- Tô Sơn, cô đừng khinh người quá đáng.

Quách Mỹ Trân thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên cùng đại chiến 250 hiệp cùng Tô Sơn.

Quỳ xuống châm trà sao?

Nói đùa gì vậy. Ngay cả cha mẹ cô cũng không phải quỳ, làm sao có thể quỳ xuống trước mặt một con nhóc?

- Các người cũng có thể lập tức xuống núi.

Sắc mặt Tô Sơn như băng lạnh ngàn năm, lời nói càng là lãnh khốc vô tình.

- Tô Sơn, cô.

Quách Mỹ Trân còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Tô Cẩm Hoài kéo cô ra ngoài.

Hai người nói thầm một hồi tại cửa ra vào, Quách Mỹ Trân lại vào nhà, sắc mặt tái nhợt, hai chân phù hư, giống như quả cà bị sương đánh, triệt để yên rồi.

Ngược lại, biểu hiện của Tô Cẩm Hoài lại để cho Đường Trọng lau mắt mà nhìn. Hắn cười rất tươi, đi đến bên cạnh Tô Sơn, nói:

- Tô Sơn, tôi biết rõ trước kia tôi hỗn đãn đến cỡ nào. So với chút chuyện tôi đã làm thì việc cô rót chén trà thật sự là không có ý nghĩa gì.

Bịch.

Hai đầu gối Tô Cẩm Hoài quỳ trên mặt đất, bưng chén trà trên bàn lên, hai tay bưng lấy đưa đến trước mặt Tô Sơn, nói:

- Mời uống trà.

Tô Sơn không tiếp, ánh mắt lạnh lùng lườm Quách Mỹ Trân.

Vẻ mặt Quách Mỹ Trân nhăn nhó nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi bên ngoài con trai nói cho mình biết, cũng biết mình không có lựa chọn nào tốt hơn.

Thật sự mình đã xem thường nha đầu này, còn tưởng thủ đoạn của mình mới là tốt.

Bịch.

Hai đầu gối Quách Mỹ Trân cũng bắt đầu quỳ xuống.

Cô bưng một ly trà khác đưa đến trước mặt Bạch Quân Dật, hốc mắt ướt át, tiếng nói nghẹn ngào:

- Chị cả, là lỗi của em. Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em. Chị hãy bỏ qua cho chồng em. Hắn là trụ cột Tô gia chúng ta. Hắn sụp đổ, Tô gia cũng xong rồi.

- Chuyện này…

Bạch Quân Dật nhìn con gái, không biết xử lý như thế nào một màn trước mắt này.

Cho tới bây giờ bà đều không nghĩ rằng một kẻ tâm cao khí ngạo, xuất thân bất phàm, cho tới bây giờ đều không để ai vào mắt như Quách Mỹ Trân sẽ có ngày hạ thấp mình như vậy.

Tô Sơn tiếp nhận chén trà mà hai tay Tô Cẩm Hoài nâng tới, giội mạnh vào mặt hắn.

Nước trà còn nóng, trên mặt Tô Cẩm Hoài lập tức đỏ thẫm một mảng.

Lá trà ướt át rơi khắp mặt, trên đầu và trên quần áo Tô Cẩm Hoài, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.

- Thành ý của các người tôi đã nhìn thấy rồi.

Tô Sơn nói.

- Nhưng tôi không nhận.

- Tô Sơn, rốt cuộc cô muốn như thế nào đây? Rốt cuộc cô muốn như thế nào đây?

Quách Mỹ Trân lớn tiếng kêu to nói, nhào đầu về phía trước muốn che chở con của mình. Đây chính là tâm can bảo bối của mình đấy, cô có thể trơ mắt nhìn hắn bị sỉ nhục sao?

- Mẹ, con không sao. Con không sao.

Tô Cẩm Hoài đẩy mẹ ra, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Tô Sơn, nói:

- Em gái, nếu như em vẫn còn tức giận thì lại giội thêm một ly.

- Cẩm Hoài.

- Mẹ, đây là chúng ta nợ cô ấy đấy.

Tô Cẩm Hoài ngăn cản mẹ nói tiếp. Bởi vì hắn biết rõ vấn đề vô cùng nghiêm trọng, có thể mẹ của hắn chưa hẳn biết rõ.

Quách Mỹ Trân cũng không phải người ngu. Tuy lòng như đao cắt nhưng nếu như làm như vậy có thể làm cho Tô Sơn nguôi giận thì có lẽ chuyện sẽ có một đường thoát.

Còn nhiều thời gian!

Trong lòng cô hung hăng thề. Sau khi qua chuyện lần này, tất lại để cho mẹ con Tô Sơn thân bại danh liệt, gặp cực hình phanh thây xé xác.

Chỉ có nghĩ như vậy thì trong lòng cô mới có thể dễ chịu một ít. Chỉ có nghĩ như vậy thì tâm tình của cô cùng đầy bụng lửa giận kia mới có thể dẹp loạn một ít.

Đúng vậy. Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Bọn hắn còn có rất nhiều cơ hội.

- Không tệ. Những điều này đều là các người thiếu tôi.

Tô Sơn nói.

- Nhưng cái này còn xa xa không đủ.

- Tô Sơn, thật sự cô muốn làm chuyện đến cùng sao?

Con mắt Tô Cẩm Hoài cũng đỏ lên. Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Tô Sơn, nói: - Cô đưa ra điều kiện đi. Chỉ cần cô muốn, toàn bộ chúng tôi sẽ đều thỏa mãn cô. Cô nói đi, cô muốn thế nào thì mới có thể thu tay lại.

Tô Sơn nhìn gò má gầy gò đang tái nhợt của mẹ mình, nói:

- Tôi muốn tất cả người nhà các người đều phải chết.

Mẹ con Quách Mỹ Trân cùng Tô Cẩm Hoài thất vọng ra về. Không, phải nói là tuyệt vọng mà về.

Bọn hắn đã rời đi thật lâu, trong phòng khách vẫn yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Không ai nói chuyện, mà ngay cả tiếng hít thở cũng đều bị đè nén rất nhiều.

- Tô Sơn.

Bạch Quân Dật muốn nói lại thôi.

- Không phải cản con.

Tô Sơn nói.

- Về sau mẹ sẽ biết, kỳ thật con làm như vậy xa xa không đủ.

- Ôi.

Bạch Quân Dật nhẹ nhàng thở dài.

- Mẹ không muốn khuyên con. Mẹ biết rõ từ nhỏ con cũng rất thông minh. Bất luận chuyện gì cũng đều có thể tự mình quyết định. Bất luận con làm chuyện gì, mẹ đều ủng hộ con. Mẹ mệt rồi, muốn đi vào nghỉ ngơi một lát.

Bạch Quân Dật rời đi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người Đường Trọng và Tô Sơn.

Đường Trọng ngồi xuống vị trí Bạch Quân Dật vừa mới ngồi, nâng chén trà lên bắt đầu uống.

- Anh muốn nói cái gì?

Tô Sơn hỏi.

- Cái gì cũng không muốn nói.

Đường Trọng lắc đầu.

- Anh cảm thấy tôi làm quá mức sao?

Tô Sơn hỏi.

- Tôi tin tưởng câu nói của cô. Cái cô muốn đều là bọn hắn thiếu cô đấy.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Nhưng trước kia cô cũng sẽ không quan tâm cách nhìn của người khác đối với cô.

- Chỉ là tôi không quan tâm đến cách nhìn người khác.

Tô Sơn nói.

Đường Trọng vừa uống trà vừa nghĩ thầm, đây không phải là cô ấy thổ lộ với mình đấy chứ?

- Rất nhanh sẽ có đáp án đấy.

Tô Sơn nói.

Tô Hàng. Trong phòng khách biệt thự yên lặng giống như chết.

Thật lâu, Tô Cẩm Dự là người đầu tiên không chịu được áp lực không khí này, tức giận quát:

- Tiểu kỹ nữ này dám nói chuyện cùng mẹ như vậy. Lần sau gặp mặt con sẽ xé nát miệng thối của nó. Nó cho rằng nó là ai? Nó có gì đặc biệt hơn người hay sao?

- Câm miệng.

Tô Vinh Bính gầm lên.

- Cha, chính là cha nuông chiều nó. Đứa con gái không biết tốt xấu như vậy, làm sao chúng ta phải khách khí cùng nó? Để người ta kéo nó đi ra ngoài rút cái tát, xem nó có thể làm gì. Cha còn đối xử tốt với nó, còn để cho mẹ đi tới chịu tội, xin lỗi nó, còn muốn cho họ quay về. Mẹ con đã phải quỳ xuống châm trà rồi, vậy mà nó cũng không chịu bỏ qua. Nó còn muốn như thế nào đây? Muốn giết tất cả chúng ta sao?

Bốp.

Tô Vinh Bính tát vào mặt Tô Cẩm Dự một cái, trán nổi gân xanh, quát:

- Tao bảo mày câm miệng.

Tô Cẩm Dự che miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cha cô đánh cô.

- Vinh Bính, cũng xin anh bớt giận.

Quách Mỹ Trân ngồi ở trên ghế sa lon lên tiếng khuyên nhủ

- Để ý tới lời đứa trẻ làm gì? Cẩm Dự lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Tô Vinh Bính mới phẫn nộ ngồi trở lại ghế sa lon, hỏi:

- Nó thật sự nói như vậy à?

- Đúng vậy.

Tô Cẩm Hoài khẳng định nói.

- Nó nói muốn tất cả người nhà chúng ta đều phải chết. Xem ra chuyện lần này nó không chịu dừng tay rồi.

- Hừ.

Tô Vinh Bính nhíu mày lại đã thành một cái chữ Xuyên (川), gương mặt lúc này đen kịt như than.

- Cha. Hay là gọi điện thoại cho chú Ba, lại để cho hắn tới thương lượng một chút? Tô Cẩm Hoài hỏi.

Tô Vinh Bính gật nhẹ đầu, nói:

- Cũng tốt.

Vì vậy Tô Cẩm Hoài lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho chú Ba.

Thế nhưng trong loa truyền đến tiếng nhắc nhở máy móc: Thực xin lỗi, máy điện thoại ngài gọi đã đóng.

- Chú Ba đã tắt điện thoại. Tô Cẩm Hoài nói ra.

Thân thể vốn rất thẳng của Tô Vinh Bính thoáng cái héo rút xuống, giống như là bất chợt bị người rút đi xương cốt bên trong.

Mặt hắn xám như tro, thì thào nói:

- Đã chậm.

Chuông cửa trong phòng vang lên, Tô Cẩm Hoài chạy tới tháo mic xuống, nhìn thấy mấy người đàn ông bên ngoài, sắc mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch.

Bây giờ hắn đã biết rõ cha nói ‘ đã chậm ’ là có ý gì. Xem ra, thật sự đã chậm.

- Cha. Bọn hắn đã đến.

Tô Cẩm Hoài nói.

Tô Vinh Bính gật nhẹ đầu, nói:

- Để cho bọn hắn vào đi.

- Vinh Bính.

Quách Mỹ Trân ôm cánh tay Tô Vinh Bính, gấp giọng nói ra. Cô chỉ là biết có loại khả năng này xẩy ra, nhưng cho rằng bằng vào thực lực Tô gia, bằng vào lực ảnh hưởng của Tô gia tại Tô Hàng thì có lẽ chuyện này chỉ là tiếng sấm mưa to chút ít mà thôi.

Lúc kia lòng cô còn mang lòng tưởng tượng.

Bây giờ bọn hắn tìm đến nhà, chứng minh chuyện này đã thành sự thật tàn khốc trước mắt.

Tô Vinh Bính không để ý đến vợ mà là nhìn về phía Tô Cẩm Hoài, nói:

- Đi mau.

Hách Tương Quốc mang theo mấy người đàn ông đi vào phòng khách, nhìn thấy Tô Vinh Bính ngồi ở trên ghế sa lon, khe khẽ thở dài, nói:

- Vinh Bính, sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Tô Vinh Bính biểu lộ chắc chắc, nói:

- Có cần gấp không? Nếu như có thể thì tôi muốn đi lên lầu thay đổi quần áo.

- Có thể.

Hách Tương Quốc gật đầu.

Hắn biết rõ đã đến loại cấp độ bọn hắn, chuyện phát triển đến một màn này, cũng chỉ có thể nhận mệnh rồi. Về phần nói bỏ trốn? Cái này là tất yếu sao? Nói sau, muốn chạy trốn cũng không thể trốn đấy.

- Cám ơn.

Tô Vinh Bính cùng vợ Quách Mỹ Trân cùng đi lên lầu.

Rất nhanh hắn mặc một bộ âu phục mới tinh đi xuống.

Hắn nhìn thoáng qua hai con trong phòng khách, sau đó lại nhìn Quách Mỹ Trân, như là buông xuống tâm sự, nói:

- Đi thôi.

Tô Vinh Bính đi ở phía trước, hai gã nhân viên kiểm tra theo sát phía sau. Hách Tương Quốc nhìn thoáng qua người nhà Tô Vinh Bính, lúc này mới rời đi.

Năm giờ chiều, Tô Vinh Bính, quan lớn tại Tô Hàng đã bị nhân viên kiểm tra mang đi từ biệt thự nhà mình.

8h 20' tối, phó cục trưởng Lý Lập phụ trách vây quét Đường Trọng tại cục cảnh sát Tô Hàng đã bị nhân viên kiểm tra mang đi từ văn phòng.

9strong0' tối, phó cục trưởng Đoạn Siêu phụ trách vòng vây Đường Trọng tại đường cao tốc đã bị nhân viên kiểm tra từ trong nhà mang đi.

Cùng lúc đó, còn có một đám quan viên quan hệ mật thiết cùng Tô Vinh Bính cũng bị nhân viên kiểm tra mang đi điều tra. Nghe nói nhân viên thanh tra Ban Kỷ Luật căn cứ vào bút kí tên trộm kia đưa tới đã tìm nguồn gốc, cho nên mới kiếm được mẻ cá lớn này.

Bản án sở dĩ nhanh có thể phá án và bắt giam như vậy là cũng nhở vào‘ chỉ dẫn ’ của bút kí kia.

Một hồi chiến tranh gia đình đã biến thành một hồi quan trường địa chấn, một hồi thân cận đã biến thành một hồi báo thù, đây là kết quả mà rất nhiều người không dự liệu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play