Lâm Nhất Tùng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Tây Giang, được coi là một nhân vật có tiếng trong hệ thống cảnh sát Tây Giang.

Hắn dẫn người về phân cục Tây Giang, sau đó về văn phòng của mình rửa mặt, tiếp đó hắn gọi mấy tên cấp dưới đắc lực của mình vào phòng họp.

- Đã biết nên làm như thế nào rồi chứ?

Lâm Nhất Tùng nhìn về phía mấy tên cấp dưới ngồi đối diện mình, hỏi.

- Biết rồi ạ. Nhất định sẽ lột da của mấy tên khốn kiếp đó.

Một người lùn tên La Húc lớn tiếng đáp. Hắn là người thân cận nhất của Lâm Nhất Tùng, mỗi lần Lâm Nhất Tùng có việc thì hắn là người xung phong đi đầu.

- Đã đến địa bàn của chúng ta thì không phải tuỳ ý chúng ta giải quyết sao?

Lý Đông Lôi xuất thân bộ đội thanh âm như sấm nói.

- Nếu trường học không dạy được bọn chúng thì để chúng ta thay trường học dạy dỗ bọn chúng đi.

- Lâm đội trưởng, trong đó có một ngôi sao, nếu chúng ta ra tay với hắn thì có thể làm lớn chuyện hay không?

- Lớn chuyện? Lớn chuyện thì làm sao?

Lâm Nhất Tùng cười lạnh nói:

- Ngôi sao đánh người thì kẻ phải lo lắng là hắn. Nếu hắn không sợ thì chúng ta đâu phải thay hắn giấu giếm làm gì.

- Đúng vậy. Không phải ngôi sao đều thích lăng- xê sao. Chúng ta giúp hắn đưa tin thì biết đâu hắn còn phải cảm ơn chúng ta đấy.

La Húc cười ha hả nói.

Lâm Nhất Tùng cười nói:

- Cảm ơn chúng ta thì không cần. Cảnh sát là vì nhân dân làm việc cơ mà. Đây là trách nhiệm của chúng ta. Đi thôi, ra tay sạch sẽ một tí. Đừng có tát vào mặt.

- Rõ.

Một đám người đáp, sau đó tự tản ra.

Cốc cốc cốc…

Có người gõ cửa phòng làm việc.

- Vào đi.

Lâm Nhất Tùng hô.

Lý Minh Ý đẩy cửa đi vào, cười nói:

- Chú Lâm, không quấy rầy chú chứ?

Thấy vết thương trên mặt Lý Minh Ý, lời vừa đến miệng Lâm Nhất Tùng cũng không nói ra được.

Lúc nãy bên ngoài, ánh đèn mờ mờ nên Lâm Nhất Tùng biết Lý Minh Ý bị thương nghiêm trọng nhưng cũng không quá để ý. Bây giờ, dưới ánh đèn chiếu sáng, khuôn mặt Lý Minh Ý đã sưng đỏ một mảnh, nơi khoé mắt còn có vết thâm làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Nghĩ thầm, khó trách lão lãnh đạo tức giận như vậy. Nếu con của mình cũng bị thương thành thế này thì mình cũng sẽ dốc sức liều mạng với người ta thôi.

- Minh Ý, đây là do mấy tên ranh con kia đánh hả?

Lâm Nhất Tùng hỏi.

- Vâng.

Lý Minh Ý gật đầu, nói:

- Chú Lâm, bọn chúng ra tay quá ác độc.

Thực ra, chỉ có Đường Trọng đánh người nhưng Lý Minh Ý cố ý nói như vậy để mấy tên kia cũng bị xui xẻo theo.

- Có một số việc, người chuyên nghiệp làm là được rồi.

Lâm Nhất Tùng nhìn Lý Minh Ý nói.

Lý Minh Ý sững sờ, sau đó liền nhếch môi cười.

Thế nhưng, nụ cười này còn chưa duy trì lâu thì hắn đã đau đến rút gân.

Toàn bộ cơ bắp rất rất đau.

- Chú Lâm, cháu nghe lời chú. Có một số việc nên để người chuyên nghiệp làm thì tốt hơn.

Lý Minh Ý nói:

- Bình thường cha cháu hay nhắc về chú với cháu, nói chú có năng lực, có thể làm việc lớn, muốn cháu phải thường xuyên học tập chú. Nhưng có thể cháu là bùn loãng không chát được tường thì sao giỏi như chú Lâm được chứ?

- Minh Ý, cháu đừng khiêm tốn. Chú biết cháu từ nhỏ đã muốn làm phi công, bây giờ lãnh đạo lại làm đúng ngành này. Vậy sau này, phi công là không thoát được tên cháu rồi.

- Còn xa lắm ạ.

Lý Minh Ý nói:

- Chú Lâm, có một thằng là ngôi sao…

- Ngôi sao thì thế nào? Ngôi sao phạm pháp cũng phải bị xử phạt. Nếu có người thắc mắc thì cháu có thể mở cuộc họp báo mà.

Lâm Nhất Tùng nói:

- Bên chú thì cháu không cần lo. Cháu mau đi bệnh viện khám đi. Đợi khi chúng ta định xong mọi việc thì bọn chúng muốn lật ngược án cũng không được.

- Cám ơn chú Lâm. Vậy cháu đi bệnh viện đây.

Lý Minh Ý đã nhận được lời hứa mà mình muốn liền rời đi.

Hắn vừa đứng lên thì cửa văn phòng liền ‘rầm’ một phát bị người đẩy ra.

Một người đàn ông mập mạp giống như một trái bóng lăn đến, lớn tiếng hỏi:

- Lâm Nhất Tùng, có phải cậu bắt mấy tên sinh viên về không?

- Cục trưởng, đúng là có chuyện như vậy.

Trong lòng Lâm Nhất Tùng trầm xuống, vẫn cố trấn định trả lời.

- Người đâu? Người ở đâu?

Vương Kiệt Tuyển hổn hển nói.

Vốn hắn đang tham gia một bữa tiệc, đang uống hăng say thì nhận được điện thoại của lãnh đạo trực tiếp. Người lãnh đạo này bình thường rất coi trọng hắn thế nhưng vừa mở miệng liền chửi hắn một trận, ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nữ quyến nhà hắn. Hắn chỉ không ngừng lau mồ hôi, một câu giải thích cũng không dám nói. Đợi đến khi lãnh đạo của hắn phát giận xong hắn mới dám hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến lúc này hắn mới biết trong cục xảy ra chuyện. Vì vậy, chẳng để ý đến chủ nhà nhiệt tình giữ lại, hắn lập tức bảo lái xe chở về trong cục.

- Trong phòng thẩm vấn.

- Các cậu có dùng thủ đoạn không?

Vương Kiệt Tuyển cắt ngang lời hắn, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

- Chắc là …không có đâu.

Trên trán Lâm Nhất Tùng bắt đầu dày đặc mồ hôi:

- Nhân viên cảnh sát của chúng ta đều là nhân tài, đạo đức tốt. Tôi đã nhắc nhở bọn họ cần chấp pháp văn minh rồi.

Nếu có nhân viên cảnh sát đạo đức kém thì Lâm Nhất Tùng cũng chỉ có thể đuổi việc bọn họ rồi. Bạn bè chết nhưng bản thân thì không thể chết được.

- Thả người cho tôi.

Vương Kiệt Tuyển ra lệnh.

- Cục trưởng.

Lâm Nhất Tùng do dự, nhưng vẫn nhỏ giọng nói:

- Bọn chúng đánh con trai của cục trưởng Lý.

Vương Kiệt Tuyển quay đầu lại liếc Lâm Nhất Tùng, giọng nói tức giận:

- Làm theo lời tôi.

- Vâng, cục trưởng.

Lâm Nhất Tùng nói.

Lâm Nhất Tùng đang muốn ra lệnh cho cấp dưới thì điện thoại trong túi vang lên. Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thấy số của lão lãnh đạo.

Trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm, nếu lão lãnh đạo có thể thống nhất với Vương cục trưởng thì áp lực của mình sẽ bớt đi nhiều.

- Lý cục trưởng.

Lâm Nhất Tùng cố ý gọi tên người gọi tới trước mặt Vương Kiệt Tuyển.

- Thả ra, lập tức thả người.

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất tùng cứng ngắc, nói:

- Lão lãnh đạo, chuyện này…

- Tôi đã biết là chuyện gì. Là thằng ranh Lý Minh Ý gây chuyện. Bây giờ tôi đang trên đường đến đó để tự mình xin lỗi mấy cậu thanh niên kia.

Lâm Nhất Tùng chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Lý cục trưởng đến rất nhanh, sau khi hắn bắt tay Đường Trọng không ngừng xin lỗi, nói nhất định sẽ dạy dỗ tốt thằng con bất hiếu của mình xong, Đường Trọng cũng cười ha hả nói không sao, người trẻ tuổi thì sao lại không có lúc phạm sai lầm chứ, bị một chút trừng phạt là được rồi.

Phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt?

Lý cục trưởng biết đây là người ta không chịu bỏ qua. Cơ bắp trên mặt run rẩy, cắn răng nói:

- Đúng đúng. Đối với hành vi tụ tập đánh người của Lý Minh Ý đã phá huỷ đạo đức xã hội, nhất định phải nghiêm phạt. Cục trưởng Vương, chuyện này phải nhờ anh rồi.

Vương Kiệt Tuyển cũng cười ha hả nhìn Đường Trọng, nói:

- Cậu Đường, cậu yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ làm theo quy định.

- Vậy làm phiền rồi.

Đường Trọng cười nói:

- Chúng tôi có thể đi được chưa?

- Có thể, có thể.

Vương Kiệt Tuyển liên tục gật đầu.

- Bây giờ cũng đã muộn, để tôi cho xe trong cục đưa các cậu trở về nhé.

- Không cần.

Đường Trọng từ chối:

- Ý tốt của cục trưởng Vương tôi nhận. Chẳng qua mấy anh em chúng tôi muốn đi bộ một chút.

- Ừ, đi bộ tốt, đi bộ tốt. Thanh niên cần rèn luyện nhiều, thân thể là tiền vốn cách mạng mà phải không? Các cậu xem, các cậu bảo trì dáng người thật tốt không như những người như chúng tôi không chịu rèn luyện. Cậu xem, cái bụng bự này. Người không biết còn tưởng là mang thai mấy tháng rồi ấy chứ?

Đợi đến khi mấy người Đường Trọng rời đi, Lý Minh Ý mới oan uổng nhìn về phía cha mình, nói:

- Cha, cha phải cứu con. Con không muốn ở đây.

Bốp!

Cục trưởng Lý tát một cái vào mặt con trai mắng:

- Mày làm chuyện tốt nhỉ.

Mấy người Đường Trọng, Hoa Minh, Lương Đào vừa ra khỏi cục cảnh sát liền thấy Cơ Uy Liêm đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen sang trọng.

Cơ Uy Liêm cười ha hả đi tới, chào đón, nhìn Đường Trọng hỏi:

- Không phải chịu thiệt chứ?

- May mắn anh tới kịp.

Đường Trọng cười nói.

- Yên tâm. Nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục về chuyện này.

Cơ Uy Liêm nói.

- Thực ra chỉ là chuyện nhỏ.

Đường Trọng nói:

- Chúng ta đều là người tốt. Việc dùng quyền thế ép người chúng ta không làm được.

- Tôi hiểu.

Cơ Uy Liêm gật đầu nói:

- Nếu người khác muốn dùng quyền thế ép chúng ta thì cũng không được.

- Tất nhiên.

Đường Trọng híp mắt cười. Hắn xua tay nói:

- Chỗ anh có rượu không?

- Phía sau có mấy chai rượu tây.

Cơ Uy Liêm nói.

- Cho mượn tí.

Đường Trọng nói.

Mỗi người Đường Trọng, Hoa Minh, Lương Đào, Vương Ái Quốc cầm một chai rượu tây, vừa đi vừa uống.

- Lão đại, ngày mai mày đi rồi, tao mời mày một chai.

- Ngôi sao lớn, trước kia cảm thấy mày quá xấu, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy khuôn mặt tinh tinh của mày lại đáng yêu như thế chứ?

- Lão đại, mày yên tâm đi đi, tao sẽ giúp mày chăm sóc tốt Tiểu Tuyết…

- Chúng mày đều chết hết đi. Tiểu Tuyết là của tao. Tao sống là người của cô ấy, chết là ma của cô ấy.

Ba người cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ. Đèn hai bên đường kéo dài cái bóng của bọn họ đến vô tận.

Đường Trọng cũng cầm chai uống rượu, chỉ là nói chuyện rất ít. Hắn rất thích cuộc sống như vậy, cũng rất quý trọng mấy người anh em này.

Có người đề nghị, mọi người cùng hát một bài.

Có người nói, hát bài hoa lục quân. Không phải Hoa Minh muốn đi lính sao? Vậy chúng ta liền hát một bài tiễn hắn.

Không biết ai cất tiếng trước, sau đó mấy cậu con trai cùng nhau lớn tiếng gào lên.

Gió lạnh thổi lá rụng.

Quân đội là một đoá lục hoa.

Có chiến hữu, bạn không còn nhớ nhà.

Không còn nhớ mẹ.

Cơ Uy Liêm lái xe ở phía sau, mặt mang mỉm cười nhìn mấy người phía trước.

Khi hắn thấy bốn người con trai sánh vai nhau bước đi, uống cùng một loại rượu, hát cùng một bài ca thì trong lòng hắn có một cảm giác quái dị.

Còn mình thì sao?

Quen khắp thiên hạ nhưng không một tri kỷ.

Nhìn Đường Trọng được bọn họ vây ở giữa, hắn thật sự rất hâm mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play