Quán bar nhỏ trong khách sạn Côn Luân chuyên phục vụ hội viên của khách sạn.

Một góc nhỏ trong quán bar, Đường Trọng, Trương Thượng Hân, Phùng Đại Cương, Cát U, còn có Lưu Dương quản lý cấp cao của công ty điện ảnh Phùng thị và Chu Dục trưởng bộ phận PR của công ty giải trí Hoa Thanh đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

Phùng Đại Cương gấp IPAD lại, cười ha hả nhìn Đường Trọng nói:

- Tôi gọi là pháo cối, cậu gọi là pháo tép, hai pháo chúng ta kết hợp, tôi không tin không oanh tạc được phòng bán vé của Nhạc phụ vạn tuế.

Đường Trọng sâu kín nói:

- Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi làm sao lại thành pháo tép rồi?

- Muốn bỏ cái biệt hiệu này thì phải nói được làm được. Chẳng qua tôi sợ cậu không thể bỏ được cái biệt hiệu này đâu. Tỷ lệ pháo cậu nổ còn hơn cả tôi nữa. Cậu phải là pháo cối còn tôi là pháo tép mới đúng.

- Nếu Phùng đạo diễn không ngại thì chúng ta đổi?

Đường Trọng cười hỏi. Trong mắt hắn pháo cối khẳng định nghe êm tai hơn pháo tép một chút.

- Hai chúng ta tự đổi cũng không có tác dụng, phải khiến đám phóng viên kia tán thành mới được.

Phùng Đại Cương nói:

- Hắc Hiệp sắp công chiếu rồi, tôi biết gần đây cậu khá bận nên cho cậu thêm nửa tháng, đến giữa tháng này cậu sẽ vào đoàn, như thế được không?

Đường Trọng tính toán thời gian một chút gật đầu nói:

- Được, không vấn đề.

- Vậy cứ quyết định như thế đi.

Phùng Đại Cương cười nói.

- Chúng ta trước chuẩn bị cho tốt. Thượng Hân, lúc trước tôi từng nói, sẽ không làm trì hoãn buổi hoà nhạc của cô. Cô xem lúc nào rảnh thì quay phần diễn của cô?

Trương Thượng Hân suy nghĩ nói:

- Giữa buổi hoà nhạc ở Gia Thành và Kinh Tân có một tuần nghỉ ngơi. Lúc đó tôi sẽ tới. Chắc vào khoảng từ 24 cuối tháng này đến mùng 1 tháng sau.

- Cũng được.

Phùng Đại Cương nói:

- Tiểu Cát, cậu thì lúc nào cũng được phải không?

- Chỉ bằng tiếng Tiểu Cát này của anh thì kiểu gì tôi cũng có thời gian.

Cát U cười ha hả nói. Ông ta và Phùng Đại Cương là đồng lứa, đã có giao tình vài thập niên. Mà ông ta cũng không dễ nhận vai, đóng vạn tuế hàng năm đều là vì nể Phùng Đại Cương, hai người là đôi bạn hợp tác rất ăn ý.

Cũng có rất nhiều nhà đầu tư hoặc công ty điện ảnh, truyền hình trả lương cao để mời Cát U đóng phim nhưng đều bị ông từ chối. Hành vi này càng làm tăng nhân cách của ông.

- Vậy thoả thuận xong.

Đạo diễn Phùng Đại Cương vỗ tay nói:

- Chuyện này cứ quyết định như thế.

Đạo diễn và nhà quay phim chỉ phụ trách lịch diễn trong ngày của những diễn viên chính, còn các diễn viên khác thì giao cho phó đạo diễn hoặc nhân viên đoàn phim là được.

Cát U ngồi thêm trong chốc lát, nói đã hẹn bạn đi tắm hơi liền rời bữa tiệc đầu tiên.

Cho tới bây giờ Cát U chưa từng dính dáng tới chuyện xấu, bà vợ không tính là đẹp nhưng đã theo ông từ rất lâu khi ông còn khó khăn nhất nên tình cảm của hai người rất tốt. Sở thích lớn nhất trong cuộc đời Cát U chính là tắm hơi uống trà. Đây là việc mà mọi người trong ngành đều biết.

Phùng Đại Cương nhận điện thoại rồi nói có việc đi trước. Phùng Đại Cương đi, quản lý cao tầng của công ty điện ảnh Phùng thị cũng đi theo. Chu Dục thì lại muốn tiếp xúc nhiều với Đường Trọng và Trương Thượng Hân. Dù sao bọn họ cũng cùng một công ty, không chỉ Trương Thượng Hân vẫn cứ là đại tỷ của Hoa Thanh mà Đường Trọng cũng là nhân vật đang hót. Nếu có quan hệ tốt với bọn họ thì chính hắn cũng rất có lợi.

Thế nhưng, nói mấy câu, hắn liền thấy chủ để nói chuyện giữa mình và bọn họ không giống nhau nên biết điều đứng dậy ra về.

Đợi đến lúc Chu Dục đi, Trương Thượng Hân mới ngượng ngùng nói:

- Tôi cố ý không để ý đến ông ta đấy.Tôi có chuyện muốn nói với anh nhưng thời gian kín hết rồi.

Đường Trọng nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu việc cô làm:

- Việc gì?

- Chắc cậu cũng biết năm nay tôi đang chuẩn bị lưu diễn trên toàn cầu?

Trương Thượng Hân lắc nhẹ chén rượu đỏ trong tay nói. Bây giờ mấy người đàn ông đều đi hết, không, phải nói là mấy người đàn ông khiến cô phải giữ hình tượng nữ thần đều đi hết.

Trước kia quan hệ giữa cô và Đường Trọng chỉ coi là bình thường. Nhưng sau việc cô và Đường Trọng bị ám sát trong buổi thu hình của tiết mục đau cũng vui thì quan hệ của hai người đã được nối gần.

Thật giống như hai người đồng thời giữ chung một bí mật không muốn người khác biết và giống như hai người cùng chung số mệnh, cùng tiến cùng lui giống như tri kỷ vậy.

Cô hơi nằm nghiêng lại, váy dài màu đỏ bao lấy dáng người tuyệt đẹp của cô. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cả người cô mang theo một cảm giác mông lung ôn hoà, làn da trắng như tuyết vẫn phát sáng giống như Dạ Minh Châu, cô không muốn chiếu sáng nhưng ngược lại càng nổi bật hơn.

Chân cô dài thật dài chụm lại, chỉ cần hơi nhích về phía trước là có thể chạm vào đũng quần Đường Trọng. Tất nhiên điều đó phải do cô tự nguyện.

- Biết.

Đường Trọng gật đầu. Buổi lưu diễn toàn cầu của Trương Thượng Hân là việc lớn trong công ty. Bây giờ Bạch Tố đều đặt tâm tư lên hết người cô. Đường Trọng là ông chủ giấu mặt của Hoa Thanh, dù hắn không chú ý địa điểm và nội dung của buổi hoà nhạc của Trương Thượng Hân nhưng số tiền đầu tư và doanh thu từ cô thì hắn vẫn biết rõ, nhìn bảng báo cáo là có thể biết rõ những việc này.

Bởi vì Hoa Thanh sẽ lên thị trường nên Đường Trọng hiểu rất rõ tình hình tài chính của công ty.

- Cậu từng xem chưa?

Trương Thượng Hân híp mắt nhìn Đường Trọng hỏi.

- Chưa.

Đường Trọng lắc đầu:

- Tôi đi Anh thăm Đường Tâm.

- Vậy à. Đường Tâm giờ thế nào?

Trương Thượng Hân vui mừng hỏi.

- Tốt hơn rồi. Ca phẫu thuật rất thành công.

Đường Trọng cười nói. Bởi vì Trương Thượng Hân là bạn của hắn nên hắn không giấu cô chuyện này:

- Chẳng qua phải một thời gian nữa mới về được.

- Vậy là tốt rồi. Thật mong cô ấy về sớm dù cô ấy không phải rất thích tôi.

Trương Thượng Hân cười nói.

Cô nhìn Đường Trọng nói tiếp:

- Chẳng qua tôi hi vọng khi Đường Tâm về thì anh cũng không rời khỏi nghành giải trí. Anh đúng là thiên tài lăn lộn trong ngành giải trí, nếu rời đi thì thật đáng tiếc. Anh mới vào ngành được hơn một năm mà đã có thành tích lớn như vậy. Nếu Hắc Hiệp và Nhạc phụ vạn tuế đúng như lời anh đạt 1 tỷ phòng vé thì anh sẽ trở thành kỳ tích trong ngành này.

- Kỳ tích thì tôi không chắc chắn nhưng hiếm thấy thì có nghe nói.

Đường Trọng cười nói.

- Cũng chẳng sao. Chỉ cần anh kiên trì thì con đường phát triển của anh vô cùng rộng lớn. Tôi nghĩ không có chuyện gì có thể ngăn cản anh.

Trương Thượng Hân nói:

- Tất nhiên, quan trọng là sự lựa chọn của anh.

- Tôi sẽ suy nghĩ.

Đường Trọng nói.

- Ừ. Gần đây tôi đang bận chuẩn bị cho buổi hoà nhạc, thấy từng lần biểu diễn có chút đơn điệu.

Trương Thượng Hân có chút buồn rầu nói.

- Hàng năm đều như vậy cũng không phải chuyện tốt. Tuy đã có cải biến về bài hát, trang phục, phong cách âm nhạc…nhưng vẫn chưa đủ. Công ty cũng chú ý đến việc này cho nên muốn tôi thêm phần vũ đạo khi biểu diễn. Nhưng tôi lại không có thiên phú về lĩnh vực này.

Trương Thượng Hân cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đường Trọng nói:

- Anh có thể giúp tôi không?

Đường Trọng nghĩ rồi hỏi:

- Là Bạch Tố bảo cô tìm tôi à?

- Anh thật thông minh.

Trương Thượng Hân mỉm cười gật đầu:

- Cô ấy đã nói với anh rồi à?

- Không.

Đường Trọng nói:

- Nhưng cô đã tìm tới tận cửa thì chứng minh có người nói với cô về việc của tôi rồi. Không phải Trương Hách Bản, cũng không phải Lâm Hồi Âm. Người biết chuyện này cũng chỉ có mấy người, không phải A Ken thì chính là Bạch Tố nói. A Ken chắc cũng sẽ không nói, Bạch Tố vì công ty và vì để tăng lên hình tượng của cô sẽ nói.

- Aiz, anh đúng là đáng sợ.

Trương Thượng Hân thở dài:

- Chuyện gì cũng không thể gạt được anh. Chỉ cần cho anh một chút manh mối là anh có thể biết rõ mọi chuyện.

- Tôi chỉ là biết phân tích.

Đường Trọng cười nói:

- Không còn cách nào, từ nhỏ tôi đã không có cảm giác an toàn, gặp một người, nghe một câu nói liền có thói quen đi phân tích người này là tốt hay xấu, lời này là thật hay giả. Thực ra tôi cũng không muốn vậy.

- Những vũ đạo họ biên cho tôi đều bị tôi từ chối vì tôi cảm thấy như thế không những làm tăng tính hấp dẫn cho buổi hoà nhạc mà còn làm lộ rõ sở đoản của tôi. Bạch tổng nói anh có thể giúp tôi cho nên tôi mới tìm anh hỗ trợ. Tôi vừa biết anh là đồ đệ của Thiên vương lão sư Từ Tam Kim. Khó trách anh vừa vào nghề đã nhảy tốt như vậy. Bạch tổng còn nói mấy bài nhảy của Hồ Điệp đều do anh biên soạn.

Đường Trọng nhìn Trương Thượng Hân, im lặng không nói.

Trương Thượng Hân chờ đợi một lúc, nhiệt huyết đã biến mất.

Cô cười nói:

- Không sao. Biên soạn vũ đạo cũng cần cảm hứng mà cảm hứng đâu thể nói có là có được. Từ từ suy nghĩ, không vội.

Đây là cho hai người một bậc thang hạ xuống. Về sau dù Đường Trọng có tìm được cảm hứng hay không thì cô cũng không chủ động nhắc lại chuyện này. Nói như thế sẽ khiến hai người bớt xấu hổ hơn.

- Tôi đã từng xem cô biểu diễn.

Đường Trọng nói:

- Cô thuộc về tuýp biểu diễn nhẹ nhàng. Vũ đạo quá mạnh không phù hợp với cô. Thoáng cái đã thay đổi như vậy sợ rằng fans hâm mộ của cô không tiếp thụ nổi.

Trương Thượng Hân gật đầu nói:

- Ừ. Dáng tôi cũng quá cao, động tác cứng ngắc, không thích hợp nhảy động tác quá mạnh.

- Quá mềm yếu cũng không được. Nếu chỉ múa chậm vài cái thì cũng không mang lại thay đổi lớn nào, cũng không thể tạo thành điểm nhấn cho buổi hoà nhạc của cô.

- Đúng thế.

Trương Thượng Hân lại gật đầu.

- Cho nên mọi người cảm thấy rất khó.

Đường Trọng nhìn quanh bốn phía, thấy khách trong quán bar đã đi gần hết, hiện tại trong quán chỉ còn hắn và Trương Thượng Hân.

Hắn ‘ồ’ một tiếng rồi đứng lên, đi đến trước mặt ban nhạc của quán nói với bọn họ gì đó.

Sau đó, hắn lại đi trở về chỗ Trương Thượng Hân, khom người xuống, duỗi ra một tay, cười nói:

- Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bài không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play