường Trọng đối với sự ủng hộ của hai người thể hiện sự cảm tạ. sau đó liền xuất hiện một màn mấy người Kim Cương bị thập diện mai phục đó.
Đáng tiếc chính là lúc ấy Kim Cương còn tưởng bị cảnh sát vây khốn, chưa kịp nhìn gì đã chui ngay vào trong nước rồi.
- Mắng một kẻ không biết giữ lời hứa.
Đường Trọng trả lời.
- Người không biết giữ lời hứa thì đúng là nên mắng.
Lại Hồng Nho phụ họa:
- Không người nào tin thì không được. Người như thế chúng ta nên ít quan hệ đi.
- Tôi có thể mắng, nhưng cậu thì không.
Đường Trọng uy hiếp, nếu mà thằng nhóc này dám mắng lão râu dài, hắn không ngại đám thằng cu này xuống biển ngay.
- Hơn nữa, tôi không thể không có quan hệ với lão.
- Dạ vâng. Sư phụ mắng đúng, đồ đệ không thể chửi.
Lạc Hồng Nho cười khổ. Nghĩ thầm, chính mình có phải là tang bốc quá lên rồi hay không? Thực là ảnh hưởng đến hình tượng và uy nghiêm của đại thiếu gia rồi.
Thế nhưng mà ai bảo chính mình có việc cần người ta đây?
- Chuyện uống rượu không vội.
Đường Trọng đưa mắt nhìn ra biển.
- Để cho mọi người thêm sức chút đi, trước tiên phải tìm được những kẻ nhảy xuống nước. Bọn hắn tổng cộng có bốn người, thân thể vô cùng lợi hại. Nếu thấy được bọn chúng cũng không cần phải lưu người sống đâu.
- Tôi hiểu rồi.
Lại Hồng Nho nháy mắt ra dấu với người trung niên bên cạnh, người kia liền truyền đạt mệnh lệnh của hắn xuống dưới.
Đường Trọng cùng gọi điện nhờ trợ giúp với Lại Hồng Nho và Tạ Kinh Thành, nên hai vị công tử ca này có tâm lý ganh đua. Hai người mang hết tinh anh dưới tay đến đây, tuy thân thủ bọn họ không thể nào bằng được với đám sát thủ kia của Kim Cương, nhưng là bọn hắn người đông thế mạnh, trên người lại có cả vũ khí nữa.
Mấy người Kim Cương đã nếm thất bại ở Đông chi hương, sĩ khí đã mất. Chạy trốn tới Dương Thành liền phát hiện đối thủ đã bố trí xuống thiên la địa võng. Bọn hắn căn bản không còn cách nào rời đi.
Ẩn núp ở chân núi một ngày, thật vất vả mới có thể liên hệ được với tên đầu húi cua, chuẩn bị chạy qua Hong Kong, kết quả ở trên sông lại bị người ta phục kích.
Một trận giày vò này đã khiến sức chiến đấu từ mười chỉ còn sáu bảy.
Một trận chiến như này, kết quả có thể biết được.
Số 11 trồi lên khỏi mặt nước để thở, liền bị một viên đạn trực tiếp bắn nổ đầu.
Chuột Đông có thiên phú ẩn nấp, hắn không biết tìm thấy ở đâu một cái ống hút, để cái ống hút trồi lên trên mặt biển để hô hấp, chính hắn dốc sức liều mạng hướng bờ biển bên kia bơi qua.
Nếu không phải có một chiếc ca nô lướt qua trên đỉnh đầu hắn, cuốn cái ống hút của hắn đi thì chỉ sợ hắn tới được bến cảng Hong Kong rồi cũng không ai phát hiện ra.
Trường Thành là kẻ tài cao gan lớn, hắn lặn ra được vòng vây bên ngoài, rồi nhắm tới một chiếc ca nô ở phía ngoài cùng, nhảy lên trên quật ngã người đang lái, muốn cướp ca nô để chạy, ai dè lại bị kẻ bên cạnh chon gay một súng vào ngực.
Cuối cùng ca nô còn chưa kịp lái hắn đã bị một đám người bao vây rồi.
Đã bắt hết!
Kẻ khiến cho Đường Trọng lo lắng nhất bây giờ chỉ còn có Kim Cương nữa mà thôi.
Tuy hắn chưa bao giờ chính diện chiến đấu qua nhưng đại danh của Kim Cương như sấm bên tai vậy. So với một số lão đại của các tổ chức sát thủ khác thì hắn xuất thân chính là sát thủ, bản thân thực lực vô cùng cường hãn.
Hiện nay lại bị ép vào cảnh đường cùng này, đến chó nóng nảy còn biết nhảy tường, Kim Cương mà bị ép đến mức này thì sẽ phát huy sức chiến đấu ra sao đây?
Đường Trọng không dám đi xa, hắn vẫn luôn canh chừng ở phụ cận nơi mà lão râu dài nhảy xuống.
Thế nhưng từ sau khi lão râu dài nhảy xuống, hai người đó giống như đã học được quy tức đại pháp vậy, cho tới giờ vẫn chưa thấy một ai trồi lên hết.
Đường Trọng vừa nóng vừa giận, nhiều lần muốn nhảy xuống hỗ trợ, nhưng lại lo sẽ làm loạn hết lên. Ở trong biển thì thực lực một người rất khó có thể phát huy được.
Đúng lúc Đường Trọng không nhịn nổi nữa thì trên mặt biển trồi lên hai cái đầu.
Bốp!
Lão râu dài liền cho Kim Cương ăn ngay một quyền vào giữa mặt.
Bịch!
Kim Cương liền trả lại một cú đá vào ngực lão râu dài.
Nói thật, chiến đấu trong nước đúng là không có sự mãnh liệt cùng với tính nghệ thuật gì hết.
Mỗi người đều bị bó tay bó chân, mỗi một động tác giồng như đang ở trong slow motion vậy.
Không có tiếng gió thét gào, không có không gian vặn vẹo, không có đá đổ, cây gãy, càng không có kêu la thảm thiết.
Cuộc chiến của hai người cứ như một vở kịch câm vậy.
Thế nhưng Đường Trọng hiểu, chiến đấu trong nước còn khó khăn hơn nhiều so với ở trên đất liền.
Bởi trong lúc chiến đấu còn phải hứng chịu lấy sự thử thách khó khăn cơ bản——hô hấp.
Người ở trong nước biển thì làm sao có thể hô hấp được đây. Nếu như không khí ở trong miệng đã dùng hết, hoặc giả bị ăn ngay một đấm vào mặt hay là bụng gì đó. Không khí trong miệng ắt sẽ chảy ra ngoài, chỉ sợ lúc đó chắc chắn sẽ thất bại.
Thấy lão râu dài và Kim Cương đang đấu tay đôi trên mặt biển, Đường Trọng vô cùng vui vẻ.
Lão râu dài không có việc gì.
- Mau giết hắn. Giết chết cái thằng da đen kia.
Lại Hồng Nho liền lên tiếng.
Không ít người giơ súng lên, nhưng không ai dám nổ súng.
Bởi lão râu dài và Kim Cương đang ôm chặt nhau trong nước, trong chốc lát ngươi trái ta phải, kẻ lên người xuống, ai dám nổ súng đây?
- Đừng có nổ súng. Ai cũng không được phép nổ súng.
Đường Trọng cũng hô lên.
Hắn cũng biết Lại Hồng Nho có ý tốt, nhưng hắn không thể để cho lão râu dài gặp phải nguy hiểm.
Ùm!
Đường Trọng nhảy vào trong nước biển.
Hắn nhanh chóng bơi qua hướng lão râu dài, hắn với lão râu dài liên thủ liền có thể khiến cho Kim Cương phải hạ phong rồi.
Tủm!
Đường Trọng còn chưa kịp bơi qua, thì hai người lại cùng lúc chui vào trong biển.
Đường Trọng quả thực bị hai người chọc cho phát ức rồi.
- Đừng có bướng bỉnh thế chứ? Đây đâu phải trốn tìm đâu. Mày để cho tao đánh hai quyền thôi được không?
Đường Trọng cũng không có chui theo vào trong biển mà hắn cho người kéo hăn lên.
Chiến đấu trong nước thì hắn có gia nhập vào thì coi như là quá thừa rồi.
Lúc này, đám người trên ca nô cũng không phải chờ đợi quá lâu.
Phù phù…….
Một cái đầu đen kịt trồi lên khỏi mặt nước.
Thấy kẻ xuất hiện chính là Kim Cương, trái tim Đường Trọng liền trầm xuống.
Lão râu dài thất bại?
Chẳng qua, thấy Kim Cương như là một con rối mất đi ý thức đã trôi nổi trên mặt biển, hắn mới hiểu được, Kim Cương đã hôn mê rồi, năng lực chiến đấu đã mất đi hoàn toàn.
Phù……
Lão râu dài liền thò đầu lên.
Anh hùng xuất hiện liền được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt vỗ tay.
Đường Trọng nhả vào trong nước, cùng với lão râu dài chậm rãi kéo thân thể to lớn của Kim Cương ra khỏi mặt nước, đưa lên ca nô.
- Hắn không chết hả? Có cần phải cho hắn thêm một bình Tam Bộ Đảo không?
Đường Trọng cảnh giác. Cẩn thận thì dùng được thuyền vạn năm.
Trước sau có hai chiếc thuyền nổ khiến cho mặt biển HongKong đều sáng lên ánh sáng đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT