Tất nhiên là Đường Trọng không có tâm tình của người thi nhân sống nơi đất khách quê người, phải xa quê hương, không có sự chán nản khi phải từ bỏ gia đình. Hắn nơi đây có hoa hồng trải khắp núi đồi, có núi có suối, có cá giỡn nước, hơn nữa còn có một vị tuyệt thế mỹ nữ Tô Sơn còn hấp dẫn ánh mắt người hơn cả cảnh vật.
Núi có, suối có, phong cảnh đẹp, còn có một đại mỹ nhân. Hắn rất sung sướng.
Tô Sơn cũng rất sung sướng, cô bỏ giầy ra, dẫm bàn chân trơn bóng phấn nộn vào trong dòng nước suối lành lạnh.
Sau khi hai chân thích ứng được với nhiệt độ của nước, cô liền xoay người nghịch nước, chơi đùa cùng với những con cá nhỏ đang bị kinh hãi, bơi qua bơi lại liên tục kia. Những con cá nhỏ đó toàn thân một màu trắng, gần như là trong suốt, bộ dáng vô cùng đáng yêu linh hoạt.
Làm một mẻ lưới, sau đó nấu một nồi canh cá, không cần phải thêm vào bên trong đó bất kì gia vị gì hết, chỉ cần cảm giác nguyên thủy kia thôi cũng vô cùng ngon miệng.
Vân vân và vân vân. Đang nghĩ đâu đây à?
Ở trước mặt nữ thần, nhất định phải bảo vệ động vật nhỏ. Bởi vì nếu như mình mà tàn nhẫn với động vật nhỏ, nữ thần nhất định sẽ tàn nhẫn với mình.
Có thực những tên dắt chó mèo đi dạo trên đường kia là những kẻ thực sự yêu sủng vật không? Chẳng qua là thể hiện bản thân thêm chút trước mặt nữ thần mà thôi.
Bởi vì dựa theo tư duy vô cùng quỷ dị của phái nữ, bọn họ sẽ cảm thấy, một người đàn ông nếu có thể yêu được chó mèo thì sao mà hắn không thể yêu mình? Một gã mà không ưa chó mèo thì sao mà có thể yêu được đám trẻ của chúng ta chứ?
Điều này —— ai có thể nói cho tôi biết hai cái vấn đề này có liên quan gì hay không?
Đường Trọng cảm thấy bản thân mình đã chịu ảnh hưởng của Hoa Minh quá nhiều. Thằng này đã làm bại hoại sủng vật giới, hơn nữa còn làm bại hoại thanh danh của giới nhân sĩ nữa. Con thỏ nhỏ trong miệng hắn cái gì mà là thiên địa của hắn, là một phần sáu lá gan của hắn, thế mà hắn liền cược với người ta nếu mà hắn thua thì hắn sẽ đem con thỏ của hắn đi nấu lẩu…
Mọi người coi hắn đi, thật là một thằng cha vừa dã man lại giảo hoạt đến nhường nào. Hắn đã muốn ăn rồi, còn muốn đem tội danh đổ cho người khác. Nói cách khác, làm gì có gã đàn ông bình thường nào động một cái lại lấy một phần sáu tâm can của mình ra mà đánh cuộc với người ta cơ chứ?
- Những con cá này thật đáng yêu.
Tô Sơn vừa cười vừa nói.
- Đúng thế, đúng thế mà.
Đường Trọng liên tục gật đầu.
- Vừa dài vừa trắng, nhìn thấy thôi đã mang lại cho người ta cảm giác ưa thích vô cùng.
- Chúng ta bắt mang về nấu canh đi, nhất định là rất ngon nha.
- Đúng thế, đúng thế —— tốt thật không?
Đường Trọng trợn trừng hai mắt nhìn về phía Tô Sơn. Nữ thần sao lại có thể làm được những loại chuyện này a?
- Có gì mà không tốt?
Tô Sơn kỳ quái nhìn Đường Trọng.
- Những con cá này rất sạch, hơn nữa là sinh trưởng tự nhiên, rất có giá trị dinh dưỡng. Có thể mang về nấu súp cho ông nội bồi bổ thân thể. Thân thể của ông thoạt trông rất tốt, nhưng cũng đã lớn tuổi rồi, đi đứng bất tiện, mà thời gian hoạt động cũng ít. Nên canh cá rất có lợi với cơ thể ông, còn có thể có ích cho dạ dày….
Đường Trọng kinh ngạc nhìn về phía Tô Sơn, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đúng thế a. Tô Sơn chính là Tô Sơn, một Tô Sơn không hề giống chút nào với những người con gái khác.
Cô ( chỗ này bản trung không rõ, chịu thua)
Ngạo khí của cô tạo nên từ thi từ, sự tính toán tựa như yêu nghiệt ngàn năm.
Cô xuất trần, nhưng càng hiện thực.
Thấy nụ cười của Đường Trọng, Tô Sơn liền nhận ra sự biến hóa của hắn.
Cô khẽ lắc lắc những hạt nước đọng trên tay, khẽ vuốt dúm tóc bên má, rồi nói:
- Có phải là anh nghĩ tôi nên giống với những cô gái khác, thấy chúng đáng yêu thì nên bảo vệ mà không phải là ăn chúng?
- Lúc trước có nghĩ như vậy.
Đường Trọng gật đầu.
- Lúc nhỏ anh sống ở Hận Sơn đúng không?
Tô Sơn hỏi một vấn đề chả liên quan gì hết.
- Đúng thế.
- Vậy anh có hay ăn những thứ này không?
- Có. Trên núi chạy đầy, dưới nước bơi đầy, ngày nào cũng ăn. Bởi chỗ chúng tôi toàn thứ này mà.
- Vì sao lại ăn chúng?
- Vì đói bụng.
Đường Trọng cười.
- Với một người đói bụng thì, sự đồng tình của hắn thật sự là ít tới đáng thương.
- Tôi không có đói bụng. Nhưng mà tôi biết còn sống, sống tốt mới là quan trọng nhất.
Tô Sơn đứng bên trong dòng suối, ánh nắng ôn hòa xuyên qua tán cây chiêu lên mặt cô, khiến cho đôi má của cô trở nên nhu hòa thánh khiết, nửa người cũng được phủ lên một tầng ánh sắng trắng nhạt.
- Tôi không có lòng đồng tình, cho dù là lúc mẹ tôi có thương cảm người ta thì tôi vẫn không có.
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
- Tìm một chỗ nào đó ngồi đi.
Tô Sơn liền bước từ trong nước ra, Đường Trọng đưa tay về phía cô, cô không chút do dự mà cầm chặt lấy.
- Tôi rất am hiểu nắm lấy cơ hội.
- Đã thấy rồi.
Đường Trọng cười. Hắn rất là thưởng thức Tô Sơn, một cô gái có phong độ như hoa lan nhưng lại khí khái tựa trúc tử.
Hai người tìm một chỗ mà ánh nắng mặt trời chiếu tới được, ngẩn người ra mà ngắm cây cỏ, dòng sông, những bãi đá san sát nhau ở dưới núi.
Đường Trọng tiện tay ngắt lấy một đóa hoa màu vàng không biết tên, đặt lên mũi ngửi một cái rồi nói:
- Toàn nói hoa nhà không có thơm bằng hoa dại, thật là có đạo lý…Trong sân có nhiều loại hoa nhưng không thể nào ngửi được mùi thơm của chúng. Loại hoa dại này không cần bỏ sức đi tìm, nó đã tự đưa mùi hương tới rồi.
- Tâm tình bất đồng, cảm thụ cũng bất đồng
Đường Trọng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ở trong thành phố, mặc cho một biển hoa, nhưng bao nhiêu người có thể tĩnh tâm tĩnh thần mà đi cảm thụ hương thơm và vũ mị của chúng chứ?
- Tôi đã hiểu vì sao anh dẫn tôi đi rồi
Đường Trọng nhìn Tô Sơn rồi nói:
- Tôi biết là cô hiểu.
- Anh thấy là tôi không nên tranh giành?
Đường Trọng trầm ngâm một lát rồi trả lời:
- Có nên tranh hay không, cô đều nên tranh. Chẳng qua là kéo cô ra khỏi cái xoáy nước kia mà thôi, muốn mọi người đều nhường một chút.
Tô Sơn không nói gì.
- Tôi biết cô cảm thấy ủy khuất trong lòng. Nhưng kéo cô đi, chỉ là muốn cô nhường chút thôi. Cô dù sao cũng nên nhịn vì Cổ Anh Tú Hùng chính là người đứng đầu của Cẩm Tú tập đoàn mà.
- Hắn không phải, chính là anh.
Tô Sơn cố chấp nói.
- Hắn là do hai chúng ta mời tới, chúng ta đã đồng ý cho hắn sự tín nhiệm vô hạn và tự do mà.
- Còn có sự ép buộc của hòa ước nữa. Tôi có dã tâm, Cổ Anh Hùng cũng có. Một người nếu như không bị ước thúc dã tâm thì hắn vô cùng nguy hiểm.
- Thế nên tôi đâu có nói là không cho cô tranh đâu… Tôi biết cô là vì bản thân, càng là vì tôi, tôi rất cảm kích. Thế nhưng chuyện này quả làm khó tôi. Dù sao thì lão Cổ cũng khá là đáng tin. Hắn chỉ là muốn một cái sân khấu, một cái cơ hội mà thôi. Hắn muốn khẳng định bản thân mình.
- Tôi hiểu.
Khóe miệng Tô Sơn khẽ cười.
- Thế nên tôi ra đi.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cảm kích.
- Phải là tôi cám ơn anh. Mỗi lần nói chuyện với mẹ, mẹ tôi đều nhắc tới anh. Bà rất là cảm kích anh.
- Cô thấy tôi được nhiều người thích không?
Đường Trọng đắc ý.
- Mẹ của cô có hay không muốn lừa gạt tôi tới nhà cô làm con rể không?
- Tôi còn phải lừa gạt nữa á?
Tô Sơn quay người sang nhìn, cặp mắt to tròn luôn lạnh lùng còn mang một sắc thái khác.
- Cái này….ờ tôi chỉ nói thôi mà… Chỉ cần cô mua nhà, mua xe, mua nhẫn cho tôi, không chừng tôi mềm lòng cũng nên.
Đường Trọng cười lớn.
Tô Sơn cũng cười rồi quay mặt đi.
- Đúng rồi ông cô vẫn khá khỏe chứ?
Đường Trọng chuyển đề tài qua chuyện khác.
- Thân thể ông tốt nhưng tinh thần thì không.
Sắc mặt Tô Sơn ảm đạm. Tô gia xảy ra chuyện tình lớn như thế, toàn bộ Tô gia đều suy sụp, chỉ dựa vào một người phụ nữ chèo chống, tinh thần của ông sao có thể mà tốt lên được?
- Có cơ hội tôi tới thăm ông nhé.
Đường Trọng nói.
- Đừng…
- Vì sao chứ?
- Tôi chỉ sợ ông sẽ để cho tôi lừa gạt anh tới làm con rể nhà tôi.
Tô Sơn thành thật nói.
- ……………..
Đường Trọng vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Hắn hiểu, đây là sự trả thù của cô nàng này khi mà hắn dám đùa giỡn chuyện của cô ấy. Lòng dạ đàn bà, sâu tận đáy biển.
Khi Đường Trọng và Tô Sơn đang bàn chuyện nhà thì, lão sâu rượu đang ngồi phơi nắng ở ngoài sân.
Người trong sơn thôn đa phần xây hàng rào hoặc là tường đá bao quanh nhà, hàng rào chỉ dùng cây trúc nhỏ để bện thành, còn tường đá thì rắn chắc hơn chút, chỉ dùng những tảng đá lớn với bùn xây thành.
Lão tửu quỷ cũng không phải lão nông chịu khó, nên bao quanh sân của lão là hàng rào. Hàng rào trải qua bao năm bão táp mưa sa, nhiều chỗ đã bị gẫy ra rồi, lão sâu rượu mới chịu ép thêm vài cây trúc vào chỗ đó.
Màu sắc của bức tường cũ mới không đồng nhất, có mấy chỗ cọc gỗ còn có cành lá, có chỗ sắp trải qua mùa xuân thứ hai ở cái nhà này rồi.
Tâm tình của lão sâu rượu vô cùng khoan khoái dễ chịu, một tay bưng bình rượu mơ, tay còn lại nhịp nhịp trên mặt ghế.
- Ta đi thi trạng nguyên không lộ tên ra, ta đi thi trạng nguyên không phải làm quan lớn, vì đa tình Lý công tử, vợ chồng ân ái, hoa nguyệt tròn….
Két ——
Cửa hàng rào bị người đẩy ra.
Có hai người ngoại quốc tuyệt đối không nên xuất hiện ở nơi sơn thôn vắng vẻ này hiện ra ở cửa ra ngoài, hai người cười ha hả nhìn ngắm ông già đang nằm trên xe lăn, giống như một con mồi đang nằm chờ chết vậy.
- Mong chờ xin nghỉ trở lại cố hương, thấy Lý công tử ta tiễn hắn một vị trạng nguyên lang.
Lão sâu rượu vừa đánh giá hai tên quỷ tây dương vừa hát tiếp bài “Nữ phụ mã” của mình.
- Lão hát khá được đó. Nhưng mà tôi chả hiểu lão đang hát cái quái gì.
AK nói.
- Chúng ta có thể mang lão ta đi, để lão có thể từ từ hát cho cậu nghe.
Số 11 trả lời.
- Mấy cái chuyện bắt cóc người già này cậu am hiểu nhất, cậu tới giải quyết đi.
- Không, không, không, tôi thực sự không đành lòng ra tay với một lão già què chân, đây là sự vũ nhục với tôi, hay là anh tới đi.
- Quỷ tây dương, mấy người tới đây làm gì thế?
Lão sâu rượu ngừng tay lại, dùng giọng đậm chất vùng quê lớn tiếng hỏi.
- Tìm người hay là hỏi đường? Tìm người 100, hỏi đường 50.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT