Trong phòng có một chiếc đèn nhỏ màu da cam, tạo ra một loại không khí tình cảm mãnh liệt. Cũng bởi vì ánh sáng yếu ớt này cho nên cũng khó có thể nhìn rõ hai thân thể đang nhúc nhích trên giường lớn kia.

Bọn hắn dây dưa cùng một chỗ, giống như là hai con sâu róm khó có thể tách rời.

Sau tiếng thở mạnh của người đàn ông, cuối cùng trận chiến đấu này cũng kết thúc.

Rầm.

Người đàn ông nằm ở bên trên xoay người, thân thể ngã vào trên mặt giường lớn thở hổn hển.

Người đàn ông nằm phía dưới cũng xoay người, di chuyển thân thể của mình tới ngực của người đàn ông kia.

Không tệ, bên trên chính là đàn ông, phía dưới cũng là đàn ông.

- Anh yêu, anh thật giỏi.

Một người đàn ông nhỏ nhẹ, õng ẹo nói.

- Em yêu, em cũng là tốt nhất.

Người đàn ông ôn nhu nói với người đàn ông hắn đang ôm trong ngực.

Bọn hắn tương thân tương ái, bọn hắn dỗ ngon dỗ ngọt, đây là quyền lực trời giao phó cho bọn hắn, không ai có thể cướp đoạt được.

Thế nhưng tại thời khắc ôn nhu nhất thì lại xuất hiện một giọng nói.

- Quấy rầy.

Một cái đầu thò ra từ khe hở giữa hai mảnh bức màn, hắn dùng tiếng Anh hỏi:

- Xin hỏi, tôi có thể đi ra không?

Xôn xao.

Hai người trên giường cực kỳ kinh hãi, bối rối từ trên giường nhảy dựng lên. Thậm chí, còn có một người không cẩn thận lăn mình xuống đất.

Người đàn ông trên giường lên tiếng hô:

- Bảo vệ, bảo vệ đâu.

- Tôi khuyên ông không nên làm như vậy, Ole Raffarin tiên sinh.

Vẻ mặt người đàn ông trẻ tuổi vô cùng ôn hòa, bình tĩnh vui vẻ, tiếp tục lên tiếng nói:

- Nhất định ông không muốn để cho bọn hắn thấy một màn này đấy. Ông cũng không hy vọng để cho nhiều người nữa thấy màn này đúng không? Nếu tôi là ông, chuyện cần làm gấp nhất bây giờ chính là làm rõ vài vấn đề. Thứ nhất, hắn là ai? Thứ hai, hắn muốn cái gì? Thứ ba, có cho hay không? Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Xúc động là ma quỷ.

- Tiên sinh, tiên sinh.

Bảo vệ ở bên ngoài lên tiếng hỏi.

- Xảy ra chuyện gì?

Ole Raffarin nhìn chằm chằm gương mặt điển hình người phương Đông ở đằng sau bức kia, lên tiếng nói:

- Không có gì. Phát hiện một chú chuột. Các cậu cứ trông coi bên ngoài đi.

- Vâng thưa tiên sinh.

Bảo vệ ở bên ngoài lên tiếng, sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi.

- Tiên sinh, hiện tại tôi có thể đi ra chưa?

Người đàn ông đứng đằng sau bức màn lại hỏi.

- Cậu là ai?

Ole Raffarin nghiêm nghị quát. Hiện tại hắn đã bình tĩnh lại, hoặc nói là mặt ngoài đã bình tĩnh lại. Sóng trong lòng hắn vẫn đang quay cuồng nhưng trên mặt lại là vô cùng phẫn nộ, nói:

- Cậu là ai? Cậu vào bằng cách nào?

Thật sự Ole nghĩ mãi mà không rõ, trong sân có bảo vệ, hơn nữa bọn họ đang ở lầu hai biệt thự, làm sao người này có thể vô thanh vô tức tiến vào trong phòng?

Nói sau, cậu đã xông vào trong phòng người khác, mang đến cho người phức tạp thật lớn, nhưng bây giờ lại trốn ở đằng sau bức màn hỏi người khác có được đi ra hay không.

Tôi nói không cho cậu đi ra, cậu liền lập tức xéo đi rồi hả? Tiện nhân chính là sĩ diện cãi láo.

- Ông thật không phải là kẻ thân sĩ.

Người trẻ tuổi không kiên nhẫn được nữa, ra khỏi đằng sau bức màn, đi tới một chiếc ghế sa lon lớn rồi ngồi xuống.

- Tại Trung Quốc chúng tôi, nếu có khách vào cửa, chuyện đầu tiên chúng tôi phải làm chính là nhiệt tình mời bọn hắn vào nhà an vị, hơn nữa dâng loại trà tốt nhất chiêu đãi đám bọn hắn.

Dùng mũi ngửi ngửi, cảm giác trên ghế sa lon cũng có hương vị hormone đàn ông. Hiển nhiên, đây cũng là chiến trường trước khi bọn hắn vào giường.

Vì vậy hắn lại đứng dậy đi đến kéo cái ghế dựa chỗ khuất ngồi xuống.

- Trung Quốc Cậu là người Trung Quốc.

Ánh mắt Ole một mực dõi theo từng cử động của Đường Trọng, không hề chớp mắt. Sợ bọn hắn hơi chút vô ý, cái gã xuất quỷ nhập thần này sẽ biến mất.

- Không tệ. Tôi là người Trung Quốc.

Người trẻ tuổi nói.

- A, đúng rồi, đã quên tự giới thiệu. Tôi là Đường Trọng, tôi là một ngôi sao, tôi hát rất nhiều bài, rất nổi tiếng tại Trung Quốc. Còn đóng cả phim Hắc Hiệp của đạo diễn Ngô Sâm Lâm, đến lúc công chiếu trên toàn cầu, các người tại nước Pháp cũng có thể chứng kiến trước tiên. Tôi nói như vậy, các người có chút ấn tượng nào không?

Vẻ mặt hai người vẫn mờ mịt.

Một ngôi sao Trung Quốc chạy đến tìm bọn hắn làm gì?

- Xem ra cần đổi cách nói chuyện mới được.

Đường Trọng có chút bất đắc dĩ nói

- Tôi chính là người tranh đoạt một cô gái cùng con của ông. Không đúng, tôi chính là người đàn ông Trung Quốc bị con ông sai người tới hãm hại.

Đồng tử Ole Raffarin hơi co lại, rốt cuộc đã hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi.

Hắn biết rõ El thích một cô gái Trung Quốcn, hơn nữa cô gái Trung Quốc kia đối với sinh ý gia tộc bọn họ có giúp ích rất lớn. Đối với chuyện này, hắn rất ủng hộ đấy. Thậm chí còn đặc biệt kể câu chuyện tình yêu động lòng người giữa hắn với vợ hắn.

Đương nhiên El cũng đã nói, cô bé kia có một bạn trai người Trung Quốc, bọn hắn hôn môi bên đường, thoạt nhìn tình cảm rất sâu đậm.

Thế nhưng El cũng không nói tên người đàn ông kia, cũng không nhắc tới thân phận của hắn.

Đối với Ole Raffarin mà nói, người Trung Quốc kia chỉ là một cái ký hiệu, thất bại bên trong tình cảm phong phú của con trai cũng giống như vô số sự thất bại khác.

Hắn tin tưởng con trai hắn, hắn tin tưởng con hắn có thể xử lý tốt. Cho nên hắn hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.

Hắn biết rõ dưới sự cổ động của hắn, nhất định El sẽ hành động.

Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, vì sao cái gã người Trung Quốc này lại chạy tới phòng của hắn, bắt được cuộc hẹn tình nhân của hắn?

Càng làm cho hắn lo lắng chính là rốt cuộc trong tay tên hỗn đản này nắm giữ tư liệu gì?

- Đã rõ chưa?

Đường Trọng hỏi.

- Đã rõ.

Ole Raffarin nói. Giả ngu không có ý nghĩa, vẫn là phải nghĩ biện pháp giải quyết hết vấn đề. Bây giờ hắn thật sự quá thất vọng đối với El con của hắn.

- Con của ông đoạt phụ nữ của tôi, tôi rất tức giận. Đường Trọng nói ra.

- Tôi cũng rất tiếc.

Ole phụ họa nói.

- Tiếc nuối là tốt rồi. Vậy ông không muốn đền bù một chút tổn thất sao?

Đường Trọng hỏi ngược lại.

Ole Raffarin dùng chăn,mền che khuất thân thể, hỏi:

- Cậu muốn cái gì?

- Con của ông đang ở trên truyền thông công kích tôi thậm tệ, tôi muốn toàn bộ những tiếng công kích kia đều biến mất.

Đường Trọng nói.

- Đương nhiên.

Ole Raffarin không chút do dự, liền đồng ý.

- Nếu như đây là El làm thì nhất định tôi phải uốn nắn loại hành vi không chịu trách nhiệm này.

- El Raffarin phải xin lỗi tôi.

Đường Trọng nói.

- Đương nhiên.

Ole Raffarin gật đầu.

- Không ai có thể không gánh chịu hậu quả vì sai lầm của mình, kể cả con tôi. Thời gian địa điểm do cậu sắp xếp, tôi mang El đi xin lỗi cậu.

Ole Raffarin không hổ là một lão quái, làm việc quyết đoán, tác phong cường tráng, không chút nào dây dưa dài dòng.

- Ole Raffarin tiên sinh, ông thật sự là một cô gái tốt. Đường Trọng tự đáy lòng tán thưởng nói. Sở dĩ hắn khen Ole như vậy là bởi vì vừa rồi trong lúc chiến đấu, Ole Raffarin một mực gánh chịu nhân vật ‘ thụ ’.

Cơ bắp trên mặt Ole Raffarin kéo ra, nói:

- Yêu cầu của cậu đã được thỏa mãn, bây giờ cậu có thể đi ra.

- Có phải ông nghĩ tôi bị bệnh không?

Đường Trọng ngạc nhiên nhìn hắn.

- Sửa lại sai lầm cùng hướng tôi nói xin lỗi là hậu quả con của ông cần phải gánh chịu. tôi còn chưa đưa ra yêu cầu của tôi, sao có thể nói yêu cầu của tôi đã được thỏa mãn? Ông cho rằng như vậy là có thể đuổi tôi rồi hả? Xin nhờ, mặt tường nhà các người cao như vậy, sân nhỏ thủ hộ nghiêm như vậy, tôi tiến vào một chuyến cũng là rất không dễ dàng đấy.

Ole Raffarin hít sâu một hơi, hắn biết mình gặp phải một kẻ lưu manh vô lại, những thằng như vậy là rất khó đuổi đi đấy.

- Đường Trọng tiên sinh, cậu còn có yêu cầu gì? Nếu như là đòi tiền thì…

- 500 vạn Đô-la.

Đường Trọng nói.

- Một trăm vạn.

Ole Raffarin nói.

- Tôi nghĩ số tiền kia đã có thể khiến cậu vô cùng vui vẻ rồi. Tôi sẽ coi số tiền đó là tiền bồi thường cùng với áy náy El cần phải biểu đạt ra. Nếu như quá nhiều thì tôi sẽ không ngại gọi bảo vệ đấy. Tôi là người có thể diện, cậu cũng là ngôi sao Trung Quốc. Chính như lời cậu nói, cậu ở Trung Quốc cũng rất nổi tiếng. Thậm chí còn tiếp nhận một bộ phim của đạo diễn Ngô Sâm Lâm. A, tôi thích hắn, mong cậu thay tôi hỏi thăm hắn. Nếu như bảo tiêu tiến đến, cậu sẽ bị bọn hắn bắt lấy. Chỉ sợ lúc đó cậu sẽ biến thành một người phạm tội xảo trá, đúng không? Tại Paris, tội danh này vô cùng nặng đấy.

- Ông đang uy hiếp tôi sao? Đường Trọng cười ha hả nhìn Ole Raffarin, vừa cười vừa nói:

- Tôi còn chưa kịp làm chuyện, ngược lại là bị ông vượt lên trước rồi. Đúng rồi, trong điện thoại di động của tôi có chụp được một đoạn video, tuy rằng hình ảnh không đủ rõ ràng nhưng những động tác kịch liệt kia rất chân thật đấy.

Đường Trọng từ trong túi tiền lấy ra điện thoại di động, từ bên trong tìm ra một đoạn video, sau đó hắn mở ra.

Sau đó, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện hình ảnh vừa rồi Ole Raffarin cùng người đàn ông kia mây mưa.

A, còn có tiếng gào của hai người nữa.

- Ole tiên sinh, ông cảm thấy cái này chỉ trị giá một trăm vạn Đô-la sao?

Đường Trọng cười hỏi.

- Nếu như tôi truyền nó đi, hơn nữa có người không cẩn thận nhận ra nhân vật trong chuyện chính là Ole Raffarin tiên sinh, ông chủ nhãn hiệu Guge nổi tiếng lừng lẫy thì nhất định bọn hắn sẽ rất có hứng thú đấy. Lúc đó truyền thông cũng vui vẻ ý đưa tin cho hình ảnh Guge đúng không?

Sắc mặt Ole Raffarin cực kỳ âm trầm, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.

- Cậu muốn hủy nhãn hiệu Guge sao?

Ole Raffarin nói.

- Con của ông muốn hủy tôi, vì sao tôi không thể hủy nhãn hiệu Guge của các người?

Đường Trọng chế nhạo nói.

- Nói sau, nhãn hiệu Guge cũng không phải là của tôi, vì sao tôi không thể hủy?

- 500 vạn. Tôi cho cậu.

Ole nói.

- Nhưng phải để lại điện thoại.

ờng Trọng hỏi.

- Cậu...

Thu Tĩnh Văn muốn nổi điên lên rồi, bị Thu Ý Hàn giữ chặt mới bắt buộc mình phải tỉnh táo lại.

- Tôi biết do Ý Hàn kể đấy. Đào mấy câu từ miệng nói còn không dễ sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trắng như tuyết của Thu Ý Hàn thoáng cái đỏ bừng, đáng thương nhìn Đường Trọng, giống như là cô đã bán rẻ hắn vậy.

Đường Trọng muốn vỗ vỗ bàn tay cô để an ủi, lại bị Thu Tĩnh Văn đưa tay ngăn lại.

- Trước khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, đừng có mong chạm vào Ý Hàn nhà ta.

Thu Tĩnh Văn giống như một con gà mái mẹ, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Ánh mắt Đường Trọng híp lại, nói:

- Ý cô nói là... Nếu giải thích rõ rồi thì có thể chạm sao?

- Cậu nằm mơ đi.

Loại trừ khả năng Thu Tĩnh Văn bán đứng mình rồi, Đường Trọng thu hồi vẻ tươi cười, không nói đùa với cô nữa:

- Người không phạm tôi, tôi không phạm người.

- Nếu người phạm cậu thì sao?

- Thì tôi sẽ đào hầm vùi kẻ đó.

Đường Trọng nói.

như vậy, chòm râu dài đi trước, Đường Trọng đi đằng sau. Cái bóng lưng rắn chắc cao lớn kia chính là thứ duy nhất trên thế giới này mà Đường Trọng có thể dựa vào.

Ông yêu hắn!

Ông không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play