Sau khi biết tin nhà họ Đổng và nhà họ Khương giải hoà, Đổng Bồ Đề vốn nghĩ rằng, ông gọi điện cho mình về chỉ vì muốn an ủi mình, muốn mình buông cừu hận với Đường Trọng, để cùng nhau đối phó với nhà họ Quan. Dù sao, theo địa vị của Khương Khả Nhân ở nhà họ Khương ngày càng được nâng cao thì Đường Trọng cũng ngày càng được nhiều người coi trọng.

Tại thời điểm hai nhà họ Khương và nhà họ Đổng chung tay đối địch mà cô lại trả thù Đường Trọng thì tất nhiên sẽ khiến cho sự tín nhiệm giữa hai bên xuất hiện vết rách, sự hợp tác cũng sẽ có nguy cơ.

Hiện tại, mình cùng Đường Trọng là nhân tố không ổn định của hai nhà. Người đứng đầu hai nhà đều muốn bóp chết nguy cơ này từ trong trứng nước.

Không ngờ, cô vẫn đánh giá thấp sự nhẫn tâm của bọn hắn. Vì thông gia giữa hai nhà mà lại muốn gả mình cho Đường Trọng.

Gả cho một người đàn ông, vì cứu cha mà không tiếc hạ dược bắt cóc mình, rồi không chút do dự đâm mình hai nhát dao sao? Bọn họ không sợ buổi tối mình ngủ sẽ gặp ác mộng mà tỉnh lại sao?

Thời gian qua đi, vết sẹo biến mất, nhưng tổn thương vẫn còn. Chỉ bằng một câu của bọn hắn mà lại muốn bọn họ vui vẻ làm vợ chồng sao?

Đổng Bồ Đề muốn khóc.

Muốn khóc lớn một trận.

Những người này có đúng là người thân của cô không? Là người ông cô kính trọng nhất sao? Là anh trai cô yêu quí nhất ư? Là người chú cô kính sợ nhất ư?

Cô thật muốn cười.

Bởi vì cô cảm thấy đây là một trò hề, một trò hề cực kỳ vớ vẩn.

Tại sao bọn họ lại có ý nghĩ như vậy? Tại sao bọn họ lại có lòng tin rằng mình sẽ đồng ý cuộc hôn nhân lợi ích này với Đường Trọng?

Cháu cảm thấy thế nào ư?

Trong lòng Đổng Bồ Đề cười lạnh. Cô có thể chửi ầm lên sao?

Ông cụ nói xong lời này liền cầm chén trà tiếp tục uống, giống như không dám trực tiếp đối mặt với ánh mắt của Đổng Bồ Đề, hoặc có thể là cấp cô thời gian suy nghĩ.

Người đàn ông trung niên trên xe lăn vẫn cúi đầu, hai tay nắm chặt, tự mình đọ sức với mình.

Đổng Tiểu Bảo cố gắng biểu hiện trấn định, nhưng khi Đổng Bồ Đề nhìn hắn thì hắn vẫn có cảm giác da đầu run lên, toàn thân nổi da gà, thật là khó chịu.

Hắn đã sớm biết chuyện này. Hắn biết kế hoạch của ông nội với chú ba. Nhưng khi hắn đi đón Đổng Bồ Đề ở sân bay, hắn lại không nhắc với cô về chuyện này.

- Là không biết nên nói như thế nào, hay lo lắng cô sẽ bỏ trốn giữa đường, thậm chí tức giận mà trở lại Thái Lan?

Đổng Tiểu Bảo tâm loạn như ma, tự mình cũng không tìm được đáp án chính xác.

- Con mẹ nó, đúng là đồ cầm thú, đồ cặn bã.

Trong lòng Đổng Tiểu Bảo hung hăng tự mắng.

- Chú nghĩ cháu sẽ đồng ý.

Đổng Tân Hàng ngẩng đầu, cười với Đổng Bồ Đề. Hắn cười tự nhiên hơn nên lúc cười cũng sẽ không khiến người ta thấy quỷ dị. Thế nhưng, điệu cười ấy vẫn khiến người ta thấy thật xấu xí.

- Chú ba, sao cháu phải đồng ý?

Đổng Bồ Đề cố nén tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi.

Nếu là trước kia, khi nghe tin này thì cô đã sớm vỗ bàn, mắng người rồi. Nhưng bây giờ thì cô sẽ không.

Cô nổi điên, ra oai là vì cô coi họ là người thân nhất của mình, là người mình có thể ỷ lại. Cô biết, dù mình nói gì, làm gì thì bọn họ đều sẽ tha thứ và che chở cho mình.

Con người ta luôn khắt khe, khó tính, không kiêng nể gì với người quan tâm mình, và luôn khiên tốn, lịch sự với người không quan tâm mình.

Hiện tại cô đã biết bọn họ không quan tâm mình thì cô còn có tiền vốn để giễu võ, giương oai sao?

Không có nữa rồi.

- Tuy nhà chúng ta đã hoà giải với nhà họ Khương, nhưng dù sao cũng đã hận nhau hai mươi mấy năm thì đâu phải một hai ngày mà có thể cởi bỏ mối hận này được? Dù ông nội cháu đã nói chuyện điện thoại mấy lần với Khương Lập Nhân và ông cụ bên đó nhưng loại hợp tác này còn quá yếu, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là sẽ tan tác. Một khi khai chiến, hợp tác mới cùng có lợi, còn phân chia thì cả hai sẽ cùng thất bại. Điều này đều rất có hại cho cả hai nhà họ Đổng và nhà họ Khương.

- Vì đại nghĩa gia tộc sao?

Đổng Bồ Đề chế nhạo nói:

- Có phải mọi người nghĩ cháu quá vĩ đại rồi khôn?

- Đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất khiến chú nghĩ cháu sẽ đồng ý. Mặt khác, mọi người chúng ta cũng biết, cháu hận Đường Trọng. Đây là lý do thứ hai khiến cháu đồng ý.

- Cháu hận hắn, vậy vì sao phải gả cho hắn?

- Bởi vì, gả cho hắn mới có cơ hội tiếp cận hắn. Tiếp cận hắn thì mới có cơ hội báo thù.

Đổng Tân Hàng mặt không biểu tình, phân tích, nói:

- Đường Trọng không phải kẻ dễ đối phó. Chắc cháu còn rõ điểm này hơn chúng ta. Lâu như vậy mà cháu chưa về, không phải là chờ tìm được thời cơ thích hợp để ra tay sao?

- Không sai.

Đổng Bồ Đề thẳng thắn nói.

- Hắn rất cẩn thận. Cháu không có cơ hội một kích giết chết.

- Nếu như cháu gả cho hắn, hoặc nếu như các cháu đính hôn thì sao?

- Nói vậy, cháu sẽ là người phụ nữ của hắn. Tuy về mặt tình cảm, phụ nữ luôn ở thế yếu, nhưng trên đạo lý, phụ nữ lại chiếm ưu thế. Hắn là người đàn ông của cháu, vậy hắn chỉ có thể bảo vệ cháu mà không thể tổn thương cháu. Còn cháu thì không giống vậy. Cháu có thể đối phó hắn, tổn thương hắn. Dù cháu làm như vậy thì người khác cũng chỉ cho rằng hắn là người đàn ông thất bại, là vị hôn phu không đủ tư cách. Là thế này phải không?

- Đúng vậy. Nếu hắn làm cháu tổn thương, thì hắn sẽ bị sỉ vả. Tiếng xấu giết chết người phụ nữ của mình, đời đời kiếp kiếp nhà họ Đường bọn hắn cũng không rửa sạch.

Đổng Tân Hàng nói.

- Chắc cháu cần đồng ý.

- Vậy cháu đồng ý sao?

- Đồng ý.

Đổng Tân Hàng nhìn ông cụ, nói:

- Cho tới bây giờ, Bồ Đề chưa từng khiến chúng ta thất vọng.

Ông cụ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà bình tĩnh của Đổng Bồ Đề. Hắn biết, đứa cháu gái này, ngày càng cách xa hắn, có thể sẽ không bao giờ… thuộc về hắn nữa.

Trong nháy mắt này, thậm chí hắn hi vọng Đổng Bồ Đề sẽ từ chối mình.

Sao nó lại không từ chối chứ?

- Bồ Đề, bất công cho cháu rồi.

Ông cụ hiền lành nói.

- Ông, đây là trách nhiệm của cháu. Chú ba nói rất đúng, đây cũng là điều cháu muốn làm.

Đổng Bồ Đề đứng dậy, nói:

- Ngồi máy bay hơi mệt, cháu muốn nghỉ ngơi.

- Anh tiễn em.

Đổng Tiểu Bảo vội đứng dậy.

Đổng Bồ Đề không đáp, quay người đi ra ngoài.

Đổng Tiểu Bảo theo sát sau, nói:

- Bồ Đề, em có thể từ chối mà. Nếu em từ chối thì … ông và chú ba cũng không ép được. Bọn họ chỉ thăm dò thôi. Sao em lại trực tiếp đồng ý vậy? Còn nữa, Đường Trọng cũng không phải kẻ tốt lành gì, nếu em gả cho hắn…

Đột nhiên Đổng Bồ Đề dừng bước, quay người lại.

Đổng Tiểu Bảo không ngờ Đổng Bồ Đề sẽ dừng lại, cả người suýt chút nữa là đâm vào sau lưng cô.

- Trên đường đi anh không nói gì thì bây giờ cũng không nên nói thêm cái gì.

Đổng Bồ Đề nhìn Đổng Tiểu Bảo, thanh âm lạnh lùng nói.

- Bồ Đề.

Đổng Tiểu Bảo gọi.

Hắn muốn nói nữa nhưng lại bị cái gì đó chặn họng.

- Em rất mệt.

Đổng Bồ Đề nói.

Đi ra sân nhỏ, kéo cửa chui vào xe, vội nói với Tiểu Kiểm ở phía trước:

- Lái xe, mau lái xe đi.

Xe còn chưa lăn bánh mà Đổng Bồ Đề đã nhào vào lưng ghế dựa đằng trước lớn tiếng khóc.

Người thân nhất tổn thương ta sâu nhất.

- Tuyệt đối không thể.

Đường Trọng gằn từng chữ.

Hắn cảm thấy, bọn họ đúng là điên rồi. Nếu không, sao bọn họ có thể nghĩ ra phương thức hợp tác thối hoắc này chứ?

Làm thông gia ư? Mình và khăn quàng đỏ sao?

Kẻ đưa ra cái đề nghị này chắc chắn là tên khốn kiếp.

Tuy Đường Trọng hắn làm việc khác người, không thể biết trước, nhưng trên mặt tình cảm của mình thì hắn sẽ không để bất luận kẻ nào xen vào.

Ví dụ của lão râu dài và Khương Khả Nhân còn chưa đủ rõ sao? Con gái mình đã thành vật hi sinh của đời trước, chẳng lẽ lại để cho con của con gái mình trở thành vật hi sinh đời tiếp theo sao?

Ông cụ thở mạnh, cùng lần trước gặp mặt thì sức khoẻ của hắn kém hơn rất nhiều.

Có lẽ, ngày ngọn đèn cạn dầu cũng không còn xa nữa.

Hắn cố gắng muốn đứng lên, nhưng cả người không có tí sức lực nào. Cái cánh tay cũng chỉ là vật bài trí, không có tác dụng chèo chống thân thể.

Đường Trọng bước nhanh tới, đỡ ông cụ dậy rồi lại kê một chiếc gối vào sau lưng ông.

- Có muốn uống nước không?

Đường Trọng hỏi. Ông cụ đã đuổi hết người chăm sóc bên cạnh ra ngoài, nên Đường Trọng phải kiêm nhiệm công tác đưa nước, đấm lưng thay cho y tá.

- Đường Trọng, chúng ta phải nói chuyện kĩ càng.

Ông cụ xua tay, nghiêm túc nói.

- Vâng.

Đường Trọng gật đầu đồng ý.

- Đường Trọng, cháu nhìn rõ cục diện bây giờ sao?

- Cháu không nhìn rõ.

Đường Trọng thẳng thắn.

- Đúng vậy, cháu nhìn không rõ, cụ cũng nhìn không rõ. Không phải cháu học tâm lý học sao? Cần phải biết lòng người là thứ dễ thay đổi nhất trên đời. Lòng của một người chúng ta còn không nhìn thấy, huống chi là lòng của một đám người đây?

- Chúng ta chỉ cần giữ vững tâm mình là được rồi.

Đường Trọng nói:

- Binh đến thì tướng đỡ, nước lên thì đất ngăn.

- Nói là như vậy, nhưng sống trên đời, đâu có thể luôn bị động chứ? Muộn một bước liền sẽ muộn tất cả. Một bước thua liền thua cả ván.

- Cụ dạy phải.

Đường Trọng nói.

- Không phải ta dạy cháu. Ta cũng không dạy được cháu.

Ông cụ xua tay nói:

- Ta không có tư cách dạy cháu.

Đường Trọng hoảng sợ nói:

- Cụ, cụ đừng nói vậy. Cụ là trưởng bối cháu tôn trọng nhất, cháu vĩnh viễn nghe lời cụ dạy bảo.

- Cháu nghe thì ta tin. Còn cháu theo thì ta không tin.

Ông cụ sắc bén nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:

- Nếu cháu nghe lời thì đâu có vở kịch như vậy? Rõ ràng ta bảo cháu làm đá mài đao cho nhà họ Khương. Nhưng kết quả thì sao? Cháu lại thành thanh đao sắc bén.

“……..” Đường Trọng im lặng.

Hắn biết ông cụ vẫn tức giận, thậm chí là thống hận sự việc lần trước của Khương Như Long. Nhưng đứng trên lập trường của hắn thì hắn không còn lựa chọn nào khác.

Tất nhiên, cho dù có thì hắn vẫn phải làm như vậy.

Bởi vì đây là lựa chọn tốt nhất.

- Đường Trọng, ván bài kia cũng không cao minh. Việc cháu và Lập Nhân đã làm, ta không muốn truy cứu lại. Khó được mấy lần hồ đồ, chắc ta không tránh khỏi mấy chữ này.

Thanh âm ông cụ trở nên ôn hoà hơn chút.

- Nhưng sự nhượng bộ của ta không phải không có nguyên tắc. Lúc này, ta muốn cháu báo đáp.

br style='mso-special-character:line-break'>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play