Trước kia khi còn ở trường thường nghe các nam sinh nói là gặp một nữ sinh này sẽ thấy hồi hộp, Đường Trọng đều cảm thấy hơi khó hiểu.

Không phải chỉ là con gái thôi sao? Làm gì mà phải hồi hộp chứ?

Hiện giờ hắn rốt cục cũng đã cảm nhận được cảm giác như vậy rồi.

- Chuyện này là...

- Phản ứng bình thường của gà mờ gặp nữ thần sao?

Đường Trọng thầm nghĩ. Xem ra Vương Ái Quốc nói mình là gà mờ là đúng quá rồi.

Lý Hương Quân đi về phía, phía sau có một cậu bé cầm ấm nước theo sao. Ấm nước này hẳn là vừa đun xong, vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Tình cảnh này giống như Quan thế âm bồ tát trong thần thoại đi về phía trước, đồng tử cầm hoa sen chăm chú bước sau lưng vậy.

Lý Hương Quân giương mắt nhìn Đường Trọng, thi lễ từ rất xa, sau đó trước tiếp đi tời chỗ bàn hạc đá kia ngồi xuống, giơ tay mời Đường Trọng.

- Cám ơn.

Đường Trọng đi tới ngồi đối diện với Lý Hương Quân, ánh mắt đáng giá người phụ nữ truyền kỳ này rất nghiêm túc.

Lý Hương Quân là một nhân vật truyền kỳ, rất nhiều người ném cả ngàn vàng cũng không được thấy mặt. Bây giờ mình có thể thấy bà, hơn nữa còn miễn phí, tất nhiên phài nhìn nhiều hơn vài lần.

Lý Hương Quân giống như không thấy Đường Trọng đang quan sát mình, lấy bình nước trên tay cậu bé đi phía sau, bắt đầu rửa đồ uống trà.

Tất cả đồ uống trà trên mặt bàn đều được rửa xong rồi, lại lấy một nắm lá trà trong một cái bình sứ bóng loáng trắng như ngọc ở bên cạnh ra, thả vào trong một cái chén nhỏ màu trắng có tính chất đặc biệt, Lý Hương Quân dùng tay nhẹ nhàng quạt hương trà tới mũi Đường Trọng.

Lá trà xanh ngắt, chén nhỏ trắng như tuyết, giống như trong tuyết xuất hiện một mầm non vậy.

Keng... Một cậu bé ngồi ngoài cửa sổ nhẹ nhàng gõ một tiếng chuông đá. Đường Trọng giống như được nhắc nhở, lập tức nhắm mắt lại.

Quả nhiên trong mũi truyền tới hương trà nhàn nhạt.

Thơm nhẹ như lan, lại là hương trà độc nhất vô nhị, thấm tận vào tin gan, khiến tinh thần người ta sảng khoái.

Keng... Lại một tiếng chuông đá vang lên. Lúc này Đường Trọng mở to mắt, thấy bát trà trước mặt đã cách hắn rất xa.

Lý Hương Quân rót lá trà vào trong một ấm trà màu trắng khác, sau đó lại dùng muôi trúc chậm rãi đổ nước sôi vào. Lá trà bị nước sôi ngâm, lập tức nổi lên, phiêu đãng như một đám xác lá, theo nước sôi rót vào mà chìm nổi, giống như một đám người nhỏ đang nhảy múa vậy.

Cổ tay trắng như tuyết của Lý Hương Quân nâng chén trà lên lắc lắc nhẹ, tư thế đẹp đẽ mà thong dong, khiến người ta nghĩ tới một điệu mụa.

Keng keng keng... Đây là tiếng chuông khi tráng trà.

Vào thời điểm Lý Hương Quân tráng trà, cứ mấy giây là cậu bé kia lại gõ một tiếng chuông đá.

Hương trà tỏa ra bốn phía, làm cho đại não người ta ngây ngất, không biết đây là mơ hay là thực.

Mà mỗi tiếng chuông lại cảnh tỉnh, kéo tinh thần người ta từ mộng ảo trở về.

Tiến vào, lôi lại, tiến vào, lại lôi lại.

Đây là kiểu khiêu khích cao minh nhất.

Người đẹp, trà thơm, chuông đá. Cho dù là mắt, tai hay mũi đều cảm thấy được hưởng thụ.

Ba tiếng chuông đá vang lên, Lý Hương Quân rót nước tráng lá trà vào trong mỏ chim hạc.

Sau đó bà đặt ấm trà lên lưng hạc, lại dùng muôi trúc rót vào lá trà.

Nước sôi nóng hổi rơi xuống tí tách, không tung tóe ra một giọt.

Một muôi, lại một muôi.

Sau ba muôi nước, bà buông muôi trúc, lại nâng chén trà lên, lay động giống như một loạt động tác múa cổ quá. Ấm trà như tuyết trắng biến thành đạo cụ múa của bà. Cả hai kết hợp lại càng tăng thêm vẻ đẹp.

Keng... Một tiếng chuông đá vang lên. Lý Hương Quân bỏ ấm trà xuống trên mặt bàn.

Bà đặt một cái ly trắng trước mắt Đường Trọng, sau đó bưng ấm trà rót nước ra.

Màu sắc của nước trà trong khá lạ, trong veo, hương trà và hơi nước xông vào mũi.

Đường Trọng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Nước trà nóng hổi trôi vào miệng, suýt nữa khiến đầu lưỡi bỏng rát.

Thế nhưng nó lại càng kích thích độ mẫn cảm của khoang miệng và đầu lưỡi, thúc đẩy chúng cảm nhận tỉ mỉ cảm giác tuyệt vời do nước trà mang lại.

Đường Trọng hạnh phúc nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, hắn mở to con mắt, uống một hơi cạn sạch nước trà còn lại trong chén, cảm thán nói:

- Chuyến đi này đúng là không tồi.

Lý Hương Quân cười khẽ, cũng không rót thêm trà cho Đường Trọng.

Bà bưng ấm trà, đổ toàn bộ nước còn lại vào trong mỏ chim hạc.

Chuyện này cũng khiến Đường Trọng thầm kêu đáng tiếc. Một bình trà như vậy, nếu có thể đưa ra ngoài thì chỉ sợ là bán được với giá trên trời thôi.

Lý Hương Quân rót hết nước trà ra xong, sau đó lại rót nước nóng vào.

Lúc này không phải rót chậm rãi mà cứ rót muôi lớn vào.

Hai muôi lớn đã xong, ấm trà đầy tràn.

Bà lại giơ tay lay động ấm trà, động tác lớn và mạnh hơn lần đầu nhiều.

Keng... Một tiếng chuông vang dội hơn vang lên. Ấm trà dừng lay động rơi xuống mặt bàn.

Lý Hương Quân lại lấy một chén mới, sau đó đổ nước trà vào.

Làm xong, bà lại ra hiệu mời Đường Trọng.

Đường Trọng biết rõ đây là nước trà lần hai.

Màu sắc nước trà hơi đậm, màu vàng nhạt, mùi hương càng đậm hơn, giống như hương hoa.

Uống thử xem sao.

Từ đầu tới giờ, Lý Hương Quân không nói một lời, dùng động tác đãi khách, toàn tâm biểu diễn trà đạo.

Chén thứ hai chấm dứt, Lý Hương Quân không pha trà nữa.

Bà phất phất tay, cậu bé vẫn gõ chuông liền lui ra ngoài.

- Cậu thanh niên, uống tới chén trà thứ hai là được rồi.

Lý Hương Quân nói.

- Vì sao vậy?

Đường Trọng hỏi. Hắn đã dò xét rất nghiêm túc vẻ mặt của Lý Hương Quân, bên ngoài thì mới là một cô gái hai mươi mấy tuổi thôi nhưng khí chất thì lại như một phu nhân ba mươi tuổi. Hiện giờ bà lại gọi mình là thanh niên, giống như phải là một bà lão cách hắn bốn năm mươi tuổi vậy.

- Bởi vì cậu còn trẻ.

Lý Hương Quân nói.

- Chén trà thứ ba, người trẻ tuổi bình thường đều uống không trôi.

Trà nhười người, lúc trẻ con ngây thơ, thiếu niên tình cảm mãnh liệt, trung niên bình ổn, già lúc xế chiều thì hầu như mọi lý tưởng hào hùng đều không còn. Chén trà kế tiếp không thể uống bởi Đường Trọng đang ở vào lúc thanh niên tình cảm mãnh liệt.

- Đây là thứ trà gì vậy?

Đường Trọng hỏi.

- Hạc Minh.

Lý Hương Quân nói.

- Là trà của Hạc Minh Sơn trang trồng, không nổi danh bằng trà Long Tĩnh Quan Âm, cũng không hương vị khác.

- Nghe nói dù là thứ trà gì tới tay trà tiên cũng đều có hương vị khác người thường.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Lý Hương Quân cười khẽ, nói:

- Là tác dụng tâm lý mà thôi.

- Tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, chính miệng nếm thử, danh bất hư truyền.

Đường Trọng đáp.

- Không, cậu bị che mắt rồi.

Lý Hương Quân đáp.

- Ánh mắt của cậu bị cảnh đẹp mê hoặc, lỗ tai cậu bị tiếng chuông mê hoặc. Miệng cậu lại bị mắt và tai mê hoặc. Tất cả các giác quan đều được phóng đại tới vô hạn.

Lý Hương Quân rót nước trong ấm trà thứ hai vào mỏ chim hạc rồi, lại pha tiếp ấm trà thứ ba cho mình.

Bà chỉ vào nước trà đã biến thành màu da cam, nói:

- Đây đơn giản chỉ là một ly trà mà thôi, tại sao lại có thể bịp bợm như vậy chứ?

Đơn giản là một ly trà mà thôi, lại có thể bịp bợm như vậy?

Đường Trọng cảm nhận thật kỹ những lời này.

Bản chất của mọi chuyện đã xác định, tất cả giải thích đều chỉ là bao biện thôi.

Vẻ mặt Đường Trọng thành khẩn nhìn bà, nói:

- Cảm tạ bà đã chỉ bảo.

- Chỉ là luận trà thôi, nói gì tới chỉ bảo đâu.

Lý Hương Quân đáp.

- Tôi không hỏi lý do các người tới, cũng không muốn biết kế hoạch sau này của các người. Các người muốn ở bao lâu cũng được, có thể tự do ra vào. Tôi chỉ yêu cầu cậu một điều.

- Yêu cầu gì vậy?

- Đối xử tử tế với Tô Sơn.

Lý Hương Quân nghiêm mặt nói.

Núi Hạc Minh.

Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn.

Tô Sơn chỉ vào con suối đang chảy róc rách nói:

- Đây là suối Nghênh Hạc. Tất cả nước pha trà của sư phụ đều là lấy từ suối này, sau đó đun bằng củi, dùng bình sứ chứa nước, không dùng bình đồng, nước rất ngọt.

- Thảo nào hương vị trà lại ngon như vậy.

Đường Trọng vừa cười vừa nói. Sau khi no bụng, khí sắc Tô Sơn đã tốt lên nhiều. Điều này khiến trong lòng Đường Trọng rất vui mừng.

- Vì sao lại gọi núi này là núi Hạc Minh? Con suối này lại tên là suối Nghênh hạc? Có liên quan gì tới hạc chứ?

- Nghe nói trước đây rất lâu, ngọn núi này còn không có tên. Một bà lão lên núi hái trà, thấy một con hạc trắng uống nước. Bà lão kêu lên ngạc nhiên, tiếng hạc cũng vang lên chín tầng trời. Về sau ngọn núi này tên là núi Hạc Minh, chỗ suối này gọi là suối Nghênh hạc.

Sát Thánh giải thích.

Đường Trọng suy tư một lúc rồi hỏi:

- Phu nhân này là ai?

- Bà ấy là tiền bối của họ Lý. Cũng chính là bà đặt tên cho núi và suối này. Tổ tông của sư phụ đều sinh hoạt trên núi này cả.

Tô Sơn không dấu diếm, nói thẳng ra chuyện bí mật này.

- Thật là thú vị.

Đường Trọng cười nói. Câu chuyện này đúng là rất có sắc thái thần thoại rồi.

- Chẳng qua cũng là chuyện xưa của người khác.

Tô Sơn cảm thán.

- Chúng ta cũng có chuyện xưa của mình.

Đường Trọng nói.

- Nói không chừng hiện giờ đã bắt đầu trình diễn rồi đó.

Tô Hàng, câu lạc bộ Đế Vương.

Tô Cẩm Hoài chui ra từ chiếc Mercedes, nhìn biển hiệu nơi này, trong lòng cảm thấy vui sướng. Hôm nay ở bệnh viện trông ông một ngày, vất vả lắm mới chuồn được ra đây. Hắn muốn thoải mái một phen.

Nơi này là một trong những nơi hắn rất ưu thích tại Tô Hàng, có rất nhiều cô gái đẹp.

Hắn sau khi đến đã gọi điện cho quản lý, quản lý cũng chuẩn bị cho hắn hai chị em sinh đôi tài hoa có học.

Chìa khóa hắn còn cầm trong tay, đang chuẩn bị vào cửa thì một chiếc xe con đã chạy xéo tới.

Hắn sợ hãi kêu lên tiếng, lảo đảo lùi lại phía sau, mở miệng mắng:

- Khốn kiếp, muốn chết à? Đi nhanh như vậy làm coi chừng đâm chết người đấy.

Kít... Xe con dừng lại. Một người đàn ông to con xông ra, mở miệng mắng:

- Thằng ranh con, mày mắng ai đây? Có gan thì nói lại một lần nữa xem. Để tao đá đầu vào vào trong đũng quần mày cho coi.

Tô Cẩm Hoài ở khu vực Tô Hàng này đâu có sợ ai, tuy hôm nay không mang theo vệ sĩ nhưng chỉ cần hắn hô một tiếng là lực lượng bảo vệ của câu lạc bộ Đế Vương sẽ lao ra ngay.

- Ta chửi mày đấy. Tao chửi mày là đồ con cháu tao. Hôm nay tao đứng ở đây, mày thử động tới một đầu ngón tay của tao xem.

Tô Cẩm Hoài chỉ vào tên to con mắng.

Tên to con điên lên, xông lại muốn đánh Tô Cẩm Hoài. Tô Cẩm Hoài lui lại phía sau nhưng lại bị hắn túm được.

- Mày mắng ai là con cháu hả? Mày thử mắng lại lần nữa xem.

Tên to con túm lấy Tô Cẩm Hoài quát.

- Bảo vệ... Bảo vệ đâu...

Tô Cẩm Hoài la lớn.

Bảo vệ chỗ bãi đậu xe của câu lạc bộ Đế Vương thấy xung đột liền chạy nhanh tới chỗ này.

- Gọi người thì sao phải là anh hùng hảo hán chứ? Có bản lĩnh thì solo với ông mày xem nào.

Tên to con khinh thường mắng, buông Tô Cẩm Hoài ra rồi bước nhanh về phía xe của mình.

Rất nhanh, chiếc xe liền phun ra một cột khói đen rồi phóng ra ngoài.

- Mẹ kiếp, xui thế.

Tô Cẩm Hoài mắng với theo.

- Tiên sinh, ngài không sao chứ?

Bảo vệ chạy tới, quan tâm hỏi Tô Cẩm Hoài.

- Không sao đâu.

Tô Cẩm Hoài tức giận nói. Hiện giờ hắn nóng bừng bừng, cần tìm con gái phát tiết một phen.

Đi tới xa xa, tên to con cầm chiếc chìa khóa nhà giao cho một ông lão đi ngược chiều lại, Nói:

- Sư phụ, lấy được rồi.

- Vậy thì bắt đầu làm việc thôi.

Ông lão vừa cười vừa nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play