Ngoài miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.
Khi tình huống của lão sâu rượu không rõ ràng, Tô Sơn đã khuyên Đường Trọng đi cứu ông của hắn. Lúc đó chính mình còn đang bị thương nặng, nếu mà hắn thực sự mà rời bỏ cô thì trong lòng cô nhất định sẽ rất cô độc, có vì vậy mà bỏ mình không?
Đường Trọng lựa chọn lưu lại.
Đập lớn bị hủy, Ngũ Lĩnh bị nhấn chìm, lão sâu rượu nhảy vào trong nước lũ. Đường Trọng khi phải lựa chọn, hắn liền chọn ở lại bảo vệ cô.
Đúng thế, nếu như Đường Trọng là một kẻ thuộc dạng vì nữ sắc mà bỏ quên đi thân nhân, chỉ biết tư lợi cho bản thân. Nếu như truyền thông mà biết được chắc chắn hắn sẽ bị công kích thậm tệ, thậm chí còn điền cuồng tuyên truyền mắng hắn heo chó không bằng.
Thế nhưng, ở vào tình huống đó, đây không phải lựa chọn tốt nhất sao?
Huống chi cuối cùng thì kết quả vẫn là do hắn lựa chọn mà.
Phụ nữ rất dễ bị làm cho cảm động, Tô Sơn cũng đã bị lựa chọn của Đường Trọng làm cho cảm động.
Mặc dù ý nghĩ đó có hơi ích kỷ, thế nhưng, có ai không ích kỷ đâu?
Là tình bạn, cũng là tình thân. Là cảm kích, cũng là không muốn cách xa.
Đây chính là tình cảm Tô Sơn đối với Đường Trọng bây giờ.
- Ngoại trừ mẹ tôi, anh chính là người tốt nhất với tôi.
Tô Sơn nói.
- Đây là việc tôi phải làm mà. Cô là tôi mời đến, cô còn bị thương vì tôi.
- Giống như cha tôi vậy đó.
- ……………..
Nụ cười của hắn liền cứng lại, cả người không thoải mái. Làm sao mà tôi lại giống cha cô được?
Đường Trọng phát hiện lão sâu rượu và người dân Ngũ Lĩnh thôn ở trong một cái động.
Chỗ cái động này vô cùng là bí ẩn, lối vào là một cái lỗ nhỏ đủ một người đi qua, có dây leo che lấp. Sau khi vào bên trong thì sáng và rộng, có một sân lớn bằng cả sân bóng rổ, trên đất trống có không ít rơm rạ. Xem ra đây là thôn dân chuẩn bị nơi tị nạn.
Quan trọng hơn là, nơi này còn có một lối đi nhỏ thông thẳng ra phía sau núi.
Cho dù mấy người Kim Cương có tìm được cái động này thì bọn họ cũng có thể rời đi sớm nhờ con đường nhỏ này.
|Không phải tự Đường Trọng tìm được cái động này, mà là lão sâu rượu cho người đi đón bọn họ tới đây.
Khi hai người bước vào trong động, mấy trăm thôn dân đông nghịt đều nhìn về hướng hai người.
Trái tim Đường Trọng liền đập mạnh hơn. Hắn biết những người này đang muốn hỏi tội hắn đây.
Chính mình làm hại bọn họ không có nhà để về, khiến bọn họ chút nữa thì mất mạng, khiến cho bọn họ mất đi toàn bộ tài sản, gia cầm gia súc mấy nhiều năm tích cóp, hắn chính là kẻ tội đồ.
Nếu như không phải bản thân đưa Kim Cương tới đây thì làm sao bọn họ phải chịu một kiếp nạn như thế?
- Đứa nhỏ nầy chính là cháu nhà lão sâu rượu à? Lớn lên đẹp quá đó nhỉ?
- Cô gái kia mới là đẹp kìa. Mấy người có thấy giống với tiên nữ hạ phàm không….
- Hì hì, thiệt là mắc cỡ quá đi. Anh trai còn ôm chị gái đi đường kìa…..
Bọn họ cũng không trách tội mình…
Ánh mắt đó của họ chẳng qua là bởi vì bọn họ thấy mình ôm Tô Sơn quá là chướng tai gai mắt mà thôi.
Quá cởi mở, khiến bọn họ không tiếp thu được.
Đường Trọng cảm động đến phát khóc rồi.
- Người sống trên núi chất phác thật.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.
- Chị ấy bị bệnh.
Đường Trọng nói với cô gái nhỏ vừa cười hắn ôm Tô Sơn, kỳ thực là nói cho toàn bộ thôn dân nghe.
- Chị ấy không thể tự đi được, nên anh phải ôm đi.
- Bệnh thế nào vậy?
- Có phải bị cảm hay không? Để bác sĩ thú y Lưu kiểm tra thử xem….?
- Con gái trong thành phố quý giá như thế, ông cho rằng họ da dày thịt béo giống mấy tên dã nhân trên núi như chúng ta hay sao?
Moi người năm mồm bảy miệng thảo luận liên hồi, giống như là chuyện nhà mình vậy, đưa ra các phương pháp để giúp đỡ Tô Sơn.
Bọn họ càng nhiệt tình, càng khiến cho Đường Trọng xấu hổ vô cùng.
Hắn vừa rồi còn nghĩ tới việc trốn tránh trách nhiệm, sợ bị người ta dùng công phu sư tử ngoạm để tống tiền nữa đây.
Hắn thấy bản thân mình sao mà khốn khiếp quá.
Đường Trọng đặt Tô Sơn lên bó cỏ, để cô dựa người vào tường rồi hắn bước tới trước mặt mọi người, cúi người thật sâu.
- Ồ, thằng nhóc làm gì thế?
Lão Mễ tương giao với lão sâu rượu nhiều năm hỏi.
- Là tôi hại mọi người.
Đường Trọng trầm giọng kể.
- Những kẻ xấu kia chính là theo tôi tới Ngũ Lĩnh này, vì hại tôi nên mới đánh nổ đập nước. Nếu không phải do tôi thì mọi người sẽ không mất đi nhà cửa mà phải vào đây. Tôi thực xin lỗi mọi người.
- Hóa ra còn có chuyện như vậy à.
- Tôi nói rồi mà, đập tốt như thế sao mà vỡ được, hóa ra bị người ta đánh bom….
- Những kẻ xấu kia đâu rồi? Chúng ta phải coi chúng là thỏ mà bắn mới được….
Lão Mễ cầm tẩu thuốc trong tay gõ lên mặt đá, hắng giọng hô:
- Tất cả mọi người yên lặng chút, nghe nhóc Đường nói xem sao.
Nhóc Đường.
Cơ bắp trên mặt Đường Trọng co rút liên hồi.
Chẳng qua cái tên này hắn còn có thể chấp nhận được. Nếu mà gọi hắn là Đường Hồ Lô thì quả là sống không bằng chết mà.
Lão Mễ rất có uy tín trong thông, lão hô một câu như thế, mọi người đều lặng im, mở to mắt lớn mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Yết hầu Đường Trọng hơi nhúc nhích, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại nói ra một câu trực tiếp đơn giản nhất:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với mọi người.
Là đời sau của người sống trên núi, gien của hắn không hoàn toàn chỉ là giảo hoạt lừa dối, cũng có một phần chất phác tồn tại vậy.
Khi xác định Kim Cương đã bỏ chạy rồi, Đường Trọng cũng quyết định rời khỏi Ngũ Lĩnh. Cùng hắn rời khỏi Ngũ Lĩnh thôn còn có hơn bốn trăm thôn dân nữa.
Ngũ Lĩnh thôn bị chìm, nước lũ không thể nào thoát đi trong nháy mắt được.
Mà cho dù có thoát được, thì có muốn về ở lại cũng không nổi. Ăn cái gì, mặc cái gì, dùng cái gì đây?
Đường Trọng đồng ý, trước hết đưa bọn họ tới Đông chi hương, sắp xếp nơi ăn ngủ cho bọn họ ở đó.
Sau đó hắn sẽ cho người tới Đông chi hương, mua một miếng đất, xây cho mỗi nhà một căn nhà ở ở hương trấn đó.
Đất Đông chi hương rẻ mà nhân công cũng rẻ. Chỉ là cho mấy trăm miệng ăn này một căn nhà để ở, đối với Đường Trọng không phải là áp lực gì quá lớn.
Đây chính là sự áy náy của hắn vì khiến cho mọi người không có nhà để về, cũng là để cảm ơn bọn họ bao lâu nay chiếu cố ông nội ma men của mình.
Có thể được người hiếm hoi tới Ngũ Lĩnh tới đưa ra ngoài, những người dân thôn Ngũ Lĩnh vô cùng nguyện ý. Ngay cả lão sâu rượu cũng tán thành cách làm này của Đường Trọng. Nguyên nhân lão không muốn rời xa nơi này chính là vì không muốn rời ra những người hàng xóm mà lão sống chung cả đời.
Giờ bọn họ cũng chuyển hết ra ngoài thì lão cũng có thể tới thành thị để ở rồi.
Đường Trọng lúc lên núi chỉ có hắn và Tô Sơn cùng đoàn hướng dẫn du lịch ba người Thái Tam Pháo, sau khi đến nơi thì đoàn người kia bị hắn đá ra ngoài.
Tới khi bọn họ rời núi thì đi theo liền có tới vài trăm người.
Đường Trọng một lần nữa lại cảm nhận được sự chất phác, tâm địa thiện lương của những người dân sơn thôn này. Bọn họ đối với việc hắn muốn bỏ tiền ra để xây nhà cho bọn họ rất là băn khoăn, muốn nghĩ cách giúp hắn chút chuyện.
Vốn là Đường Trọng còn muốn cõng Tô Sơn xuống núi, nhưng những người hàng xóm kia sau khi đi kiếm một ít tre trúc về đã làm một cái ghế trúc đơn giản.
Sau khi trải rơm rạ và bông lên, bọn họ liền đặt Tô Sơn lên trên đó rồi để cho bốn người trẻ tuổi khênh đi, thực là thoải mái dễ chịu.
Đường Trọng chỉ cần đi theo bên cạnh lâu lâu lại đưa lên chút nước suối hay quả dại là được rồi.
Tiến vào Đông Trấn, Đường Trọng lại khó xử lần nữa.
Trong thị trấn không có khách sạn, chỉ có một cái khách sạn nhỏ để cho lãnh đạo thị trấn sử dụng. Cái nhà khách đó đoán chừng một phần người số người ở đây cũng không chứa nổi.
Đến cả quán cơm cũng không có đủ lớn để có thể để cho ngần ấy con người nghỉ ngơi mà dùng cơm.
Đường Trọng bảo hai người thanh niên dẫn mấy trăm người tới nghỉ ngơi dưới bóng cây, rồi báo cho một tiệm cơm nhỏ trong trấn chuẩn bị đầy đù đồ ăn cho vài trăm người ăn.
Chủ quán cơm mừng tới phát khóc, nói bọn họ không cách nào có thể chuẩn bị nhiều đồ ăn như thế. Đường Trọng hỏi tối đa có thể chuẩn bị bao nhiêu, hắn nhìn đám người, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói khoảng hai mươi mấy người thôi.
Thế nên Đường Trọng liền vứt một xấp tiền cho hắn, để hắn đi làm mì cho vài trăm người vậy. Mì sợi trong tiệm không đủ cho nên phải tới quán ở thị trấn để mua.
Chủ tiệm lúc này mới có tinh thần mà đi chuẩn bị.
Đường Trọng liền ôm Tô Sơn tới bên xe Jeep của hắn. Trong xe của hắn có đầy đủ dụng cụ chưa bệnh, hắn muốn giúp Tô Sơn thay băng.
Hơn nữa miệng vết thương của cô cũng cần phải thay thuốc thêm một lần nữa. Dược thảo tuy cầm máu hiệu quả khá được, nhưng vẫn không thể nào bì kịp được với các loại thuốc đảm bảo an toàn khác.
Xe vẫn ở trong đại viện, lúc đi tới thế nào thì giờ vẫn y nguyên. Xem ra đúng là không có ai động vào nó rồi.
Lúc Đường Trọng chuẩn bị kéo cửa xe ra thì liền dừng ngay lại.
Ánh mắt Tô Sơn cũng quái dị nhìn chiếc xe, rồi hai người đối mặt nhìn nhau.
Cái loại cảm giác ăn ý này khiến cho Đường Trọng vô cùng thoải mái, không cần lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt liền hiểu được đối phương nghĩ gì.
Đường Trọng kiếm một cái dây thừng tới, dùng dây thừng cận thận từng li từng tí vòng qua tay nắm cửa xe…
Rồi hắn lùi về một góc, tay cầm dây thừng, tay còn lại ôm theo Tô Sơn.
Vì để cho an toàn hắn còn đưa Tô Sơn ra thật xa, tránh để cô bị thương.
Đến khi hắn xác định chính mình đã đến phạm vi an toàn, liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giật mạnh sợi dây thừng trong tay.
Oành…….
Chiếc xe trông có vể không hề có biến hóa gì liền nổ tung lên, thân xe liền bắn hết ra, thép bay bốn phía tán loạn.
Nếu như Đường Trọng và Tô Sơn vừa rồi không có chút phòng bị nào thì chỉ sợ bọn họ đã giống với chiếc xe Jeep kia rồi, nát tan thành từng mảnh.
Tổ chức của Kim Cương quả là tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần là thủ đoạn có thể dùng, bọn hắn sẽ không đơn giản mà bỏ qua đâu.
Sự kiện Ngũ Lĩnh này đã khiến cho Kim Cương và Đường Trọng biến thành tử địch, không chết không thôi.
Nghe thấy tiếng nổ mạnh, từ trong nhà có người lao ra không ít.
Người Ngũ Lĩnh thôn nghe thấy tiếng nổ cũng hấp tấp chạy tới xem.
Nếu như Đường Trọng mà bị nổ tan xác thì bọn họ chắc chắn sẽ thành kẻ lang thang không nhà để về rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT