- Cái gì mà hết thuốc chữa?

Tần Kham thấy Đường Trọng nghẹn họng, trong lòng thoải mái giống như ngày hè mà được uống nước mát vậy.

Hắn đi đến, đá một phát vào tên cận vệ áo đen đang ngồi dưới đất xoa ngực, quát:

- Triệu Đạt, chẳng lẽ mày cứ để bị người ta đánh như vậy sao? Có khó khắn thì tìm cảnh sát giúp đỡ, ngay cả đạo lý này mà may cũng không hiểu à?

Vừa nói chuyện, Tần Kham vừa lấy ra điện thoại di động của mình đưa tới, nói:

- Biết số điện thoại báo cảnh sát chưa? Chắc không cần tao nhắc lại nữa chứ?

Ngực Triệu Đạt đau rát, ngũ tạng lục phủ càng như bị đảo lộn, khiến hắn cực kỳ khó chịu. Vừa rồi hắn cũng định đứng lên, nhưng vừa dùng sức thì đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa lại ngã dập mặt xuống đất.

Hắn biết Tần đại thiếu gia rất không hài lòng với mình. Bởi cận vệ được thuê với lương cao vậy mà lại bị người ta một phát đá bay. Dù loại chuyện này xảy ra với ai thì cũng thật mất mặt.

Hắn biết mục đích Tần Kham bảo mình gọi cảnh sát, nhưng hắn chỉ có thể tiếp nhận an bài này, coi như dùng thân thể mình để thực hiện khổ nhục kế của đại thiếu gia, đợi đến khi cảnh sát tới xác nhận mình bị thương thì tên Đường Trọng này chỉ có thể gặp xui xẻo thôi.

Triệu Đạt suy nghĩ thông suốt mấu chốt vấn đề liền nhanh chóng cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho cảnh sát.

Tất nhiên, hắn còn biết, quan hệ của Tần đại thiếu gia với cục trưởng Trương của cục thành phố khá tốt, vì cục trưởng Trương từng là thuộc hạ của cha Tần đại thiếu gia. Đã có mối quan hệ này thì chắc cục trưởng Trương có thể hiểu được ý tứ của Tần đại thiếu gia.

Tần đại thiếu gia đưa điện thoại cho mình gọi, không phải là có ý đó sao?

Nếu không, chẳng lẽ mình không có điện thoại sao? Mình không thể dùng điện thoại của mình báo cảnh sát được chắc?

Hắn vừa mới tìm được số điện thoại của cục trưởng Trương Tùng từ điện thoại của Tần Kham, chuẩn bị ấn nút gọi thì Đường Trọng cười ha hả, nói:

- Báo cảnh sát sẽ không tốt nha.

- Có gì mà không tốt?

Tần Kham mỉa mai, nói:

- Trách nhiệm của cảnh sát chính là trừ bạo, an dân. Ở đây xuất hiện hành vi bạo lực, vậy cảnh sát tới điều tra xử lý cũng là chuyện bình thường thôi. Thế nào? Chẳng lẽ đại minh tinh muốn làm trái pháp luật sao?

- Không phải, tôi chỉ sợ lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tần đại thiếu gia.

Vẻ mặt Đường Trọng một bộ, tôi là đang suy nghĩ cho anh.

- Ảnh hưởng không tốt đến tôi? Thật là buồn cười. tôi không ăn trộm, không ăn cướp, dùng tiền của mình uống trà trong phòng, chẳng lẽ việc này cũng là phạm pháp hả?

Tần Kham khinh thường nhìn Đường Trọng:

- Đường Trọng, cậu nghĩ chúng tôi là ngu ngốc chắc?

- Anh không ăn trộm, không ăn cướp, nhưng anh phi lễ phụ nữ lớn tuổi…

Đường Trọng vội im miệng, áy náy nhìn về phía Lý Hương Quân, nói:

- Tôi không cố ý nói cô già.

Lý Hương Quân đỏ mặt, nói:

- Không sao.

Đường Trọng thấy Lý Hương Quân thoải mái thông cảm, mới xoay người lại nhìn về phía Tần Kham nói:

- Anh phi lễ thiếu nữ xinh đẹp như hoa thì nên xử lý như thế nào?

……..

Vì thế, vẻ mặt Lý Hương Quân đang đứng sau Đường Trọng càng thêm đỏ bừng.

- Tôi phi lễ thiếu nữ xinh đẹp như hoa sao? Ai thấy? Có ai thấy không?

- Tôi thấy.

Đường Trọng nói.

- Còn ai thấy nữa?

- Chúng tôi không thấy.

Mấy tên bạn bè của Tần Kham nói chen vào.

- Đúng, chúng tôi chỉ thấy đại minh tinh đánh người.

- Người phi lễ thiếu nữ xinh đẹp như hoa chính là bản thân đại minh tinh Đường Trọng đấy phải không? Dù sao mắt tôi thấy chính là việc này. Đầu năm nay, minh tinh đều không có giới hạn đạo đức nha.

……….

Mỗi khi nghe được người ta nói thiếu nữ xinh đẹp, thân thể Lý Hương Quân liền run rẩy một lần.

Cô biết tuổi thực của mình, cũng hiểu rõ tình trạng của mình, cái từ thiếu nữ xinh đẹp như hoa kia đã cách mình cực kỳ xa xôi. Không thể không nói, Đường Trọng vỗ mông ngựa đã lên đến đùi ngựa rồi.

- Tôi đã biết trước các anh sẽ không thừa nhận.

Đường Trọng cười lạnh, bộ dáng đáng ăn đòn như kiểu đã biết trước như vậy rồi. Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lắc lắc trong mặt Tần Kham, nói:

- Lần sau, khi các anh phi lễ thiếu nữ xinh đẹp như hoa…

Thân thể Lý Hương Quân lại run lên lần nữa. Cô có xúc động muốn đánh người.

Đường Trọng không chú ý tới sắc mặt Lý Hương Quân, không nể mặt uy hiếp nói:

- Nhất định phải nhớ tiện tay đóng cửa đấy. Nếu không, mọi người ở ngoài cửa đều có thể cầm điện thoại ghi lại video đấy. Điều này sẽ ảnh hưởng lớn đúng không?

- Cậu ghi lại video rồi hả?

Vẻ mặt Tần Kham cứng đờ nói.

- Nếu không thì anh nghĩ tôi đứng ở cửa cả buổi để làm gì?

Đường Trọng đương nhiên nói. Hắn chỉ vào một đôi thanh niên, một cao một thấp từ thang máy đi ra, nói:

- Lúc bọn họ đi vào thì tôi cũng đã đứng ở cửa rồi, vừa vặn có thể thưởng thức toàn bộ quá trình đặc sắc của câu chuyện. Lúc ấy tôi đã nghĩ, tiết mục Tần đại thiếu gia trêu chọc tiểu trà tiên không phải mỗi ngày đều có. Vì thế, tôi liền không nhịn được lấy điện thoại di động ra ghi lại, để sau khi về có thể mỗi ngày mang ra xem lại một lần.

Tần Kham lườm Lâm Nhạc Dương cùng Trương Nghĩa, trong lòng thầm kêu khổ.

Hắn biết hai người kia vào từ lúc nào. Lúc đó, hắn và Lý Hương Quân mới bắt đầu mâu thuẫn. Nếu Đường Trọng đi theo phía sau hai người kia đứng ở cửa thì đúng là có khả năng đã xem hết vở kịch này rồi.

Mọi người trên thế giới đều biết quan hệ giữa hắn và Tô Sơn, vậy sao có thể thấy mình bắt nạt sư phụ Tô Sơn mà không sớm đứng ra ngăn cản chứ. Chắc chắn là như hắn nói, hắn đứng ở cửa để ghi lại hình. Cái tên ti tiện, độc ác này.

- Suy nghĩ cẩn thận chưa?

Đường Trọng nhìn Tần Kham nói.

- Suy nghĩ cẩn thận cái gì?

Tần Kham do dự, không biết nên cứ nuốt cơn tức này như vậy hay tiếp tục tìm cảnh sát đến giúp đỡ một chút.

- Tôi là Đường Trọng.

Đường Trọng giới thiệu lại tên mình.

- Tôi là ngôi sao, ngôi sao rất nổi tiếng.

- Tôi biết cậu là ngôi sao.

Tần Kham mỉa mai nói. Nếu mày là một ngôi sao bình thường thì đã bị tao tát chết rồi, còn để mày khoe khoang như vậy à?

- Nếu các anh báo cảnh sát thì cũng có thể dẫn phóng viên tới. Tất nhiên, khi anh gọi điện cho cảnh sát, thì đồng thời tôi cũng gọi cho phóng viên. Những phóng viên kia nhất định rất thích giữ vững quan hệ hợp tác chặt chẽ với tôi. Nếu phóng viên tới thì có phải chuyện này sẽ bị làm lớn hay không?

- Làm lớn chuyện thì có phải thanh danh của Tần đại thiếu gia sẽ xấu đi? Thanh danh Tần đại thiếu gia xấu thì có ảnh hưởng đến hình tượng của cha anh không? Theo tôi được biết thì cha của Tần đại thiếu gia vẫn muốn thay đổi vị trí thì phải?

Tần Kham kinh sợ, không ngờ chuyện bí mật như vậy mà Đường Trọng cũng biết.

Thấy vẻ mặt của Tần Kham, trong lòng Đường Trọng thầm thở dài.

Ngu ngốc, có tên quan viên nào mà không muốn thay đổi vị trí hả? Đường Trọng chỉ nói cha Tần Kham muốn thay đổi vị trí, cũng không nói là tiếp tục tại bộ hay trao quyền cho cấp dưới để trở thành bá chủ một phương. Vậy nên, dù là Tần Kham cũng không thể phát hiện hắn có nói dối hay không?

Bắt nạt trẻ em nhược trí thì thật sự không bị trời phạt sao?

- Nếu vì chuyện của con mà làm hỏng công việc của cha, thì anh nói cha anh sẽ dạy giỗ đứa con bất hiếu này như thế nào?

Đường Trọng mỉa mai nói.

Tần Kham im lặng.

Dù ở bên ngoài, những đứa con của quan lại như bọn họ vô pháp vô thiên như thế nào, nhưng đều sợ cha mình, và càng sợ cha mình mất di vị trí hiện tại. Bởi vì bọn hắn hiểu rõ hơn ai hết, bọn hắn có thể vô pháp vô thiên là do có cái ghế dưới mông cha bọn hắn làm chỗ dựa. Nếu không có cái ghế kia thì cha hắn cũng chẳng là cái gì.

Cha đã chẳng là cái gì thì con lại có thể là cái gì được?

- Anh còn muốn báo cảnh sát không?

Đường Trọng cười ha hả nhìn Tần Kham, hỏi.

- Các cậu đi đi.

Tần Kham trầm giọng nói.

Tâm tình hắn hạ thấp, cảm giác về sau sẽ không bao giờ phi lễ thiếu nữ xinh đẹp như hoa nữa.

- Tần đại thiếu gia đúng là người thông minh.

Đường Trọng cười ha hả nói. Hắn bước lên trước, chủ động bắt tay với Tần Kham, nói:

- Tôi rất thích làm bạn với người thông minh. Chúng ta xem như không đánh không quen, sau này sẽ là bạn tốt cùng chung hoạn nạn nhé?

Tần Kham đưa tay, bắt tay với Đường Trọng, qua loa nói:

- Đúng vậy. Sau này sẽ là bạn tốt.

Đường Trọng rất hài lòng với thái độ của Tần Kham, xoay người nhìn về phía Lý Hương Quân, nói:

- Thiếu nữ xinh đẹp, chúng ta đi thôi.

……..

Lý Hương Quân muốn đánh người, thật sự rất muốn.

Hoà thượng lái xe, Đường Trọng ngồi bên cạnh.

Lý Hương Quân cùng đồng tử trà đi theo cô thì ngồi ở đằng sau. Không ai nói gì, trong xe cực kỳ yên tĩnh.

- Tiểu Long, cậu không sao chứ?

Đường Trọng quay người nhìn Hậu Tiểu Long, quan tâm hỏi. Nói thật, hắn rất thích cậu bé này, tuổi nhỏ, sức yếu, không võ công, nhưng hắn có một trái tim trung thành cùng nhiệt huyết.

Khi bị nhiều người bao vây mà vẫn cố gắng quên mình, ngăn trước người Lý Hương Quân. Việc này đúng là một việc khó và đáng khâm phục đối với một đứa trẻ.

Người lớn có nghĩa khí của người lớn, trẻ nhỏ có kiên cường của trẻ nhỏ.

- Tôi không sao.

Hậu Tiểu Long lắc đầu:

- Cám ơn anh.

- Không cần khách khí. Cậu làm rất tốt.

Đường Trọng khen ngợi.

- Tôi…tôi không làm tốt được gì cả.

Hậu Tiểu Long rất xẩu hổ. Là một người đàn ông, hắn lại không bảo vệ được sư phụ của mình.

- Cậu làm rất tốt.

Lý Hương Quân cũng ôn nhu an ủi.

Hốc mắt Hậu Tiểu Long đỏ lên, cúi đầu không nói.

Đường Trọng nhìn Lý Hương Quân, nói:

- Về nhà với tôi đi.

Tần Kham mời trà tiên đến Yến Kinh thì tất nhiên phải chịu tất cả các chi phí ăn ở đi lại cho trà tiên cùng người đi theo.

Chỗ ở hiện tại của Lý Hương Quân là khách sạn mà Tần Kham đặt cho. Đường Trọng không biết Tần Kham có nghĩ thông hay không mà lại trả thù nữa, nên sẽ không để thầy trò Lý Hương Quân ở lại trong khách sạn của Tần Kham. Dù Đường Trọng lại sắp xếp khách sạn khác cho bọn họ thì cũng không thể giấu được tai mắt của Tần Kham.

Mà tìm khách sạn mới cho bọn họ cũng được, nhưng buổi tối Đường Trọng chỉ có thể ở phòng bên cạnh bảo vệ bọn họ.

Mà vừa may, biệt thự của Khương Khả Nhân có rất nhiều phòng, nên Đường Trọng liền mới Lý Hương Quân tới đó. Bởi chỗ đó vừa an toàn, mà lại không mất tiền.

Lý Hương Quân cũng không phải người hay e thẹn, nhanh chóng đồng ý:

- Được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play