Một số dân mạng tưởng tượng bay xa còn phân tích chi tiết tỉ mỉ về câu chuyện này: Đường Trọng đã đắc tội với nhân vật quyền quý nào đó của Tô Hàng nên muốn lái xe chạy trốn. Kết quả đi đến trạm thu phí đường cao tốc thì bị cảnh sát chặn đường. Đường Trọng không theo, lái xe đâm hỏng lan can rồi chạy trốn. Nếu không thì phải giải thích thế nào về hành vi ở trạm cảnh sát? Nếu không phải có nhân vật quyền quý chuẩn bị tốt thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Nhiều chiếc xe mặc kệ, sao lại chặn đường chiếc Audi của Đường Trọng?
Còn nữa, Đường Trọng chính là ngôi sao lớn được vạn người theo dõi. Nếu không phải gặp chuyện bất bình hoặc chọc vào nhân vật mình không thể trêu, sao hắn lại có thể không cố kỵ đến hình tượng, không quan tâm đến tiền đồ mà làm ra chuyện điên cuồng như vậy?
Sở dĩ hắn làm vậy có khả năng là vì hắn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Khi Đường Trọng đăng đoạn văn này lên trang mạng, lập tức thế cục vạn người hô đánh mấy hôm trước được quay lại.
Một số Fans hâm mộ đáng tin của Đường Trọng lập tức nhảy ra ngoài, nói “Chúng tôi không tin Đường Trọng lại làm chuyện như vậy. Đường Trọng bị oan uổng, là bị người khác hãm hại. Chúng tôi cần chân tướng, chúng tôi muốn công đạo”.
Một số báo chí truyền thông cũng hô hào bảo hộ cho an nguy của Đường Trọng, hi vọng Đường Trọng sẽ liên lạc với bọn họ rồi nói rõ mọi chuyện, có gì mọi người còn cùng nhau đối mặt.
Đương nhiên cũng có người nói Đường Trọng cố ý pha trộn, làm thế để trốn tránh trách nhiệm. Cách nghĩ này cũng chiếm một lượng nhất định nhưng gặp phải sự công kích cực lớn của Fans hâm mộ Đường Trọng. Tin và không tin, hai đại trận doanh lại tranh chấp kịch liệt.
Sau khi Đường Trọng dùng điện thoại của Bạch Quân Dật xem bình luận của dân mạng thì vừa cười vừa nói:
- Thế cục càng ngày càng hay.
- Cho tới bây giờ tôi chưa từng hoài nghi năng lực của anh.
Tô Sơn ngồi trên ghế đá trong tiểu viện, trong tay cầm một tách trà Hạc Minh đang bốc hơi nóng. Tách trà này là Đường Trọng pha cho cô. Cho nên chưa nói tới cái gi mà cảnh đẹp ý vui, trà đạo biểu diễn, hương vị cũng đã kém hơn cô tự tay pha rất nhiều.
- Cô mới là cao thủ đánh cờ.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn, nói:
- Tô Vinh Bính nhất định không thể tưởng tượng được bảy năm trước, sau khi cô vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký kia thì liền ghi nhớ tất cả nội dung vào trong đầu. Sau bảy năm cũng không sót chữ nào. Ông ta cũng càng không ngờ, bảy năm trước cô đã bắt đầu bắt chước bút tích của ông ta. Thấy cuốn nhật ký kia, ông ta nhất định sẽ rất nghi hoặc nhỉ?
- Trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có ý chí.
Tô Sơn cũng không cảm thấy Đường Trọng khích lệ mình là một chuyện đáng ca ngợi. Tâm cơ phụ nữ quá sâu cũng không làm cho người ta thích. Nghĩ mà xem, có một người đàn ông nào lại muốn lấy một người phụ nữ vừa cao minh vừa thủ đoạn, thù dai này về làm vợ chứ?
- Cho nên ông ta nhất định sẽ thất bại. Lúc này vẫn là chúng ta thắng.
Đường Trọng nói:
- Nhưng tôi kỳ quái chính là bảy năm trước cô đã bắt đầu bắt chước bút tích của ông ta rồi. Cô làm thế có động cơ là gì?
Sau khi nhận được cuốn nhật ký do thanh tra ban kỷ luật Minh Châu chuyển tới, ông ta đã tìm Tô Vinh Bính đến văn phòng để tìm hiểu. Tô Vinh Bính nói mình không nhận ra cuốn nhật ký này, bản thân ông ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cuốn nhật ký đó.
Làm một nhân viên thanh tra, ông sẽ không tin lời Tô Vinh Bính nói, nhưng cũng sẽ không tin nội dung trong cuốn nhật ký này.
Bên thanh tra kỷ luật Minh Châu nói là có một tên ăn trộm vì lập công chuộc tội nên đã chủ động giao cuốn nhật ký nầy ra. Chuyện này làm hắn ý thức được nguy cơ, cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy.
Đúng lúc này lại có người mời ông đến. Vì thế ông đã đè chuyện này xuống.
Dù sao cũng không thể vì một phần nhỏ cuốn nhật ký mà điều tra một quan viên cao cấp được.
Nhưng Đường Trọng gửi đoạn văn kia lên trang mạng, chuyện tình đã trở nên không thể khống chế được nữa.
Hơn nữa, thẳng đến lúc này Hách Tương Quốc mới ý thức được hai chuyện này là một.
Đi một bước xem ba bước, một người trẻ tuổi mà đã có tâm cơ thế này. Việc này làm cho một người thích khống chế cục diện như Hách Tương Quốc không thể không lau mắt mà nhìn.
Nhưng hiện tại bọn hắn lại ném nan đề lên người mình.
Mình có nên tra hay không tra?
Tra? Bắt đầu công tác sẽ gặp phải áp lực không tưởng tượng được. Phải biết rằng Tô gia chính là gia tộc vinh dự đứng đầu Tô Hàng. Bản thân Tô Vinh Bính lại có địa vị cực cao, quan viên bám vào Tô gia lại càng nhiều vô số kể. Chỉ sợ bọn họ cũng không mong để mình tra được.
Không tra, chỉ sợ cũng không phải do mình quyết rồi.
Phần tài liệu này là do thư ký tìm được trên mạng. Có người tung tin là Đường Trọng đắc tội nhân vật quyền thế Tô Vinh Bính của gia tộc đệ nhất Tô Hàng. Sở dĩ cảnh sát Tô Hàng điên cuồng tìm kiếm Đường Trọng như vậy cũng vì do Tô Vinh Bính sai khiến.
Quan trọng chính là cuốn nhật ký có quan hệ với Tô Vinh Bính đang ở trên tay mình. Nếu không tra thì chính là không làm tròn trách nhiệm. Chuyện mà ầm lên, chỉ sợ mình cũng phải giúp Tô Vinh Bính gánh một phần oan ức.
Hơn nữa hắn đã nhận được điện thoại của một người bạn chốn quan trường ở Minh Châu, bên Minh Châu rất có nghị luận về thanh tra kỷ luật Triết Giang.
Cục cảnh sát Minh Châu bắt được ăn trộm, hơn nữa còn lấy được cuốn nhật ký mục nát của đại nhân vật Tô Hàng tham ô đã không ít người biết. Tầng tầng báo cáo, vụ án này làm mấy người trong ban lãnh đạo vô cùng cảm kích. Giờ cục thành phố Minh Châu chuyển cuốn nhật ký đến ban kỷ luật thanh tra Minh Châu, mà ban kỷ luật thanh tra Minh Châu lại chuyển về cho ban kỷ luật thanh tra Triết Giang. Sau đó bên Triết Giang lại không có bất cứ động tĩnh gì?
Vị người bạn kia không nói gì nhưng Hách Tương Quốc cũng biết bên Minh Châu nhất định đang mắng Chiết Giang là quan ăn hại, không phải thứ tốt.
- Cha, bên ngoài có những lời đồn không tốt. Bên truyền thông và báo chí cũng thổi ầm lên. Con thấy giới truyền thông có thể làm một cái loa được rồi đấy...
- Cha, nếu không thì chúng ta đưa tiền để những giới truyền thông kia dọn dẹp đi. Cho dù không thể đè bẹp được thì cũng có thể thu mua một số báo chí lên tiếng cho chúng ta...
- Bọn chúng đang trốn trên Hạc Minh Sơn kìa. Bọn người kia không dám trên chọc người đàn bà kia, chúng ta thì không quản nhiều như vậy. Con hãy dẫn người lên núi, phải mang Đường Trọng và Tô Sơn về cho cha.