Chúng ta thường xuyên nhìn thấy ở trong phim ảnh trên TV những đoạn như: nhân vật chính cùng sư phụ đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện hoặc là nhận nhiệm vụ, gặp tình huống nguy hiểm hoặc là sư phụ bị trọng thương, sư phụ không muốn trở thành gánh nặng, cho nên đã hô với nhân vật chính rằng giết tôi đi. Nếu như nhân vật chính nghe lời lập tức tiêu diệt hắn thì người xem sẽ mắng rằng nhân vật chính này thật không có tính người, quá không biết xấu hổ, đây chính là sư phụ của mình, sao có thể nói giết là liền giết.

Nhưng nếu như sư phụ hô to giết tôi đi, giết tôi đi thì mặt mũi đồ đệ tràn đầy nước mắt, khóc ròng nói rằng: sư phụ, con cõng người đi, chúng ta cùng đi, người không đi thì con cũng không đi, cùng lắm thì chúng ta cùng chết. Sư phụ lại rống to giết tôi đi, nếu không giết tôi thì tôi sẽ không nhận đồ đệ như anh. Vì vậy, đồ đệ sẽ dùng một thương hoặc là một đao tiêu diệt sư phụ.

Người xem nhao nhao gạt nước mắt, nói là quá cảm động, thật sự là quá cảm động hai người thầy trò có tình có nghĩa. Một người vì không muốn liên lụy, chủ động muốn chết, một người ở giữa việc giết hay không giết vô cùng thống, cuối cùng không thể không vi phạm đạo nghĩa lương tâm, làm ra lựa chọn chính xác, có khả năng cả đời lưng đeo tâm ma.

Vương Kỳ Khuê thuộc về người phía trước. Hơn nữa, hắn còn thuộc về cái loại đồ đệ sư phụ còn không hô ‘ giết tôi đi ’ đã dùng một thương tiêu diệt sư phụ.

Đường Trọng thuộc về người thứ hai. Ít nhất, thái độ từ chối tỏ vẻ hắn thuộc về người thứ hai.

Nếu sư phụ vừa mới hô lên ‘ giết tôi đi ’, đồ đệ liền một thương giết chết sư phụ, anh cho rằng sư phụ cao hứng à? Nếu là hắn ở dưới suối vàng có biết, nói không chừng sẽ mắng to anh vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa đấy.

Hơn nữa, cũng có khả năng sư phụ hô chính là ‘ giết tôi đi, cậu cũng trốn không thoát ’, chỉ có điều không đủ hơi để nói đoạn sau mà thôi.

Quả nhiên nghe Đường Trọng nói xong, thầy giáo Tiêu Dục Hằng nở nụ cười, nói:

- Tôi biết rõ cậu không phải Vương Kỳ Khuê, tôi biết rõ cậu là Đường Trọng. Nếu như cậu có thể như Vương Kỳ Khuê, một lòng đi nghiên cứu con đường học thuật này thì cho dù tôi phải đi cà nhắc cũng đều cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc đấy.

- Thầy giáo, mỗi người có một chí riêng.

Đường Trọng cười an ủi.

- Hôm nay em vẫn còn nói cùng bạn bè rằng em muốn diễn trò tốt nhất bên trong học thuật giới, nghệ nhân tinh thông nhất bên trong tâm lý học đấy.

- Nói như vậy, cho dù cậu học tâm lý học nhưng cũng chỉ là tự cho là đúng mà không thể tạo phúc cho người.

Tiêu Dục Hằng cảm thán nói.

- Nhân sinh tam bất hủ, lập đức, lập công, lập ngôn. Hai cái đầu rất khó khăn, chúng ta cũng chỉ có thể truy cầu cái thứ ba.

Đường Trọng cười, nói:

- Em cũng không nghĩ phải đem một thân sở học của chính mình tạo phúc cho người. Trên cái thế giới này không thiếu hụt tri thức, khuyết thiếu chính là đệ tử chăm chú chịu học.

- Loại quan điểm này quá bi quan rồi.

Tiêu Dục Hằng lắc đầu.

- Dạy học trồng người, đây là sự nghiệp vĩ đại nhất, giống như các cậu ca hát, diễn trò. Nếu như các cậu ra một album hoặc là chiếu một bộ phim, trong lòng các cậu không vui sao? Chúng tôi cũng vậy. Nếu như mình có thể bồi dưỡng đệ tử thành tài thì quả thật cái loại cảm giác thành tựu này là không có gì có thể thay thế đấy.

Đường Trọng không muốn làm mất lòng thầy giáo, càng không nghĩ muốn đem sở học cuộc đời của mình biên soạn thành sách cho người khác xem. Cho nên, ở phương diện này hắn và viện trưởng Tiêu Dục Hằng có khác nhau đấy.

Viện trưởng Tiêu là hi vọng hắn có thể toàn tâm vùi đầu vào nghiên cứu lĩnh vực tâm lý học, thế nhưng hiển nhiên tính cách của hắn không thích hợp làm học giả cả đời.

Viện trưởng Tiêu Dục Hằng biết rõ tâm tư Đường Trọng, nhìn thấy hắn không đáp lời, cũng không hề miễn cưỡng, liền nói sang chuyện khác:

- Chúng ta có một hoạt động trao đổi cùng với học viện tâm lý đại học Yale nước Mỹ. Trong đó có năm cái danh ngạch bên ngoài, tôi chuẩn bị cho cậu cùng Nam Tâm đi qua.

- Em cùng Nam Tâm đều qua sao?

Đường Trọng nghĩ nghĩ, vừa cười vừa nói:

- Như vậy có ổn không? Có thể làm cho người ta cho rằng thầy giáo dùng người không khách quan.

- Ai dám?

Viện trưởng Tiêu Dục Hằng hừ lạnh nói.

- Nếu như hai người thành tích không tốt, năng lực không được thì cho dù là cháu gái ruột của tôi thì tôi cũng không phái nó đi ra ngoài là mất mặt trường chúng ta. Hai người trong đợt thi vừa rồi, một người có điểm cao nhất, một người có điểm cao thứ hai. Trong toàn bộ hệ tâm lý học Nam Đại, tôi không thể tìm được người nào ưu tú hơn các cậu, không cho các cậu đi thì để cho ai đi đây?

- Thầy giáo là mẫu mực của em.

Đường Trọng vuốt đuôi nịnh bợ một chút.

- Lúc nào đi?

- Cuối tháng này. Cậu có thể sắp xếp thời gian không?

- Không có vấn đề.

Đường Trọng nói. Tháng này chủ yếu là hắn tham gia một ít tiết mục tuyên truyền cho Hắc Hiệp, đi ra ngoài vài ngày cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đầu tháng sau công việc sẽ lại bắt đầu lu bù lên, bởi vì Hắc Hiệp muốn chiếu phim trên toàn cầu, hành trình của bọn hắn sẽ càng thêm dày đặc. Hơn nữa, hắn còn phải tham gia vào vở kịch Cha vợ vạn tuế của đạo diễn Phùng Đại Cương. Tới lúc đó chỉ sợ có muốn cũng không sắp xếp được.

- Vậy là tốt rồi. Hai người chuẩn bị trước một chút. Viện trưởng Tiêu Dục Hằng nói.

- Đợi đến lúc trong nội viện thông tri danh sách xuống dưới, sẽ tìm các cậu họp, nhắn nhủ quá trình phỏng vấn cùng hạng mục công việc cần chú ý. Hai người cũng không thể làm cho Nam Đại chúng ta mất mặt.

- Sẽ không đâu.

Đường Trọng tràn đầy tự tin nói.

- Loan cứu nhân tâm nhân tính, Trung Hoa chúng ta có vài ngàn năm lịch sử đấy.

- Vậy là tốt rồi. Tôi có lòng tin đối với hai người.

Viện trưởng Tiêu Dục Hằng nói.

Lại hàn huyên một ít chi tiết phỏng vấn, các vấn đề cần chú trọng, sau đó Đường Trọng xin về.

Giống như trước đây, bà lão lại hét lớn để Tiêu Nam Tâm tiễn Đường Trọng đi ra ngoài.

Tiêu Nam Tâm không từ chối, cùng Đường Trọng đi qua cầu hình trăng lưỡi liềm kia. Buổi tối hôm nay Đường Trọng không trở về biệt thự Tử Viên mà ở trong phòng ngủ trường học. Đã lâu rồi hắn không ở trong khu ký túc xá, thật đúng là có chút ít hoài niệm về loại sinh hoạt cẩu thả, cãi nhau ầm ĩ của sinh viên.

- Chúc mừng cô.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Chúc mừng tôi cái gì?

Tiêu Nam Tâm hỏi lại.

- Chúc mừng cô kí tên văn vẻ khiến cho lĩnh vực tâm lý học được khắp nơi thảo luận, chúc mừng cô có cơ hội được tới đại học Yale phỏng vấn.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Không phải là anh đang tán thưởng chính mình đấy chứ?

Tiêu Nam Tâm bĩu môi nói. Cô có được đấy, Đường Trọng cũng có, hơn nữa Đường Trọng còn có được nhiều hơn. Bởi vì hôm nay cô xem báo, các tờ báo giải trí liên tiếp đưa tin Đường Trọng giành được thành tựu trong lĩnh vực tâm lý học, quan hệ thầy trò giữa hắn và ông nội vô cùng tốt.

Vận khí người này thật đúng là không phải tốt bình thường.

- Cô xem, cô lại hiểu lầm tôi rồi.

Đường Trọng nói.

- Tôi chúc phúc cô là phát ra từ trong lòng.

- Tôi cũng phải có quà đáp lễ chúc phúc của anh rồi.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Cũng không cần chúc phúc. Mấy ngày nay có thể tôi sẽ rất bận, cho nên đợi đến lúc đi sang nước ngoài, nếu như viện hệ có chuyện gì, phiền cô hỗ trợ thông báo một tiếng.

- Không vấn đề.

Tiêu Nam Tâm sảng khoái đồng ý.

- Chỉ cần anh trả tiền điện thoại là được rồi.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, đã đến phía trước cầu hình trăng lưỡi liềm, Tiêu Nam Tâm khoát tay áo, xoay người trở về.

Đường Trọng nhìn bóng lưng của cô đã đi xa, nhìn thoáng qua phía khe cầu, sau đó vượt qua cầu đi về hướng ký túc xá.

Ngày hôm sau, khi tới văn phòng viện trưởng Tiêu Dục Hằng đã nhìn thấy tờ báo viết ‘đại sư tâm lý học quốc tế Vương Kỳ Khuê đã tham gia triển lãm tranh tại Yến Kinh, nói rõ chính mình cùng thầy giáo Tiêu Dục Hằng chỉ là tranh giành học thuật, không có mâu thuẫn tình cảm’. Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Đáng tiếc. Đáng tiếc.

Trung Hạ. Thông Liêu. quảng trường Vạn Thông.

Hắc Hiệp tập 4 đã tuyên truyền áp-phích dán trên mặt tường các tòa cao ốc tại quảng trường. Áp-phích có in hình hai diễn viên chính Đường Trọng cùng Trương Hách Bản. Đại lượng Fans hâm mộ mê ca nhạc tụ tập đến, bảo an giữ gìn tại hiện trường, xếp thành đội ngũ chỉnh tề.

Trên tay của bọn hắn giơ ảnh chụp hoặc là kiểu chữ tia chớp làm thành danh tự Đường Trọng cùng Trương Hách Bản, thần sắc phấn khởi thảo luận rất sôi nổi, còn có người thỉnh thoảng hô lên các loại khẩu hiệu như ‘ Đường Trọng, em thích anh ’ hoặc là ‘ Trương Hách Bản, em là số một ’.

Đúng vậy, Đường Trọng cùng Trương Hách Bản phải ở bên cạnh ký một hồi cùng các hoạt động gặp mặt Fans hâm mộ.

Thông Liêu là trọng thành Hoa Bắc, cũng là một trong những chiến trường Hắc Hiệp chinh phục chủ yếu tại Trung Hoa. Tại Yến Kinh, phòng bán vé đủ. Minh Châu phong, phòng bán vé phong. Dương Thành cao, phòng bán vé siêu. Đây là mấy câu lưu hành trong điện ảnh và truyền hình, nói chính là tại mấy tòa thành thị này, nếu như bán với tỉ lệ cao, sẽ mang ảnh hưởng quan trọng đối với phòng bán vé đến cỡ nào.

Đương nhiên, ngoại trừ mấy tòa thành thị này, còn có một số thành thị tổ kịch không thể coi thường đấy, ví dụ như Thông Liêu, chỗ bọn hắn đang ở.

Sở dĩ Đường Trọng cùng Trương Hách Bản xuất hiện tại Thông Liêu là do công ty giải trí Hoa Thanh cùng chủ đầu tư Hắc Hiệp liên hợp ký kết hoạt động như vậy. Một mặt có thể khiến cho album tiếp theo của Hồ Điệp nóng hơn, mặt khác cũng là vì toàn cầu sắp chiếu phim Hắc Hiệp.

Loại song doanh cả hai cùng có lợi này, dĩ nhiên bọn hắn sẽ không bỏ qua.

Đường Trọng cùng Trương Hách Bản vẫn còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, ở bên ngoài, MC đã đi ra.

Một hồi tiếng hoan hô truyền đến, đại biểu cho người xem đang vô cùng chờ mong sự xuất hiện của Đường Trọng cùng Trương Hách Bản.

- Xem ra chúng ta rất được hoan nghênh đấy.

Đường Trọng uống nước khoáng, nói. Hắn vẫn rất thích hưởng thụ loại cảm giác vạn người chú ý này.

- Là tôi được hoan nghênh. Trương Hách Bản nói.

- Anh mới xuất đạo một năm, vẫn là người mới đấy.

- Thế nhưng tôi rõ ràng nghe được có rất nhiều người gọi tên tôi.

Đường Trọng nói.

- Lỗ tai của anh có vấn đề. Trương Hách Bản không muốn thừa nhận nhân khí của Đường Trọng cao hơn mình.

Đường Trọng cười cười, cũng không thèm để ý.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đeo kính mắt đẩy cửa tiến đến.

Nhìn thấy có người xa lạ tới, Ngô Thư, người đại diện ban nhạc Hồ Điệp lập tức nghênh đón.

Hai người thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Ngô Thư liền thay đổi. Người đàn ông trung niên liếc nhìn Đường Trọng cùng Trương Hách Bản, lại nói mấy câu. Ngô Thư lắc đầu từ chối.

- Quản lý Ngô, tôi khuyên cô tốt nhất là phải lý trí một ít. Người đàn ông trung niên đè thấp giọng nói.

- Nếu như cô muốn hoạt động được tổ chức bình thường, muốn điện ảnh thuận lợi chiếu phim tại Thông Liêu thì tốt nhất là phải phối hợp một ít. Dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, cũng sẽ không thiếu một khối thịt.

Người đàn ông này nói giọng vùng Thông Liêu, không thể nghi ngờ hắn hẳn là người địa phương.

- Tôi không thể đồng ý.

Ngô Thư lại từ chối.

- Cho tới bây giờ ban nhạc Hồ Điệp đều chưa từng làm qua chuyện như vậy. Cũng tuyệt đối không làm chuyện như vậy.

Vì vậy sắc mặt người đàn ông trung niên cũng bắt đầu trở nên khó chịu.

- Không muốn đi cũng phải đi.

Người đàn ông trung niên lạnh giọng khẽ nói.

- Đây là quy củ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play