- Viện trưởng Sư, ông thấy chuyện này nên xử thế nào?
Sư Vĩnh Cương nhìn Đường Trọng, lại nhìn William Vance, trong lòng cũng nghĩ trăm phương ngàn kế.
Nếu quả thật đúng như lời Đường Trọng nói, tên nhóc Carter kia quả thật nên đánh, không đánh không được.
Sau khi đánh cậu ta, có lẽ ở bên Mỹ sẽ ăn một chút thiệt thòi, nhưng sau khi về nước thì hắn sẽ trở thành anh hùng giữ gìn hình tượng dân tộc.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Trọng lại có lý có tiết, hắn muốn phản bác nhưng cũng không tìm được lý do nào.
Hừ lạnh một tiếng, bụm mũi rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Thấy William Vance đang nhìn mình, Đường Trọng lập tức nói:
- Không sao đâu. Em sẽ không chấp nhặt với cậu ta. Em cũng giống với viện trưởng, là một người đàn ông lòng dạ khoáng đạt mà.
Vì thế William cũng thấy ngực đau xót, giống như là có người đâm vào.
------------
- Quá nguy hiểm. Thật sự là quá nguy hiểm.
Sư Vĩnh Cương đen mặt nói:
- Đường Trọng, đây là Mỹ, không phải Trung Hoa của chúng ta. Em biết lần trao đổi này có ý nghĩa gì với bọn em không? Có ý nghĩa gì với Kim Sâm và Roman không? Nếu William Vance thật sự vì chuyện này mà bỏ kế hoạch trao đổi giữa Yale với Nam Đại thì chúng ta phải trở về báo cáo thế nào? Trước kia đều tốt đẹp cả, sao đến lúc tôi dẫn đội đi lại xuất hiện biến cố này chứ? Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả viện trưởng Tiêu cũng không che chở cho em được đâu.
- Đúng vậy ạ.
Kim Sâm cũng phụ họa nói:
- Hôm nay thật sự là quá nguy hiểm. Nếu viện trưởng William Vance thật sự dừng kế hoạch trao đổi với Nam Đại chúng ta thì sau khi chúng ta trở về sẽ thành sự sỉ nhục với Nam Đại.
Trong lòng Kim Sâm rất hận Đường Trong. Vốn dĩ với tài năng của hắn thì đã sớm tham gia đoàn trao đổi này rồi.
Nhưng hắn không có cơ hội. Vì trước khi có ba người Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm và Vương Địch Âu, viện còn chưa từng tuyển sinh viên năm nhất làm đội viên.
Lúc vào năm thứ hai, hắn bắt đầu bộc lộ tài năng, hơn nữa còn lấy được chức quán quân thi biện luận. Lúc đấy hắn cho rằng mình sẽ trở thành một trong năm thành viên trong đoàn trao đổi. Nhưng chốt danh sách lại thì hắn cũng không được tuyển. Nữ sinh thua hắn trong kỳ thi biện luận lại được vào danh sách. Nghe nói nữ sinh kia có bối cảnh. Hắn lại thua trận.
Năm nay là đại học năm ba, cũng là cơ hội cuối cùng của hắn. Nếu năm nay vẫn không thể vào danh sách trao đổi thì hắn sẽ hoàn toàn mất cơ hội. Vì sinh viên đại học năm bốn có rất nhiều chuyện bận rộn, viện cũng không chọn sinh viên năm bốn đi trao đổi.
Ba năm rồi, hắn đợi ba năm rồi. Thật vất vả mới có cơ hội mà suýt chút nữa đã bị Đường Trọng phá đi, hắn không thể hận sao?
Liên tục bị Đường Trọng làm kinh ngạc, Vương Địch Âu đã mất đi tâm tư đơn đả độc đấu với Đường Trọng. Nhưng nếu có cường lực viện trợ thì hắn cũng không bỏ qua cơ hội này.
- Vương Địch Âu nói hay lắm. Chúng ta là một đoàn thể, một người tổn hại tức tổn hại hết, một người vinh cả đội vinh. Tôi còn tưởng rằng bọn họ vũ nhục Trung Hoa là gây tổn hại cho mọi người chứ? Thì ra là ai nghĩ nhầm à? Mọi người thấy đây là quang vinh của mọi người? Nhưng mọi người đều có cơ hội ngồi trên bàn chỉ vào mặt người khác rồi mắng, tôi không có tư cách này rồi.
- Đường Trọng, cậu...
Kim Sâm giận dữ.
- Tôi nói sai à?
Đường Trọng cười lạnh:
- Cho dù là bất kỳ quốc gia nào, bất kỳ một thời đại nào, nếu khúm núm thì chỉ có thể bị người khác khinh thường chứ không được người khác coi trọng. Giọng nói phải vang dội cường trắng, lưng thẳng tắp không cong. Đề nghị hợp lý thì làm, không hợp lý thì cút con mẹ nó đi. Là một người còn sống sờ sờ như vậy mà chỉ biết tươi cười phụ họa thì đúng là đáng thương. Mọi năm bọn họ đều bắt nạt, như vậy kế hoạch trao đổi còn có ý nghĩa gì nữa? Sinh viên chúng ta đi máy bay hơn mười giờ đồng hồ, vượt qua vạn dặm xa xôi đến đây là tự rước nhục à? Nếu bọn họ thật sự hủy bỏ kế hoạch trao đổi thì đúng là chuyện tốt.
- Bọn họ để cậu làm kẻ đần, cậu cũng vui vẻ làm kẻ đần cho bọn nó chơi đùa à? Thật xin lỗi, cậu muốn chứ tôi không muốn. Nếu cậu thấy cậu đại biểu cho Nam Đại thì tôi đây không nói được đâu.
-...
- Tôi ủng hộ Đường Trọng.
Tiêu Nam Tâm bưng tách trà, nói:
- Nếu tôi là con trai, tôi cũng đánh hắn ta một quyền.
-...
Bọn người Kim Sâm, Vương Địch Âu vẻ mặt cứng đờ. Tiêu Nam Tâm không phải là con trai nhưng bọn hắn lại là con trai. Trước bàn biện luận, bọn hắn bị người ta công kích từ đầu tới đuôi như vậy mà đều nhịn xuống.