Nhà hàng này rất có bối cảnh, không ít người đứng đầu một ngành hay bộ đều thích chiêu đãi khách mời ở chỗ này. Cho nên, đa số các công tử ăn chơi ở Yến Kinh không quá thích đến đây chời đùa.

Theo như lời Đổng Tiểu Bảo thì chính là: Không chơi cùng bọn họ được.

Tuy Đổng Tiểu Bảo cũng được bọn hắn gọi là tuổi trẻ tài cao nhưng ngồi đối diện với mấy lão già quan uy đó thì chắc hẳn trong lòng sẽ không thấy thoải mái, hơn nữa, cũng rất khó tìm được tiếng nói chung.

Hôm nay tới đây là do nhà hàng này gần với sân vận động Ngũ Thảo.

- Đến, uống trà uống trà nào.

Đường Trọng đưa tay mời, cười ha hả nói:

- Trà ở nhà hàng này rất được. Bọn họ có vườn trà tại Phúc Kiến, tất cả lá trà bên trong quán này đều do họ tự tay hái rồi sấy khô, không cho thêm bất kì hương liệu nào. Cậu đừng thấy loại trà này không có mùi thơm như những loại kia, hương vị của nó rất được đấy. Cậu thử xem, xem có vừa mắt cậu không.

Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn Đổng Tiểu Bảo, nói:

- Tôi vất vả lắm mới đến Yến Kinh một chuyến thế mà anh lại gọi tôi đến uống trà. Người không biết còn tưởng hai chúng ta rất thân thiết vậy.

Đường Trọng đã sớm đồng ý với Trương Thượng Hân sẽ làm bạn nhảy với cô, nhưng Trương Thượng Hân vẫn chưa xác định lúc nào sẽ đem kinh hỉ này đưa cho khán giả.

Mãi cho đến gần ngày buổi biểu diễn của cô ở Yến Kinh, cô mới tự mình gọi điện cho Đường Trọng hỏi hắn có thể sắp xếp thời gian hay không.

Lúc này, Đường Trọng đang bận quay ‘bố vợ vạn tuế’ nên phải đặc biệt tìm đạo diễn Phùng Đại Cương xin nghỉ một ngày. Buổi sáng xin nghỉ, buổi chiều đã bay tới Yến Kinh. Sau khi diễn tập với Trương Thượng Hân mấy lần, liền đến lúc mở màn đem diễn.

Thời gian của hắn rất kín, còn phải chuẩn bị đến chỗ Khương Khả Nhân ăn bữa ăn khuya, còn phải đến khu nhà tổ của nhà họ Khương hỏi thăm Khương lão thái gia, thậm chí nữ ma đầu Khương Khả Nhân còn hẹn gặp một lần. Nếu để cô ấy biết mình đến Yến Kinh mà không liên lạc với cô ấy thì nhất định lại phải nghe một trận công kích, châm chọc bằng lời nói đấy.

Thế nhưng, buổi biểu diễn của Trương Thượng Hân vừa chấm dứt, Đường Trọng đang thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài thì bị cái tên Đổng Tiểu Bảo này ngăn ở hậu trường.

- Nghe cậu nói kìa, nếu cậu mở miệng thì từ nay về sau cậu chính là em rể tôi rồi. Quan hệ giữa anh cùng em rể còn chưa được sao?

Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói.

Đường Trọng như có suy nghĩ, đánh giá Đổng Tiểu Bảo, nói:

- Sao? Lại vì quan hệ thông gia giữa hai nhà mà tìm tôi à?

- Khó trách tất cả đàn ông già trẻ lớn bé ở Yến Kinh đều nói cậu rất thông minh. Lời này đúng là không giả tí nào.

Đổng Tiểu Bảo cười khổ.

- Lại thay đổi lập trường rồi?

Đổng Tiểu Bảo như mèo bị dẫm phải đuôi, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, tức giận nói:

- Tôi thay đổi lập trường lúc nào hả?

- Nếu đã không thay đổi lập trường thì anh tìm tôi làm gì?

Đường Trọng cười lạnh:

- Lần trước là khuyến khích tôi không đồng ý. Nếu anh không thay đổi lập trường thì sao phải sốt ruột gọi tôi đến uống trà chứ?

Đổng Tiểu Bảo có chút chán nản ngồi ở tại chỗ, nói:

- Tôi cũng là bất đắc dĩ. Lần đầu tiên là tôi đại biểu cho lập trường của tôi tới tìm cậu, còn lần này là thay mặt cho lập trường của gia tộc tìm cậu.

- Vậy anh muốn tôi lựa chọn lập trường nào?

- Vẫn là lập trường của một người nha.

Đổng Tiểu Bảo nói.

- Ông cùng chú ba đã đem cái chuyện xấu xa này giao cho tôi, để tôi tới làm công tác tư tưởng với cậu. Tối hôm nay tôi tới tìm cậu là để hoàn thành nhiệm vụ chính trị của tôi thôi.

- Đúng là đã làm khó anh rồi.

Đường Trọng trào phúng nói. Hắn biết hắn và Đổng Tiểu Bảo không phải người chung đường, dù là trước kia hay sau này. Cho nên, cho tới bây giờ hắn đều không muốn khẩu hạ lưu tình, trước cứ chiếm chút lợi đã rồi nói sau. Còn việc sau này, ai đâm sau lưng ai, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

- Tôi không bị khó xử, khó xử chính là Bồ Đề.

Đổng Tiểu Bảo nhẹ thở dài:

- Cậu cũng biết, không biết là ai tiết lộ tin tức ra ngoài. Hiện tại, toàn bộ Yến Kinh đều biết Đường Trọng cùng với Đổng Bồ Đề đính hôn. Cậu từ chối như vậy thì thể iện Đổng Bồ Đề sẽ thế nào.

Đường Trọng nhìn chằm chằm Đổng Tiểu Bảo nói:

- Không phải anh truyền tin này ra sao?

Đổng Tiểu Bảo giơ tay lên trời thề, nói:

- Nếu Đổng Hãn Thanh tôi là loại tiểu nhân này thì sẽ để thiên lôi đánh xuống, từ nay về sau phụ nữ gặp tôi đều sẽ nhổ nước miếng vào tôi.

- Đúng là đủ độc.

Đường Trọng giễu cợt:

- Tôi mặc kệ anh ở lập trường gì, tôi cũng mặc kệ anh có bao nhiêu cái lập trường, lập trường của tôi chỉ có một, tôi không đồng ý.

- Cậu từ chối dứt khoát như vậy khiến tôi cảm thấy rất mất mặt.

Đổng Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Đường Trọng nói:

- Tôi chỉ có một người em gái bảo bối đó mà thôi. Người trong nhà chúng tôi rất tự hào vì có nó. Cậu làm như vậy sẽ giống như em gái tôi rất kém cỏi, không xứng với cậu vậy.

- Tôi không phải người tốt, là tôi không xứng với cô ấy.

Đường Trọng nói. Cho tới bây giờ chỉ thấy người ta tự nhận mình tốt chứ cho mình là người xấu thì vẫn là lần đầu.

Đổng Tiểu Bảo uống một hơi hết chén trà trong tay, nói:

- Được rồi, nhiệm vụ chính trị của tôi đã hoàn thành.

- Đã biết rõ kết quả như vậy thì còn khổ làm gì?

Đường Trọng cười.

- Cậu nghĩ ai cũng có thể sống tuỳ ý thoải mái như cậu à?

Đổng Tiểu Bảo cười ha hả:

- Hiện tại, toàn bộ Yến Kinh, có thể thao túng đại thế gia tộc mà không bị người trong nhà áp bách chắc cũng chỉ có một Đường thiếu gia độc nhất vô nhị mà thôi.

- Vậy chúng ta thay đổi?

Đường Trọng cười nói. Bọn họ chỉ thấy vinh quang trên đầu hắn, chứ có ai lại chú ý tới bụi gai cùng bẫy rập dưới chân hắn đây?

- Được rồi, tất cả mọi người đều có số mệnh của mình, chấp nhận đi.

Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói:

- Cậu ngồi thêm chút nữa, sẽ có người tính tiền.

Đổng Tiểu Bảo tuỳ tiện về thẳng, lưu lại Đường Trọng ngồi một mình tiếp tục uống trà.

Đường Trọng rửa qua ấm trà đã pha, sau đó thay lá trà mới vào ấm trà, vừa mới hoàn thành quá trình rửa trà thì cửa phòng bị người đẩy ra, một mùi thơm không giống người thường bay vào lỗ mũi.

Đường Trọng ngẩng đầu, vừa vặn đụng tới ánh mắt của Đổng Tiểu Bảo đang nhìn qua.

Một người dừng lại cước bộ, một người quên động tác trong tay.

Một người đứng đấy, một người ngồi. Hai bên đối mặt, loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Vẫn là Đường Trọng phản ứng trước, chỉ ghế đối diện, cười nói:

- Khó trách mọi người nói Đổng Tiểu Bảo hào sảng, trượng nghĩa, chỉ là thanh toán cái hoá đơn cũng phải tìm em gái xinh đẹp tới trả. Ai làm bạn với anh ta đều sẽ cảm thấy đây là một chuyện hạnh phúc cực kỳ kinh khủng.

Đổng Bồ Đề đến ngồi đối diện với Đường Trọng, cặp đùi thon dài chụm cùng một chỗ, cười nói:

- Vậy mà anh còn đẩy hạnh phúc ra ngoài?

Đường Trọng không ngờ Đổng Bồ Đề lại trực tiếp vạch trần cảnh khó xử giữa hai người, hơi kinh ngạc nhìn cô, nói:

- Tôi cũng không đẩy cô ra ngoài. Lúc cô chưa vào, tôi còn đang pha trà vì cô đây.

- Anh biết tôi đang nói cái gì.

Đổng Bồ Đề nhìn Đường Trọng nói.

Hai người không gặp nhau đã rất lâu rồi. Lần trước là khi cô bị thương chưa khỏi hắn đã một mình bay đến Ấn Độ. Lần đó, cô tiến hành lần khổ tu cùng tìm hiểu cảnh giới thiên cảnh cao nhất.

Cô vội vàng muốn nâng cao thực lực, cũng bắt đầu học cách từ bỏ. Nâng cao thực lực là vì muốn báo thù, học từ bỏ là không để bị thương nữa.

Tất nhiên, cô cũng đang tìm kiếm cơ hội.

Cô phải tìm một cơ hội nhất kích tất sát, cô muốn cho Đường Trọng biết cảm giác lúc dao đâm rách da thịt cùng cảm giác tính mạng bị uy hiếp.

Cô vì những điều này mà cố gắng.

Thế nhưng, kế hoạch không ngăn được biến hoá. Một cuộc điện thoại gọi cô về, cô gặp phải hoàn cảnh, phải gả cho người đàn ông cô vẫn luôn muốn trả thù này.

Số phận như trêu ngươi.

Thấy cô không bỏ qua cái đề tài này, Đường Trọng cũng không hề trốn tránh, hắn đem trà ngon đã pha sẵn để trước mặt Đổng Bồ Đề, cười nói:

- Cô tới là để khen tôi hay để mắng tôi?

- Anh cảm thấy là cái nào?

- Tôi không biết

Đường Trọng lắc đầu:

- Lúc này đây, tôi không biết.

- Không phải anh học tâm lý học sao? Hình như còn có thành tích không tệ.

- Nếu tâm lý học có thể giải quyết tất cả các vấn đề tâm lý, vậy nó không còn là tâm lý học mà sẽ là thần tiên thuật rồi.

Đường Trọng cười nói:

- Hơn nữa, tâm lý học cũng không theo kịp biến hoá tâm lý của phụ nữ.

- Tôi cũng không biết là nên khen anh hay mắng anh.

Đổng Bồ Đề nói:

- Tôi rất vui khi anh từ chối, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

- Tôi có thể hiểu cảm thụ của cô.

Đường Trọng nói:

- Dù sao cũng đã xúc phạm tới tự ái của cô. Vốn tôi định lưu cơ hội từ chối cho cô nhưng cô không tiếp nhận ý tốt của tôi.

- Tất nhiên là tôi sẽ không từ chối.

Đổng Bồ Đề cười, đôi mắt tròn tròn, thanh tịnh, thuần tuý, sáng như bảo thạch, khoé miệng hơi nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền mê người.

Ai cũng nói người có má lúm đồng tiền đều là người thương người, cô ấy cũng đúng là một cô gái đơn thuần, lương thiện.

Trước kia là vậy.

- Tại sao tôi phải từ chối?

Đổng Bồ Đề cười nói:

- Tôi muốn giết anh, mà tiếp cận với anh thì càng có nhiều cơ hội. Nếu anh ở MInh Châu, tôi ở Ấn Độ thì tôi cũng không thể ngoài ngàn dặm phi kiếm mà giết người. Hơn nữa, nếu tôi từ chối thì mọi áp lực sẽ đặt lên vai tôi. Còn nếu anh từ chối thì bọn họ mới có thể làm công tác tư tưởng cho anh nha.

- Quả nhiên, độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Đường Trọng lắc đầu thởi dài.

- Tôi là thông minh.

Đổng Bồ Đề ngẩng đầu kiêu ngạo.

- Vâng vâng, thất khiếu lung linh Bồ Đề tâm nha. Tôi đã sớm nghe nói cái danh hiệu này.

Đường Trọng rất nghiêm túc gật đầu.

- Đó là đương nhiên.

Đổng Bồ Đề càng thêm đắc ý.

Hai người nhìn nhau, sau đó cười ha hả.

Cười cười, sau đó nụ cười trên mặt hai người dần ngưng lại.

Đường Trọng nhẹ thở dài, bởi hắn biết, bọn hắn không thể như trước kia nữa rồi.

Miệng vết thương tốt rồi thì có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?

Sắc mặt Đổng Bồ Đề cũng ảm đạm, đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Đường Trọng, thương lượng với anh một chuyện.

- Chuyện gì?

Đường Trọng hỏi.

- Anh để tôi đâm ba nhát.

Đổng Bồ Đề nói.

đầu nói.

Vì thế, trước mặt mấy vạn fans hâm mộ, Đường Trọng ôm Trương Thượng Hân, hôn mạnh một cái vào môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play