Đợi khi Đường Trọng rời đi, Quan Tâm mới quay sang nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, cười hỏi:

- Anh em gặp nhau mà không chào hỏi à?

- Hắn không thích tôi, tôi cũng không thích hắn, chào hỏi làm gì?

Khương Di Nhiên lãnh đạm nói.

Tuy trong lòng cô không có chút tình cảm nào với Quan Tâm nhưng hai bên đã đính hôn. Tức là, cô là vợ chưa cưới của Quan Tâm, còn Quan Tâm là chồng chưa cưới của cô nên khó tránh khỏi thường xuyên tiếp xúc.

Quan Tâm gật đầu, nói:

- Xét ở mặt nào đó, hai người đều là người thành thật. Trong hội này, muốn hiểu rõ tính cách của một người thật không dễ.

- Anh hiểu rõ tính cách Đường Trọng à?

- Giảo quyệt.

Quan Tâm lắc đầu:

- Trước kia tôi cứ nghĩ đã hiểu rõ, nhưng về sau mới biết mình hiểu sai rồi.

- Hắn vừa là hổ là sói, cũng là heo là chó.

- Cô cứ thẳng thắn bảo hắn không bằng heo chó không được à?

Quan Tâm cười to nói. Trong lòng lại tức giận đối với phản ứng của Khương Di Nhiên.

Vốn cô ta mắng Đường Trọng thì hắn phải vui vẻ mới đúng. Nhưng Quan Tâm biết, cô ta mắng Đường Trọng không phải vì mình ghét Đường Trọng mà là vì Khương Như Long bị Đường Trọng hại, bị đánh gãy hai chân rồi đuổi ra khỏi nhà.

Cô ta là vì Khương Như Long mới căm thù, sỉ nhục Đường Trọng.

- Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài về loại quan hệ kia giữa cô ta với Khương Như Long là thật sao?

Dù Quan Tâm không yêu thương gì Khương Di Nhiên, nhưng người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình quan hệ với người đàn ông khác.

Không chỉ thế, người đàn ông kia còn là anh họ của cô ta?

Khương Di Nhiên cũng phát hiện tâm tình mình hơi kích động, nhếch miệng nhưng không nói gì.

Trong lòng cô, Đường Trọng đúng là không bằng heo chó.

- Cô cảm thấy là hắn làm sao?

Quan Tâm hỏi.

- Tôi không biết.

Khương Di Nhiên nói. Tuy Quan Tâm nói với Đường Trọng và người bên ngoài rằng Quan Ý ra nước ngoài du lịch. Nhưng thân phận của Khương Di Nhiên đặc thù nên cô cũng biết một số bí mật mà người bình thường không biết.

Quan Ý không đi du lịch mà là bị người ta bắt cóc. Tất cả bảo tiêu hắn dẫn theo đều bị giết chết.

Không chỉ thế, nhà họ Quan vẫn đang tìm kiếm Quan Ý. Bọn họ không cử ra một đám người như trước kia mà chỉ tuyển ra một số tinh anh âm thầm điều tra thôi.

Người nhà họ Quan bị bắt cóc, chuyện này quá mất mặt, cũng quá nhạy cảm. Nhà họ Quan không hi vọng nó bị lộ ra ngoài.

Còn việc trong đó có ẩn tình khác hay không thì không phải Khương Di Nhiên có thể biết được.

Mấy ngày này Khương Di Nhiên tới nhà họ Quan, cũng cảm nhận được người nhà họ rất nóng vội và phẫn nộ. Ngay cả trong lòng Khương Di Nhiên cũng tự suy đoán xem kẻ nào có năng lực mạnh như vậy, mà ở Yến Kinh ra tay với Quan Ý cũng không để lại chút dấu vết nào?

- Hắn là kẻ tình nghi lớn nhất.

Quan Tâm nói:

- Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì?

- Đáng tiếc chúng ta không có bất kỳ chứng cớ nào.

Quan Tâm nói:

- Chúng ta vẫn không đủ coi trọng Đường Trọng. Từ sau khi hắn đến Yến Kinh thì nên phái người theo dõi hắn mới đúng. Đêm hôm đó, không ai có thể xác định hắn đã rời nhà ra ngoài. Còn nữa, những người bên cạnh Quan Ý cũng không thể do một người giết chết được. Nếu là Đường Trọng…vậy chắc hắn còn giấu lực lượng ở Yến Kinh sao? Chẳng qua, tôi càng cho rằng việc này là do Đổng Tiểu Bảo làm.

- Vì sao Đổng Tiểu Bảo phải làm như vậy?

Khương Di Nhiên hỏi. Cô không hi vọng Quan Tâm nghi ngờ Đổng Tiểu Bảo. Đây không phải vì cô có hảo cảm gì với Đổng Tiểu Bảo, mà bởi vì, nếu Quan Tâm nghi ngờ Đổng Tiểu Bảo thì Đường Trọng sẽ bị giảm bớt hiềm nghi.

Cô nhất định phải thay Khương Như Long báo thù. Cô đã thề với trời như vậy.

- Vì sao hắn phải làm vậy?

Quan Tâm nhẹ gõ tay lên tay lái:

- Đây chẳng phái phong cách làm việc của Đổng Tiểu Bảo sao? Cả ngày lén lút núp ở đằng sau, trái đâm một đao, phải đâm một đao, còn mình thì không lộ mặt. Tiếng xấu của tôi không phải do hắn ban tặng à?

Vốn Khương Di Nhiên muốn nói danh hiệu ‘Tham lang’ của Khương Như Long chắc chắn cũng do hắn đặt, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt trở lại.

Bởi vì từ lần Khương Khả Khanh khóc lóc om sòm nói ra quan hệ giữa cô và Khương Như Long trước mặt mọi người. Nên bây giờ, trong hội ở Yến Kinh đã có một số tin đồn bất lợi cho cô cùng Khương Như Long. Với năng lực của Quan Tâm thì hắn tất nhiên đã biết những tin này.

Mặc kệ hắn có tin hay không thì trong lòng nhất định cũng không thoải mái.

- Đường Trọng tới gặp Đổng Tiểu Bảo à?

Khương Di Nhiên hỏi.

- Có thể.

Quan Tâm nói. Hắn nheo mắt lại, nói:

- Gần đây hành động của nhà họ Đổng và nhà họ Khương có chút không đúng. Tôi có dự cảm, sắp xảy ra chuyện gì đó.

- Có thể có việc gì.

Khương Di Nhiên nói:

- Hai nhà Khương, Đổng hận nhau mấy chục năm trời, chẳng lẽ có thể hoá thù thành bạn được sao?

Hoá thù thành bạn?

Một tia sét xẹt qua đầu Quan Tâm.

Gặp được Quan Tâm chỉ là chút chuyện vặt trong buổi tối hôm nay. Khi Đường Trọng đẩy cửa phòng, Đổng Tiểu Bảo đang ôm một cô gái, không biết nói gì. Cô gái kia cười lanh lảnh, đôi nhũ phong hơi rung động, cả người đều dán chặt lên người Đổng Tiểu Bảo, một bộ hận không thể hợp hai làm một tại chỗ.

Bên cạnh còn có một cô gái thanh tú, tóc dài bồng bềnh, khí chất trác tuyệt, cô mỉm cười nhìn hai người trước mắt mà không nói chuyện.

Thấy Đường Trọng đẩy cửa vào, Đổng Tiểu Bảo cười lớn, nói với người đẹp trong ngực:

- Thấy chưa? Anh đã nói cho các em một niềm vui bất ngờ mà. Có bất ngờ hay không? Nhận ra hắn là ai không?

- Đường Trọng hả?

Liễu Nghiên kinh ngạc nhìn Đường Trọng đi tới, nói.

- Đúng vậy. Chính là đại minh tinh của chúng ta, Đường Trọng.

Đổng Tiểu Bảo đắc ý nói, giống như mời được Đường Trọng tới uống rượu là giỏi giang cỡ nào.

Đổng Tiểu Bảo nhìn Đường Trọng, nói:

- Đường Trọng, cậu nhìn đi. Tôi chỉ chạm vào Tiểu Nghiên của nhà chúng ta. Tiểu Tà ngồi ở kia cả nửa buổi mà ngay cả một đầu ngón tay tôi cũng chưa chạm qua. Có phải không, Tiểu Trà?

Cô gái thanh tú không ngờ người Đổng Tiểu Bảo muốn mình bồi lại là đại minh tinh Đường Trọng. Không chỉ thế, còn là ngôi sao bình thường mình thích nữa. Điều này khiến cô vui mừng, nhưng cũng hơi khẩn trương.

- Chào anh Đường Trọng, em là Mính Triệt.

Cô gái thanh tú chủ động bắt tay với Đường Trọng.

Đổng Tiểu Bảo bĩu môi nói:

- Xin nhờ, ở nơi này đừng chơi trò bắt tay kia được không? Có muốn tìm thợ chụp ảnh tới chụp mấy tấm hình về tình hữu nghị giữa hai người không?

Đường Trọng cười nói với Mính Triệt:

- Thoải mái một chút.

- Em rất thích anh cho nên hơi kích động một chút.

Mính Triệt nói.

- Cám ơn.

Đường Trọng gật đầu cười. Hắn nhận ly rượu tâu từ tay Mính Triệt rồi nhấp nhẹ một ngụm, nhìn Đổng Tiểu Bảo hỏi:

- Anh gọi tôi tới đây là để uống rượu à?

- Thế còn chưa đủ à?

Đổng Tiểu Bảo nhìn Đường Trọng như nhìn kẻ ngốc,nói:

- Đường Trọng, cậu có mệt không?

- Mệt.

Đường Trọng nói.

- Vậy là được rồi. Có rượu ngon tôi mang từ nước ngoài về, có người đẹp Mính Triệt bồi. Vậy cậu còn chỗ nào không hài lòng?

Mính Triệt cũng biết điều lập tức làm ra bộ dáng đáng thương, cầm lấy cánh tay Đường Trọng, nhẹ lay, nói:

- Bình thường đại minh tinh hay gặp nhiều người đẹp nên tư sắc Mính Nhi bình thường không vào được mắt hay không, vậy nên mới muốn vội vã đi à?

Đường Trọng vỗ vỗ đôi tay trắng trẻo của Mính Triệt, nói:

- Cô là một trong những cô gái xinh đẹp nhất mà tôi gặp. tôi chỉ lo lắng về Đổng ngựa giống thôi. Bình thường hắn rất khó tính, keo kiệt, không nói lý do tìm tôi thì tôi đâu dám uống rượu hắn mời?

Đổng Tiểu Bảo cười to nói:

- Chỉ cần là phụ nữ đã từng tiếp xúc với tôi đều biết Đổng Hãn Thanh tôi luôn hào phóng, như thế nào đến miệng cậu lại thành khó tính, keo kiệt rồi hả?

- Đó chỉ là đối với phụ nữ thôi.

Đường Trọng nói.

Đổng Tiểu Bảo vỗ vỗ Liễu Nghiên, nói:

- Nghiên Nhi, em mang Tiểu Trà ra quán bar ngồi một chút.

- Được. Bên kia náo nhiệt hơn, chúng ta đi cua trai đẹp.

Liễu Nghiên biết hai người đàn ông này có việc nên kéo Mính Triệt rời đi.

- Thần tượng, lát em quay lại tìm anh nha.

Lúc ra cửa Mính Triệt cười hì hì nói.

Đợi khi hai cô gái rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Trọng và Đổng Tiểu Bảo.

Như vậy, Đường Trọng cũng không vội muốn biết Đổng Tiểu Bảo gọi mình tới là để nói cái gì.

- Đường Trọng, có phải tôi nên chúc mừng cậu không?

Đổng Tiểu Bảo nhấp một ngụm rượu tây, nói.

Cũng không biết là do đâu mà trước kia cảm thấy loại rượu này có vị cay, kích thích được hắn mà hôm nay lại có vị đắng, giống như quả hồng xanh khiến người ta khó nuốt trôi được.

- Chúc mừng tôi cái gì?

Đường Trọng hỏi.

- Chúc mừng cậu sắp cưới em gái tôi, chúc mừng cậu sắp trở thành em rể tôi.

Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói.

Đường Trọng lạnh lung nhìn chằm chằm Đổng Tiểu Bảo, nói:

- Anh cảm thấy đây là việc đáng chúc mừng sao?

Đổng Tiểu Bảo dần thu nụ cười lại, nói:

- Vì sao lại không đáng chúc mừng? Em gái tôi không xinh đẹp, không xứng với cậu hả? Hay là cậu còn không coi nhà họ Đổng chúng tôi vào đâu?

- Em gái anh rất đẹp, nhà họ Đổng cũng rất mạnh, nhưng việc đó thì liên quan gì đến tôi.

Đường Trọng không khách khí nói:

- Đổng Tiểu Bảo, đề nghị này không phải do anh đưa ra sao?

- Không phải.

Đổng Tiểu Bảo phủ nhận:

- Là chú ba.

- Đổng Tân Hàng ư?

Đường Trọng không tự giác nói lên tên này:

- Xem ra, lễ vật tôi đưa ông ấy đã thức tỉnh ý chí chiến đấu của ông ấy.

- Đúng là bây giờ chú ba đang tràn ngập ý chí chiến đấu.

Đổng Tiểu Bảo nói:

- Ông vẫn luôn coi trọng chú ấy.

- Sao Đổng Bồ Đề đồng ý?

- Tôi nói bởi vì nó hận cậu, cậu tin sao?

- Tôi tin.

Đường Trọng gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ, đây là lý do duy nhất khiến cô ấy đồng ý cái yêu cầu vớ vẩn này.

- Cậu đúng là tự biết mình.

Đổng Tiểu Bảo nhếch môi cười.

- Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ nghĩ mị lực kinh người của cậu đã chinh phục được em gái tôi cơ đấy.

- Tôi không có năng lực làm ngựa giống.

Đường Trọng chế nhạo nói.

Đổng Tiểu Bảo không tức giận nói:

- Đường Trọng, đồng ý với tôi một việc.

- Nếu anh muốn tôi đồng ý cuộc hôn nhân này thì không cần bàn nữa.

Đường Trọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play