Sống vài chục năm nhưng cũng không muôn màu muôn vẻ như hôm nay.

Mãi cho đến lúc này ngồi ở trước mặt Đường Trọng, Lý Hương Quân vẫn có cảm giác chưa phục hồi tinh thần.

Cho tới nay, cuộc sống của cô vẫn luôn đơn giản. Bởi vì được di truyền từ gia tộc cùng với hoàn cảnh sinh hoạt hun đúc, nên đa số thời gian cô đều ở đỉnh Hạc Minh Sơn, trồng chè, hái lá chè, pha trà, hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thỉnh thoảng có một số khách khó có thể từ chối tìm đến đỉnh Hạc Minh Sơn muốn uống một bình trà Hạc Minh do tự tay cô pha, hoặc được mời ra ngoài biểu diễn một lần trà đạo, nhưng dù là khách quý tìm lên núi hay mời cô rời núi đều nho nhã lễ độ với cô, coi cô như tiên nữ.

Còn chuyện đã xảy ra hôm nay, đúng là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải, làm cho tâm tình vốn thanh tĩnh của cô cũng mất đi cân bằng.

Ngồi trước mặt Đường Trọng, lại giống như đột nhiên mất đi khả năng nói chuyện.

Sau khi tắm rửa, cô cảm thấy cần phải tới nói chuyện với Đường Trọng, cảm ơn hắn đã giúp mình thoát khỏi mấy tên công tử bột kia, cũng vừa cảm ơn hắn và người nhà đã nhiệt tình tiếp đón, cho mình ở nhờ, kiểu gì cũng phải nói mấy lời mới được.

Lý Hương Quân không nói lời nào, Đường Trọng cũng không chủ động nói chuyện.

Một người ngồi tại chỗ suy tư, một người ngửa mặt nhìn sao trên bầu trời ngẩn người. Hai người vẫn giữ không khí yên tĩnh, hài hoà.

Lúc Lý Hương Quân nhận ra như vậy, lại đột nhiên thích không khí như thế này.

Thực ra, có đôi lúc không cần nói cảm ơn. Không phải sao?

Không chỉ không cần nói cảm ơn, thậm chí, nói ra chỉ là dư thừa mà thôi.

- Hắn hiểu ý mình.

Trong lòng Lý Hương Quân thầm nghĩ. Người trẻ tuổi này đúng là khiến người khác rửa mắt mà nhìn nha. Tô Sơn là cô gái lạnh lùng, cao ngạo như vậy mà cũng có thể quan hệ thân thiết được. Trong lòng mình cũng rất cảm ơn và yêu thích con bé. Tên này đúng là người đàn ông có thể dỗ dành được trẻ nhỏ, lừa được thiếu nữ, mê hoặc thiếu phụ, ăn luôn phụ nữ cực phẩm.

Vì vậy, Lý Hương Quân cũng bắt chước Đường Trọng, cả người nằm ngả trên ghế, ngửa mặt nhìn trời, thần thái thật phiêu dật.

- Tại sao cô không nói chuyện?

Đường Trọng đột nhiên hỏi.

Lý Hương Quân không thích Đường Trọng đánh vỡ khung cảnh yên bình này.

- Nói cái gì?

Lý Hương Quân hỏi lại.

- Tôi nghĩ cô sẽ nói cảm ơn.

Đường Trọng nói.

- Cậu cần hai chữ này sao?

- Không cần.

Đường Trọng đáp.

- Đây là tôi thiếu cậu:

Lý Hương Quân nói:

- Tôi sẽ trả.

- Quá khách khí rồi.

- Vốn không phải là...

Lý Hương Quân định nói ‘vốn không phải là vợ’ nhưng nghĩ ‘vợ’ còn có ý nghĩa khác nên đổi lại, nói:

- Người một nhà.

- Hậu quả khi trêu thần tiên có phải rất nghiêm trọng hay không?

Đường Trọng xoay người nằm nghiêng, nằm song song với Lý Hương Quân, cười.

Quần áo của Lý Hương Quân đều để ở khách sạn trước đây của cô, sau khi cô tắm xong thì mặc một bộ áo ngủ mà Khương Khả Nhân đưa cho.

Khương Khả Nhân với cô đều thuộc lại hình hơi gầy, mà chiều cao hai người tương đương, nên cô mặc áo ngủ của Khương Khả Nhân rất vừa, không quá dài cũng không quá ngắn.

Cô nằm thẳng trên mặt ghế, thân thể theo độ cong của ghế mà tạo thành một bộ dáng mê người, dù nằm nguyên tại chỗ thì bộ ngực no đủ cũng vểnh lên cao.

Người ta hay nói, nước suối dưỡng tóc, nên tóc Lý Hương Quân vừa dài lại đen nhánh. Trà xanh thanh tâm, quả núi sạch cốt, khí chất cả người cô cứ như tiên tử vậy.

- Tôi không chịu nổi hai chữ thần tiên.

Lý Hương Quân nói. Cô nghĩ tới mấy chữ ‘thiếu nữ như hoa’, thầm nghĩ, may mắn Đường Trọng không nhắc lại chuyện này, nếu không thì cô thật sự lo lắng mình sẽ không nhịn được mà liều mạng với hắn.

- Có phải cô cảm thấy tôi rất đáng ăn đòn hay không?

Đường Trọng không bỏ qua cho Lý Hương Quân, tiếp tục hỏi.

- Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi.

- Cô cứ nói suy nghĩ thật lòng của cô cho tôi biết là được.

- Đúng vậy.

“…….”

Đường Trọng híp mắt, cười to nói:

- Tôi cũng thấy tôi đáng ăn đòn. Vừa rồi chúng ta nằm ở đây, trăng thanh gió mát, thật vui vẻ, loại cảm giác này thật đẹp nha. Tôi nghĩ, cứ nằm ở đây ngủ một đêm cũng được. Chẳng qua, thấy cô rất hưởng thụ nên tôi liền không nhịn được muốn làm ra việc gì đó.

Lý Hương Quân im lặng nghe, không tiếp lời.

Nghĩ thầm, hắn còn tự biết mình đấy.

- Tôi lên tiếng đánh vỡ khung cảnh thanh bình này là muốn thấy phản ứng của nữ thần.

Đường Trọng thẳng thắn.

- Tôi biết cô rất ít khi tức giận. Dù là khi mấy người Tần Kham hung dữ như vậy thì cô vẫn bình tĩnh. Điều này khiến trong lòng tôi rất tò mò.

- Tò mò cái gì?

Rốt cục Lý Hương Quân cũng bị hắn khơi dậy sự tò mò. Là ai nói nhỉ, tò mò giết chết mèo cùng phụ nữ.

- Tôi nghĩ, nếu mấy người Tần Kham trêu chọc, động thủ động cước với cô, cô tức giận, tát hắn một cái, mắng: Cái đồ ngu ngốc nhà mày, sờ cái gì mà sờ? Trở về sờ mẹ của mày đi. Vậy có phải rất rung động hay không?

Lý Hương Quân đỏ bừng cả mặt, suýt chút thì ngã xuống đất, đứng dậy, trừng mắt Đường Trọng, rồi bước nhanh về phòng.

- Thật sự rất mong nha.

Đường Trọng thầm nghĩ:

- Có phải lúc đó mình xuất hiện quá sớm không? Nếu xuất hiện muộn một chút thì có phải sẽ có cảnh này không? Anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải nắm tốt thời cơ.

Trên bàn ăn sáng, Lý Hương Quân vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng cực kỳ kích thích do câu nói ‘trở về sờ mẹ của mày đi’ tạo ra, ngoại trừ thỉnh thoảng nói hai ba câu với Khương Khả Khanh và Khương Khả Nhân, chính là chuyên tâm ăn bánh ngọt trước mặt, chứ gần như chưa từng nhìn về phía Đường Trọng.

Khương Khả Khanh ánh mắt sắc bén nhìn Lý Hương Quân, lại nhìn Đường Trọng, nghiêng thân thể tới gần Đường Trọng, nhỏ giọng mà chỉ hai người nghe thấy, hỏi:

- Thất bại rồi hả?

- Thất bại cái gì?

- Cậu động tay động chân, rồi bị người ta tát một cái.

- Cô nghĩ đi đâu vậy?

Đường Trọng kinh hãi. Tư tưởng dì nhỏ của hắn đúng là mở nha. Lý Hương Quân là sư phụ Tô Sơn, hắn và cô ấy còn cách bối phận cơ mà.

Còn nữa, mình là chính nhân quân tử, sao có thể làm ra chuyện ép buộc người khác chứ. Loại hành vi này chính là sỉ nhục phái thần tượng nha.

Khương Khả Khanh bĩu môi, nhét một miếng trứng tươi vào trong mồm, nói:

- Không thừa nhận thì thôi. Tên ranh nhà ngươi cũng là điển hình của loại ngầm bồ hòn. Làm mà không dám nhận.

- Tôi thật sự không làm.

- Quỷ mới tin.

Khương Khả Khanh cười lạnh:

- Tôi chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao?

Lúc Đường Trọng còn đang suy nghĩ mục đích trong câu nói vạn kim của Khương Khả Khanh là gì, thì đã bị cô đâm thêm một nhát:

- Cậu nhìn đi, người ta một bộ bị phi lễ đáng thương, cũng chỉ có mẹ của cậu giả vờ là không biết cái gì.

“……….”

Sau khi ăn cơm xong, Lý Hương Quân liền chào Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh. Nếu việc hợp tác với Tần Kham đã không thành thì cô muốn mang Hậu Tiểu Long về Hạc Minh sơn.

Khương Khả Nhân liên tục giữ lại, nhưng thấy cô vẫn kiên trì nên đành mời cô thường xuyên tới chơi, cũng nói, nếu rảnh thì mình cũng đến Hạc Minh Sơn uống trà do tự tay trà tiên pha.

Hôm nay Đường Trọng cũng phải rời đi.

Một mặt, hắn muốn cùng thầy trò Lý Hương Quân đến khách sạn lấy hành lý cho họ. Nếu đã nhận phụ trách an toàn cho Lý Hương Quân thì hắn cũng phải phụ trách đến cùng. Mặt khác, hắn cũng phải cùng Trương Thượng Hân về Minh Châu.

Hắn bận, Khương Khả Nhân càng bận hơn. Cho dù hai mẹ con muốn ở chung vài ngày cũng là việc rất khó khăn.

Sau khi tiễn thầy trò Lý Hương Quân, Đường Trọng ngồi trong phòng khách ở sân bay đợi Trương Thượng Hân đến.

Khi Trương Thượng Hân thấy Đường Trọng thì cười lạnh liên tục, nói:

- Đêm qua anh chạy thật nhanh nha.

Buổi hoà nhạc vừa kết thúc, cô đi tìm Đường Trọng lại được nhân viên trong đoàn báo Đường Trọng đã sớm rời đi rồi.

- Có người bạn tìm tôi uống trà.

Đường Trọng cười nói.

Trương Thượng Hân ngồi xuống đối diện với Đường Trọng, nói:

- Có phải tôi bị anh lợi dụng không?

- Cái gì?

Vẻ mặt Đường Trọng khó hiểu:

- Cô đang nói cái gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?

- Còn giả bộ.

Trương Thượng Hân cười lạnh. Từ trước tới nay, Trương Thượng Hân vẫn luôn lịch sự, tài trí, mà đây là lần đầu tiên biểu hiện như vậy trước mặt Đường Trọng. Cô lấy ra một chồng báo đưa đến trước mặt Đường Trọng, nói:

- Tự anh xem đi.

Đường Trọng mở báo, đây là tất cả các tờ báo giải trí lớn ở Yến Kinh.

- Đường Trọng và Trương Thượng Hân hôn nồng nhiệt trên sân khấu, đời sống tình cảm của hai người được công khai.

- Đường Trọng và Trương Thượng Hân dùng hôn say đắm để thể hiện tình cảm thuộc về nhau.

- Buổi hoà nhạc của Trương Thượng Hân xuất hiện một màn tình cảm nồng thắm, hôn môi giữa Đường Trọng và Trương Thượng Hân kéo dài đến ba phút.

Đường Trọng mở to mắt:

- Đây rõ ràng là ghi bậy nha. Tôi chỉ nhẹ nhàng lướt qua môi cô một chút, làm gì được ba phút? Đây là đưa tin giả. Xin lỗi. Tôi muốn bọn họ phải xin lỗi.

Trương Thượng Hân không ngờ lúc này Đường Trọng còn dây dưa ở vấn đề râu ria này, dùng chân đá nhẹ hắn một cái, nói:

- Anh mau giải thích cho tôi? Vì sao?

Đường Trọng cúi đầu, xấu hổ nói:

- Thực ra, tôi thích cô đã lâu.

- Anh giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi.

Trương Thượng Hân giễu cợt:

- Anh nghĩ tôi có tin hay không?

- Tôi thề với trời.

- Quá cao, ông trời không nghe được.

- Tôi nói thì cô không tin, vậy cô muốn tôi nói cái gì?

Đường Trọng ủ rũ nói:

- Tôi nghe người ta nói, lúc nam sinh thổ lộ với nữ thần, nữ thần thường hay cười ha hả bảo, anh không nên đùa với tôi được không, chúng ta là bạn tốt, nếu anh còn như vậy thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được, chứ sự thật chỉ có một rằng, tôi không thích anh. Con gái vẫn thích dùng chiêu này đề từ chối con trai sao?

…….. Trương Thượng Hân thật sự muốn đánh người.

- Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Dù tôi đoán đúng rồi thì cô cũng không nên giết người diệt khẩu nha?

Phốc!

Trương Thượng Hân, mặt rút lại rút, cuối cùng vẫn bị Đường Trọng là cho tức cười.

Cô vươn tay véo Đường Trọng một cái, nói:

- Nếu anh không chịu khai thật thì để tôi đoán thử nhé. Anh muốn từ chối ai?

ương Quân cũng không phải người hay e thẹn, nhanh chóng đồng ý:

- Được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play