Đường Trọng nhìn bầu trời xanh lam như được giặt rửa bên ngoài, thật sự không có cách nào liên hệ nó với “thành phố sương mù” được.
60 năm trước, Luân Đôn được xưng tụng là thành phố sương mù. Luân Đôn sương mù lượn lờ, một mảnh mê mang. Cho dù đèn đường sáng ngời nhưng tầm nhìn vẫn rất hạn chế, quá 10 m là không thấy rõ thứ gì. Trải qua sự thống trị của chính phủ Luân Đôn, Luân Đôn hiện tại rất khó gặp khói đặc cuồn cuộn hay hoàng vụ tràn ngập, “thành phố sương mù” cũng không còn.
Thấy Luân Đôn thay đổi, Đường Trọng không khỏi nhớ tới thủ đô Yến Kinh của Trung Hoa. Hi vọng thành phố kia cũng có thể có một ngày mây trắng trời xanh, không khí tươi mát như vậy.
Các tiếp viên hàng không nhắc nhở, các hành khách mang theo hành lý tự động cho vào máy.
Vali của Đường Trọng còn phải xử lý vận chuyển nên hắn phải đi tới chỗ kiểm tra hành lý.
Lúc đang chờ đợi, hắn bấm máy gọi điện cho cô gái tên là Liên Hoa.
Điện thoại đã kết nối nhưng đối phương không trả lời.
Đường Trọng biết bên kia có người. Hắn có thể nghe được âm thanh hít thở rất nhỏ từ đầu dây bên kia.
- Tôi đến rồi.
Đường Trọng nói. Người ta không nói lời nào, dù sao hắn cũng phải mở miệng nói chuyện trước mới được. Cũng không thể để hai người tốn thời gian như vậy được.
- Biết rồi.
Cô gái nói. Âm thanh vừa mê hoặc vừa lạnh như băng.
Vừa gặp đã dùng sát chiêu như vậy, giống như Đường Trọng là cừu địch sinh tử với cô vậy.
Đường Trọng mau chóng lui về phía sau, không chói cứng với cô ta một kích này.
- Cô điên rồi à?
Đường Trọng đỏ mắt, tức giận quát.
Vì cô ta là người bên cạnh em gái nên Đường Trọng còn muốn hạ thủ lưu tình, chỉ cần đẩy cô ta sang một bên rồi nhìn thấy Đường Tâm là tốt rồi. Không ngờ cô gái này lại không nghĩ như vậy, hoàn toàn dốc sức liều mạng với mình.
- Chức trách thôi.
Lúc Liên Hoa nói, đồng thời còn bước chân vùn vụt, móng vuốt sắc bén liên tục vung vẩy, mỗi đòn đều nhằm vào cổ họng của Đường Trọng, bộ phận vừa yếu ớt vừa quan trọng của hắn.
Đường Trọng thầm tức giận, cũng không khách khí với cô ta nữa.
Hắn nắm chặt tay phải lại, không có bất kỳ mánh khóe nào, chỉ đơn giản đánh ra một quyền.
Cô ta hóa trảo thành quyền, cũng đánh ra một quyền.
Bốp...
Nắm đấm hai người chạm nhau, phát ra âm thanh trầm đục.
Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ bất động, chỉ thấy xương cốt trên tay nóng rát đau nhức như là muốn rụng ra.
Liên Hoa lui về phía sau hai bước, mãi đến lúc đi về ven bậc thang mới dừng lại.
Bàn tay vung quyền kia hơi run rẩy. Điều này làm đôi lông mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu lại.
Cô hơi kinh ngạc nhìn Đường Trọng, quả thực khó mà tin được ánh mắt của mình.
Đường Tâm thể chất kém như vậy, sao anh trai cô lại có thể chất tốt như thế chứ?
- Tránh ra.
Đường Trọng quát rồi đi nhanh tới chỗ Liên Hoa.
Trong mắt Liên Hoa hiện sát khí, ngạo khí trong lòng Đường Trọng cũng bị kích phát ra.
Chân phải cô đạp lên bậc thang sau lưng, cả người liền phóng lên cao.
Cả người cô xoay tròn trên không, hai chiếc giày cao gót chính là vũ khí giết người lăng lệ ác liệt nhất của cô.
Đà loa tiên (Cây roi con quay)!
Dùng người làm con quay, dùng hai chân không ngừng công kích đối thủ.
Đường Trọng biết võ công này, nghe nói chủ nhân cây roi con quay năm đó đã đánh bại tám Đại La Hán của Thiếu Lâm tự và ba đại đệ tử của Thái Cực Trần Thức, thoáng cái nổi danh hậu thế.
Không ngờ võ công được cho là đã vị thất truyền này lại xuất hiện trên người một cô gái trẻ. Đối với một người thích võ công và thích các loại điển cố như Đường Trọng, chuyến đi này coi như không tệ.
Liên Hoa mặc váy trắng xoay tròn trên không trung giống như là đóa hoa sen, Đường Trọng thấy mặc kệ lực công kích của chiêu này thế nào nhưng lúc thi triển ra nhìn vẫn rất đẹp mắt.
Nói thì dài nhưng thật ra chỉ trong nhát mắt, Liên Hoa đã đá một cước về huyệt Thái Dương của Đường Trọng.
Đây chính là chỗ lợi của con quay, lợi dụng cơ thể xoay tròn để giữ cơ thể cân bằng không giới hạn. Hai cái chân trái phải cứ liên tục công kích mục tiêu cũng có thể giữ cho cơ thể cô ta xoay tròn không gián đoạn.
Nghe nói chủ nhân con quay khiêu chiến với tám vị La Hán Thiếu Lâm và ba đại đệ tử Thái Cực họ Trần có thể một hơi đánh ra 127 cây roi.
Giờ Đường Trọng hơi hiếu kỳ, muốn biết Liên Hoa có thể đánh ra được bao nhiêu roi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT