Phòng quanh sân nhỏ này không ít nhưng bởi Đường Trọng là một vị khách bất ngờ, không thông báo trước cho nên không có bất cứ chuẩn bị gì. Hơn nữa sau khi về nhà, Bạch Quân Dật được Đường Trọng độ khí một lần đã mê man, thậm chí dặn người hầu chuẩn bị một cái phòng tân hôn cũng còn không có thời gian.
Quản gia không biết quan hệ giữa Đường Trọng và Tô Sơn, cũng không được chủ nhân bày mưu đặt kế, hắn cũng không biết có cần thuê phòng trọ cho Đường Trọng không.
Dù sao thì người ta là quan hệ yêu đương, cô dâu mới nếu muốn làm chút chuyện, anh làm thế không phải là khiến mấy thanh niên này sinh ác cảm sảm.
Lại nói, Tô Sơn chẳng mấy khi về nhà một chuyến, muốn làm bạn trò chuyện với mẹ. Cô ngủ cùng phòng với mẹ, như vậy gian phòng của cô sẽ còn trống rồi. Đã là phòng trống thìần gì phải thu dọn những phòng khác làm gì?
Đương nhiên Tô Sơn sở dĩ đồng ý yêu cầu này của Đường Trọng là bởi cô không ghét hắn. Nếu như những người đàn ông khác thì khả năng tiến vào sân nhỏ này đã khó, lại chẳng cần nói tới chuyện tiến vào phòng ngủ của cô nghỉ ngơi.
Đường Trọng biết rõ Tô Sơn là một cô gái có tính phòng ngự rất mạnh, người bình thường rất khó lại gần. Buổi tối hôm nay ở Giang Nam hội, lúc nói chuyện Lưu Bích đã từng nói, đây là lần đầu tiên Tô Sơn mang theo bạn trai tới tụ hội. Bởi vậy có thể thấy là cô rất tín nhiệm mình.
Gian phòng của Tô Sơn thu dọn rất sạch sẽ, không có chút bụi bẩn nào. Tô Sơn không ở đây, Bạch Quân Dật vẫn rất nhớ con gái, dù thân thể không tốt lắm nhưng con gái không ở cạnh, ngày nào cô cũng quét dọn gian phòng Tô Sơn một lần. Dù là thân thể mình không thật sự cho phép thì cô cũng không quên dặn người làm làm chuyện này.
Sạch sẽ, thanh nhã, ngăn nắp.
Gian phòng cô chủ yếu là mầu trắng, rất ít màu sắc, không giống như đám cô gái thích chơi thú bông hay mấy món đồ chơi cho trẻ con, không có ảnh thần tượng trong Slamp Dunk hay ngôi sao điện ảnh, ngược lại có một giá sách rất cao.
Giá sách phân thành hai, một mặt là các loại lá trà Tô Sơn thu thập được, rực rỡ muôn màu, hoặc cổ điển hoặc cổ quái, mỗi loại đều có chỗ hơn người. Mặt khác mà một giá sách được sắp xếp chỉnh tề, có sách mới nhưng phần lớn đều là sách cũ. Trước tủ sách là một tủ sách, trên măt bàn bày một bản Sử ký Tư Mã Thiên. Hiển nhiên là lần trước Tô Sơn xem chưa hết vẫn còn đặt ở chỗ này.
Lần trước tại Kính Hải, hai người Đường Trọng và Tô Sơn chơi một trò chơi. Bọn họ đọc thơ liên quan tới mưa mới có thể đi về phía trước. Lúc đó Đường Trọng đã kinh ngạc về tri thức uyên bác của Tô Sơn và trí nhớ rất tốt của cô rồi. Bây giờ nhìn thấy giá sách này, trong lòng hắn đã tìm được đáp án.
Tô Sơn thông minh, đúng vậy, thế nhưng nếu như từ bé cô không được hun đúc và học tập liên tục như thế thì làm sao có khả năng trở thành Tô Sơn ngày nay được chứ?
Vào thời điểm Đường Trọng đang thưởng thức phòng ngủ của Tô Sơn thì Tô Sơn đã tắm rửa, kiểm tra kỹ càng Lâm Hồi Âm phen, không phát hiện ra bất cứ vật gì "khả nghi" mới nói với Đường Trọng.
- Tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Nghĩ ngợi, cô lại nói thêm.
- Trong nhà không có áo ngủ cho cậu đổi đâu.
Trong nhà Tô Sơn cho tới giờ đều không có quần áo đàn ông, làm sao có áo ngủ cho hắn đổi chứ?
- Không sao đâu. Tôi có thói quen ngủ khỏa thân.
Đường Trọng khách sáo. Hắn chỉ nghỉ ngơi một đêm mà thôi, không muốn gây phiền toái cho người khác. Đàn ông mà, mặc áo hay không thì cũng không có gì ghê gớm.
Tô Sơn nhìn hắn một cái rồi quay người đi ra ngoài.
Đường Trọng thò tay vào giá sách rút một quyển sách, lật vài tờ, phát hiện ra đây là một quyển sách giới thiệu về tài chính quốc tế, bên trong cũng không thiếu lời phê bình chú giải. Chữ viết xinh đẹp, cốt cách thanh kỳ, xem là biết đó là chữ của Tô Sơn.
- Chẳng lẽ quyển nào cô ấy cũng xem rồi sao?
Đường Trọng hơi tò mò.
Hắn lại rút ra một quyển sách trong giá. Quyển sách này là quyển kinh tế chính trị. Hắn lật vài tờ, không phát hiện ra phê bình chú giải nhưng bởi nguyên nhân in ấn nên có một số ít chữ sai, còn có dấu chấm dấu phẩy không chẩn, đều được người ta dùng bút đỏ vẽ một vòng tròn vào.
Tìm một quyển nữa, là trà đạo thông sử của Trung Hoa. Trong cuốn này có thêm một số trang màu, là các loại tư liệu Tô Sơn sưu tập được có liên quan tới trà đạo Trung Hoa. Có thể nói, tài liệu cô tìm được đều trân quý phi thường, có bổ sung rất tốt đối với quyển sách này.
- Thành công có 99% là chăm chỉ cộng với 1% thiên phú.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng. Tô Sơn làm như vậy đã nói rõ trong nội tâm cô không có cảm giác an toàn. Cô muốn nghĩ cách làm phong phú bản thân, bảo vệ chính mình.
- Đương nhiên 1% thiên phú còn quan trọng hơn 99% chăm chỉ nhiều.
Đường Trọng cười đắc ý. Hắn cảm thấy mình và Tô Sơn đúng là thiên tài.
Tiến vào phòng của Tô Sơn, Đường Trọng cảm thấy mình đã có một nhận thức hoàn toàn mới với cô.
Nhận thức như vậy làm cho hắn tràn đầy thương tiéc với cô gái quật cường này. Đó là thu hoạch rất lớn của chuyến đi Tô Hàng này.
Về sau hắn sẽ điều chỉnh lại hình thức quan hệ với cô mới được.
Bọn họ là bạn bè, bạn bè cần phải thân mật hơn mới được, không chỉ tiếp xúc khi công tác như trước kia nữa.
Suy nghĩ lung tung một hồi, lúc này Đường Trọng mới tắm rửa.
Khi hắn ra khỏi toilet thì hắn phát hiện ra trên giường mình đã đạt một bộ áo ngủ được gấp chỉnh tề.
Hiển nhiên là lúc hắn tắm, Tô Sơn đã đi vào đây.
Đây là một bộ áo ngủ màu trong caro rộng thùng thình, rất hợp với dáng người Đường Trọng.
Vừa rồi rõ ràng Tô Sơn đã nói là trong nhà không có áo ngủ của đàn ông, giờ chỉ một lúc thì cô không thể chạy đi tìm mua cho mình một bộ. Hơn nữa bộ áo này nhìn qua cũng rất vừa vặn rồi.
Trong nội tâm của Đường Trọng đã đoán ra được đáp án, trong nội tâm tràn ngập cảm xúc khác thường...
Giấc ngủ này của Đường Trọng thoải mái phi thường. Khi hắn mở mắt ra thì mặt trời đã nhô lên cao, ánh sáng chiếu khắp nơi.
Ngoài cửa sổ có một gốc cây ngô đồng, các loại chim chóc không biết tên đang hót ríu rít trên cây. Có hương thơm nhàn nhạt truyền tới, hẳn là do đám hoa cỏ trồng đầy trong sân kia.
Hương hoa chim hót, cùng với ánh mặt trời và gió nhẹ, thật sự là thời tiết tốt.
Tâm tình của Đường Trọng vừa bắt đầu đã rất tốt rồi. Hắn rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế đi tới thì Tô Sơn và Bạch Quân Dật đã rời giường, đang ngồi ở sân sau nói chuyện.
Thấy Đường Trọng đi ra, Bạch Quân Dật cười hỏi:
- Đường Trọng, tối hôm qua ngủ ngon chứ?
- Rất tốt. Vừa rồi cháu mới tỉnh đấy.
- Vậy là tốt rồi. Còn lo là cháu nằm phản cứng ngủ không ngon chứ.
Bạch Quân Dật nói.
Màu da của cô vẫn tái nhợt như trước nhưng khuôn mặt đã hơi phớt hồng. Hiển nhiên ngày hôm qua Đường Trọng độ khí khiến khí huyết trong cơ thể cô tuần hoàn, bài trừ hàn độc trong cơ thể, lại ngủ một giấc dài, hiện giờ tinh thần thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều rồi.
- Bác à, khí sắc của bác hôm này không tệ đâu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy sao?
Bạch Quân Dật vui vẻ nói:
- Vừa rồi Tô Sơn cũng nói như vậy đấy. Đường Trọng, cảm ơn cháu.
- Bác không cần khách sáo.
Đường Trọng khiêm tốn nói.
- Vậy đã chứng minh loại phương pháp trị liệu này có hiệu quả rồi. Nếu có thời gian thì cháu sẽ độ khí cho bác thêm mấy lần nữa.
- Vậy thì phải làm phiền cháu rồi.
Bạch Quân Dật không từ chối. Người bệnh lâu ngày, nếu như có thể tìm được đơn thuốc trị liệu thì loại tâm tình vui sướng này khó có thể lên người.
Bạch Quân Dật sở dĩ từ chối uống thuốc là vì cô uống quá lâu rồi, đã tuyệt vọng với phương pháp này rồi.
- Ăn cơm đi.
Tô Sơn nói.
- Được, ăn cơm thôi.
Bạch Quân Dật nói.
Trên bàn cơm bày cháo loãng và các loại bánh ngọt của Tô Hàng. Những món bánh ngọt này rất thơm, ngửi cái đã thèm, thảo nào lại nổi tiếng khắp thiên hạ.
Đường Trọng ăn ào ào, một mình giải quyết hơn phân nửa đồ ăn.
Miệng nhỏ của Tô Sơn ăn chậm rãi, hưởng thụ thức ăn ngon. Bạch Quân Dật ăn rất ít. Cô nhìn Đường Trọng ăn, lại nhìn Tô Sơn, mặt mũi tràn đầy sự vui vẻ.
Nếm xong điểm tâm, nghỉ ngơi trong chốc lát, Đường Trọng lại giúp Bạch Quân Dật độ khí tiếp. Cũng như lần trước, toàn thân Bạch Quân Dật chảy mồ hôi nóng xong liền vui đầu ngủ say.
Đường Trọng và Tô Sơn ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm, cũng thoải mái dễ chịu.
Đột nhiên, điện thoại của Tô Sơn đặt trên bàn đá reo vang.
Mắt Tô Sơn nhìn số trên điện thoại, mi dài hơi nhíu lại.
Tô Sơn biểu hiện như vậy trông rất đẹp, giống như một đứa bé chịu uất ức vậy.
- Sao lại không nhận điện thoại thế?
Đường Trọng hỏi.
- Điện thoại nhà chú Hai.
Tô Sơn nói.
- À, người lớn muốn đòi công bằng cho trẻ con hả?
Đường Trọng cười nói. Đêm qua hắn ném Tô Cẩm Hoài vào hồ Tô Tử, chắc hẳn hai chị em này đã chạy về nhà khóc lóc rồi. Tô Vĩnh Bính gọi điện thoại tới cũng không khiến người ta ngạc nhiên chút nào.
- Vậy thì nghe thử xem bọn họ muốn gì?
Tô Sơn gật đầu, nhấn phím nghe rồi nói:
- Tô Sơn xin nghe.
- Tô Sơn, giữa trưa đưa Đường Trọng tới nhà ăn cơm nhé.
Giọng nói vô cùng quyền uy vào trầm thấp của Tô Vĩnh Bính truyền tới.
- Tốt.
Tô Sơn đơn giản là đồng ý.
- Vậy thì quyết định như thế đi.
Tô Vĩnh Bính nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Sơn cầm điện thoại, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ.
Cú điện thoại này là do tự Tô Vĩnh Bính gọi tới. Nếu hắn muốn hỏi tội cho con trai con gái mình hả giận thì thái độ hẳn phải không bình thường như vậy chứ.
Hơn nữa, nói như vậy cũng sẽ không gọi bọn họ tới nhà ăn cơm. Mắng chửi người thì muốn mắng chửi lúc nào chẳng được chứ?
Đêm quá Đường Trọng đánh Tô Cẩm Dự, ngâm Tô Cẩm Hoài, hôm nay Tô Vĩnh Bính lại mới bọn họ tới ăn cơm, chuyện này đúng ra rất quỷ dị.
- Có cái gì đó rất khó hiểu đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Hắn không phải là Lưu Bang, tôi không phải là Hạng Vũ. Dù là Hồng Môn Yến chúng ta cũng có thể xông vào một lần...
- Chú Hai có biệt danh là "dao dấu trong băng".
Tô Sơn nhắc nhở.
- Ồ.
Đường Trọng gật đầu. Tô Vĩnh Bính cả ngày mặt lạnh, nói hắn là một khối băng cũng không đủ.
Bên trong băng dấu dao, nói rõ thằng cha này âm hiểm, xảo trá phi thường.
Hắn muốn làm gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT