- Ông Raffarin, tôi sẽ nhanh chóng phái người sang đây bàn bạc với ông, mong ông chiếu cố nhiều hơn.

Đường Trọng nắm tay Ole-Raffarin vẻ mặt nhiệt tình nói.

- Cậu Đường khách khí rồi.

Ole Raffarin khẽ cười nói và dùng cánh tay còn lại của mình vuốt mu bàn tay Đường Trọng nói:

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là người một nhà rồi.

- Tất nhiên rồi.

Đường Trọng gật đầu:

- Mặc dù là người một nhà nhưng ông Raffarin là bề trên, mong ông chiếu cố bọn tiểu bối chúng tôi nhiều hơn.

- Tôi biết rồi.

Ole-Raffarin nói.

Đường Trọng quay người nhìn EL-Raffarin, chủ động bắt tay với hắn nói:

- Anh El, rất vinh hạnh được biết anh.

- Cậu đã từng nói những lời này rồi. Tôi nghĩ chúng ta đã có chung quan điểm trong chuyện này.

EL-Raffarin mặt không biểu tình nói. Hắn có thể bình tĩnh không nổi giận nhưng tuyệt không thể có bộ dạng cam chịu như cha hắn, giống như gia tộc Raffarin bọn họ lấy được hợp đồng làm ăn tốt nhất vậy.

- Vậy à?

Đường Trọng rất nghiêm túc suy nghĩ,nói:

- Có thể là tôi rất muốn thông báo chuyện này cho anh biết. Anh là một người tài giỏi mà tôi lại thích làm ăn với người tài giỏi.

Hắn chỉ Thu Ý Hàn đứng bên cạnh mình, nói:

- Đây là bạn gái của tôi, Thu Ý Hàn. Cô ấy có thể còn học ở Paris, mong anh El có thể giúp đỡ.

Cơ mặt EL-Raffarin run rẩy, cố gắng mỉm cười nói:

- Tất nhiên, tiểu thư Thu Ý Hàn cũng là bạn của tôi.

- Vậy thì tốt quá. Xin nhờ anh rồi.

Đường Trọng cao hứng nói.

Đợi đến khi hai chiếc xe sang trọng của cha con Raffarin rời đi, Đường Trọng mới cùng Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn về phòng của mình.

Thu Ý Hàn liền ôm lấy cánh tay của Đường Trọng, hờn dỗi nói:

- Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Không phải anh nói El hãm hại anh sao? Làm sao hôm nay anh phải mời bọn họ ăn cơm? Vì sao bọn họ đồng ý góp vốn làm ăn với anh?

- Khụ khụ…

Thu Tĩnh Văn hắng giọng một tiếng, ý bảo Thu Ý Hàn biết còn có một người ngoài là cô còn đang ở đây đây, phải chú ý hình tượng một chút.

Thu Ý Hàn không định buông cánh tay Đường Trọng ra, nói:

- Cô, có phải cổ họng của cô không thoải mái không?

- Có một chút.

Thu Tĩnh Văn nói. Cô tự mình đi đến tủ lạnh lấy một chai nước khoáng rồi ngồi xuống ghế salon.

Thu Ý Hàn nhìn hành động của cô, một bộ muốn nói lại thôi.

Rốt cục cô vẫn nhịn không nói ra được ý nghĩ của mình.

- Cô, nếu cô bận thì…

- Không bận.

Thu Tĩnh Văn cắt ngang lời Thu Ý Hàn. Cô nhìn Thu Ý Hàn lớn lên thì sao không biết trong lòng cô gái nhỏ này nghĩ gì chứ? Không phải là muốn đuổi mình đi để hưởng thụ thế giới hai người sao? Cửa nhỏ cũng không có đâu.

Ngày mai Đường Trọng sẽ đi rồi, càng gần thời khắc đó cũng càng nguy hiểm. Cô tuyệt đối không thể lơ là.

- Dù sao cô cũng không còn chuyện gì, nói chuyện với Đường Trọng cũng được. Khó khăn lắm Đường Trọng mới đến Paris một chuyến mà.

Thu Tĩnh Văn nhìn Đường Trọng cười ha hả nói:

- Hơn nữa, cô cũng rất tò mò Đường Trọng đàm phán với bọn họ như thế nào vậy? Vì sao thái độ của bọn họ lại thay đổi lớn đến thế?

- Đây là đền bù tổn thất.

Đường Trọng cười nói. Hắn hiểu chút bất đồng quan điểm giữa hai người này, chỉ là không nói ra thôi. Đối với loại chuyện này thì hắn nên giả vờ không biết là tốt nhất.

- El đã làm chuyện có lỗi với tôi, hắn tìm gái điếm để hãm hại tôi rồi lại để những phóng viên kia nói xấu tôi. Tôi tìm họ nói lý lẽ, bởi thế, vì đền bù tổn thất kinh tế cùng hình tượng của tôi nên họ đã đồng ý hợp tác với tôi tạo ra một nhãn hiệu phụ. Người Pháp vẫn là rất hiểu lý lẽ.

Thu Tĩnh Văn cười lạnh, nói:

- Lý lẽ của loại người như cậu thì ngay cả Thu Ý Hàn cũng không bị lừa. Ý Hàn, cháu có tin không?

- Cháu tin chứ.

Thu Ý Hàn vẻ mặt ngây thơ nói:

- El làm sai thì đáng bị trừng phạt.

Thu Ý Hàn nói xong còn lén trừng mắt với Đường Trọng.

Thu Tĩnh Văn suýt bị những lời này của cô cháu gái làm cho nghẹn lời, uống thêm mấy ngụm nước cô mới nói:

- Theo tôi được biết, người của gia tộc Raffarin cũng không đơn giản khuất phục người khác như vậy dù bọn họ biết là mình sai.

- Có thể là do mị lực của tôi lớn.

Đường Trọng nói:

- Tôi biết nói lý, biết dùng tình và dùng ba tấc lưỡi khuyên bọn họ, còn giúp bọn họ chụp một số tấm ảnh và quay video nữa. Trong lòng bọn họ rất vui, cảm thấy tôi là một người rất có nghĩa khí vì thế liền cho tôi 500 vạn đô-la và hợp tác tạo dựng nhãn hiệu phụ.

- Chụp một số tấm ảnh và video không lịch sự mới là mấu chốt phải không?

Thu Tĩnh Văn nói. Sau đó cô như nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nhìn Đường Trọng, nói:

- Cậu thật sự…

- Đúng vậy.

Đường Trọng gật đầu.

- Cô cho tôi biết manh mối quan trọng như vậy thì tôi sao có thể không dùng chứ. Cho nên, chuyện này thành công là phải cảm ơn cô nhiều.

- Cậu làm thế nào? Tuy mọi người đã sớm nghe thấy chuyện này nhưng chưa có ai nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ.

Thu Tĩnh Văn kinh ngạc nói.

Đường Trọng híp mắt nhìn cô nói:

- Anh trai và chị dâu cô đã đánh giá tôi như thế nào?

- Tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn độc ác.

Thu Tĩnh Văn không khách khí, kể rất chi tiết.

- Cô.

Mặt Thu Ý Hàn liền ửng đỏ, trách cứ Thu Tĩnh Văn không nên nói Đường Trọng như vậy. Đây không phải càng làm gia tăng mâu thuẫn giữa Đường Trọng và cha mẹ cô sao?

- Không sao.

Đường Trọng xua tay an ủi:

- Cô không nói tôi cũng biết. Nghiêm khắc mà nói thì bọn họ không đánh giá sai. Xà có con đường của xà, chuột có con đường của chuột. Nếu tôi là tâm ngoan thủ lạt thì làm ra loại chuyện này cũng không có gì là không đúng. Phải không?

- Cậu muốn gì?

Thu Tĩnh Văn nhìn chằm chằm vào mắt Đường Trọng hỏi.

- Tôi muốn Paris.

Đường Trọng vung tay nói.

- Đây là việc không có khả năng.

Thu Tĩnh Văn nói.

- Đương nhiên tôi biết điều này là không có khả năng.

Đường Trọng nói:

- Tân thủ đô, thủ đô lãng mạn, thành phố của hàng xa xỉ. Ngoại giới cho nó rất nhiều ca ngợi cùng vinh dự. Tôi không thay đổi được những điểm này, cũng không có ai thay đổi được. Tôi không thể mang nó đi, cũng không thể có được nó, như vậy thì tôi sẽ trở thành một bộ phận của nó là được rồi. Rồi sẽ có một ngày tôi trở thành ông chủ của Paris, à, một trong các ông chủ.

Thu Tĩnh Văn nhìn Đường Trọng nhiệt huyết sôi trào, trong lòng càng thêm lo lắng.

Một người đàn ông như vậy có thích hợp với Thu Ý Hàn không?

Có lẽ anh trai và chị dâu phản đối kịch liệt như vậy cũng là lo lắng sau khi hai người thành đôi thì tài sản của nhà họ Thu sẽ đổi thành họ Đường mất.

- Gia tộc Raffarin sẽ đồng ý sao?

Thu Tĩnh Văn nói:

- Ole là một thương nhân rất giảo hoạt, EL cũng không thể khinh thường. Nhãn hiệu phụ vẫn còn phụ thuộc vào danh nghĩa Guge. Nếu bọn họ phủ nhận hoặc không quan tâm tạo dựng thì cậu cũng rất khó khăn.

- Tất nhiên là có khó khăn.

Đường Trọng nói:

- Nhưng ngoại trừ Guge thì còn có nhãn hiệu hàng xa xỉ nào đồng ý góp vốn tạo dựng nhãn hiệu phụ với chúng ta chứ? Nhãn hiệu chính là mạng sống của bọn họ. Cảm ơn Guge đã hào phóng nên bây giờ chúng ta đã coi như có một khởi đầu tốt đẹp rồi, tất nhiên còn phải do vận may tốt mới có được. Việc hợp tác sau này, đơn giản là đấu trí và so dũng mà thôi. Hiện tại trong tay tôi đã có bản hợp đồng này thì tôi là người chiếm ưu thế. Bọn họ cũng chỉ có thể làm chút mờ ám sau lưng chứ việc muốn trở mặt huỷ hợp đồng thì tôi có thể làm chứ bọn họ không dám làm.

- Đường Trọng, cậu đúng là không phải người tốt.

Thu Tĩnh Văn cảm thán nói.

- Tôi biết.

Đường Trọng nói.

Sau đó, hắn quay lại ngồi bên cạnh Thu Ý Hàn, nói:

- Chỉ đùa một chút. Chứ thực ra anh nói như vậy là để câu chuyện giữa anh và cô em thêm vui vẻ hơn thôi. Anh là người tốt. Em cũng biết mà.

Thu Ý Hàn cười khanh khách, nói:

- Anh cũng không phải là người tốt.

- Ngay cả em cũng nói như vậy thì anh chỉ có thể thừa nhận thôi.

Đường Trọng cười nói.

Thu Tĩnh Văn nhìn cảnh này, nghĩ thầm, thằng ranh này đúng là có bản lĩnh làm cho con gái vui vẻ.

- Cậu định làm gì tiếp theo?

Thu Tĩnh Văn hỏi.

- Phái người trong nước tới.

Đường Trọng nói:

- Nếu là nhãn hiệu phụ của Guge thì nên bắt đầu ở Paris. Đợi đến khi đứng vững ở thị trường Paris rồi thì sẽ bắt đầu mở rộng ra toàn thế giới.

- Cậu đã có kế hoạch cụ thể rồi à?

Thu Tĩnh Văn hỏi.

- Chưa có.

Đường Trọng nói:

- Thời gian quá cấp bách. Lúc đó chỉ muốn lấy được hợp đồng nhãn hiệu phụ này chứ kinh doanh như thế nào hay tìm ai điều hành thì chưa nghĩ tới.

- Bây giờ ở Paris, thậm chí toàn bộ tân thế giới, Trung Quốc ngày càng đóng vai trò quan trọng, cậu có thể suy nghĩ một chút.

Thu Tĩnh Văn nói.

- Đúng vậy.

Thu Ý Hàn cũng phụ hoạ:

- Cô của em là hoạ sĩ, cũng biết nhiều về trào lưu hiện nay. Cô am hiểu nhất chính là thời trang đấy. Đường Trọng, anh có thể mời cô em giúp đỡ.

- Anh thì rất muốn mời.

Đường Trọng nhìn Thu Tĩnh Văn nói:

- Nhưng phải có sự đồng ý của cô mới được.

- Tôi bận lắm, không có thời gian.

Thu Tĩnh Văn nói.

Cô cũng rất có hứng thú với chuyện này. Tạo dựng một nhãn hiệu hàng xa xỉ có lực hấp dẫn rất lớn đối với bất kì một nhà nghệ thuật nào. Nhưng nếu cô làm như vậy thì anh trai cô sẽ mắng cô chết mất.

- Thật tiếc.

Đường Trọng nói.

- Vì sao nhãn hiệu phụ lại gọi là ANGEL?

Thu Tĩnh Văn hỏi.

- Vì để kỷ niệm một cô gái đáng yêu như Thiên Sứ.

Đường Trọng nói.

Thu Tĩnh Văn lại nghĩ tới bức thư điện tử kia, không hiểu sao lại tức giận, cười lạnh nói:

- Thật biết nói đùa, có cô gái nào giống Thiên Sứ hả?

Đường Trọng liền kéo Thu Ý Hàn đến trước mặt cô, rồi lại bảo Thu Ý Hàn quay mấy vòng, nói:

- Cô nhìn đi, cô nhìn kỹ đi, ngoại trừ không có cánh thì cô ấy có điểm nào không giống Thiên Sứ hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play