Chúng ta thường xuyên ví người mắng chửi sắc bén, độc ác là tên rắn độc.

Trong lòng Lưu Vĩ Đông, Đường Trọng làm sao chỉ có thể là rắn độc được chứ? Hắn đúng là một con hổ mang chúa biến dị có nọc độc gấp hai lần hổ mang chúa bình thường.

Lời nói của Đường Trọng như con dao nhỏ, đâm hàng ngàn vết thương làm người ta có hàng trăm lỗ thủng, máu tươi chảy đầm đìa, đau đến chết đi sống lại.

Nếu không phải Lưu Vĩ Đông quá lịch sự, hơn nữa lúc trước hắn đã trải qua khảo nghiệm dã man quá bạo lực của Đường Trọng, thì lúc này hắn khó có thể còn đứng thẳng không bị ngã xuống.

- Đường Trọng, mày đừng khinh người quá đáng.

Mặt Lưu Vĩ Đông âm trầm như là bầu trời âm u ngoài cửa sổ lúc này.

- Mày cảm thấy tao nói câu nào không đúng hả?

Đường Trọng hỏi lại.

- Mày.

Lưu Vĩ Đông nhìn Thu Ý Hàn bên người Đường Trọng, cười lạnh nói:

- Đại minh tinh tán gái thật đúng là có ưu thế. Ăn trong chén xong, lại nhìn trong nồi. Diễm phúc thật là sâu, nhưng ăn quá nhiều, mày sẽ không sợ bị nghẹn à?

- Mày nói như vậy thật sự là oan uổng tao rồi. Tao không ăn trong chén, cũng không nhìn trong nồi. Tao vẫn bị đói, thì làm sao nghẹn được?

- Mình không phải là trong nồi chạy tới để người ta ăn chứ?

Thu Ý Hàn cười hì hì nói. Cái đứa nhỏ ngốc này, nói như vậy chẳng khác nào chấp nhận cô chính là chén mà Lưu Vĩ Đông đã nói sao.

Vừa rồi đúng là Lý Tinh chủ động đến gần đấy Đường Trọng, Đường Trọng chỉ hơi biểu hiện nhiệt tình một ít mà thôi.

Lưu Vĩ Đông nghe được những lời này, lại chẳng khác gì là bị Thu Ý Hàn chém một đao.

Đánh nhau à? Hắn đánh không lại Đường Trọng.

Mắng chửi à? Nhưng hắn không mắng bằng tổ hợp hai người Đường Trọng cùng Thu Ý Hàn.

Trong lòng nghẹn lấy một cơn tức giận không chỗ phát tiết, rời đi lại là chạy trốn, thật là làm cho hắn khó xử.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài đến dùng cơm sao?

Tiếng của nhân viên phục vụ đã kịp thời cứu vãn cho Lưu Vĩ Đông.

Bọn họ đứng ở nơi này, Lưu Vĩ Đông còn gọi điện thoại, nên đã sớm làm nhân viên phục vụ chú ý. Lúc này, nhân viên chạy tới, để ngăn cản tình thế có thể chuyển biến xấu hơn.

- Không ăn nữa.

Lưu Vĩ Đông quát to một tiếng, quay người đi ra ngoài.

Đường Trọng cười cười, dẫn Thu Ý Hàn về chỗ ngồi.

- Một còn chuột làm hư mất một nồi súp ngon.

Đường Trọng áy náy nói. Nhân duyên của hắn không tốt, kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ. Hắn tìm một chỗ ăn bữa cơm cũng có thể đụng một người, thật sự là làm cho tâm trạng bị ảnh hưởng.

- Có sao đâu.

Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói.

- Hoàn cảnh nơi này rất tốt, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị của em, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt ngào, muôn màu muôn vẻ, lại được xem một trò vui như vậy nữa.

- Em đang khen anh hay là mắng anh hả?

Đường Trọng bị lời của cô làm cho tức giận một chút. Hắn nhìn sắc trời tối tăm, mờ mịt, nói:

- Anh lái xe đưa em về nhé?

- Vâng.

Thu Ý Hàn gật đầu.

Đường Trọng lái xe đưa Thu Ý Hàn đến cửa của khu Bích Hải Lam Thiên, sau đó ngừng xe lại, Thu Ý Hàn lại không có ý lập tức xuống xe.

Bên ngoài thiên địa rộng lớn, trong xe lại nhỏ hẹp ôn hòa.

Đài phát thanh đang phát ca khúc “cô đến nghe buổi biểu diễn của tôi” do Thiên Vương Trương Học Hữu trình bày, giọng hát khàn khàn tràn đầy từ tính. Đây là ca khúc kinh điển cho tới bây giờ còn làm cho người ta nghe hoài không chán.

Năm tháng đang nghe tôi hát: bọn họ hát không oán không hối.

Trong tiếng vỗ tay, tôi hát đến rơi lệ

Hát đến mình rơi lệ

Không biết là tiếng ca của Thiên Vương thật sự là quá hay, hay là Thu Ý Hàn nghe đến nhập tâm, động tình.

Mà đôi mắt của Thu Ý Hàn đỏ lên, nhìn Đường Trọng nói:

- Lần sau, em muốn đi xem buổi biểu diễn của anh.

- Được.

Đường Trọng gật đầu.

- Nếu anh còn biểu diễn.

Hắn rút khăn tay lau nhẹ lên mắt Thu Ý Hàn, đợi đến lúc tâm trạng của cô bình tĩnh lại, mới kéo ra hộc tủ trong xe, lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp tặng cho Thu Ý Hàn, nói:

- Anh mua ở HongKong đấy. Thưởng thức của anh về vấn đề này không được tốt, em đừng ghét bỏ nhé.

- Cám ơn anh.

Thu Ý Hàn không nghĩ tới còn có quà, cô rất cao hứng nhận lấy. Tuy cô rất muốn mở quà ra, nhưng rồi cuối cùng vẫn không bóc ra.

- Em về đi.

Đường Trọng nói.

- Vâng.

Thu Ý Hàn gật đầu, đẩy cửa xe ra muốn xuống xe.

Cạch.

Cô đóng cửa xe lại, người vẫn ngồi ở ghế lái phụ không hề di động.

Khuôn mặt hồng hồng nhìn Đường Trọng, con mắt như là sắp tràn ra nước, nói:

- Kỳ thật em cũng có quà muốn tặng cho anh.

- Vậy sao?

Tim Đường Trọng đập bịch bịch.

Nghĩ thầm, muốn tới rồi sao?

Hắn nhìn Thu Ý Hàn, chậm rãi nhắm lại mắt của mình.

Như vậy, chắc cô sẽ không ngượng ngùng đâu?

- Được rồi. Anh có thể mở mắt rồi.

Thu Ý Hàn nói.

Có thể rồi sao?

Làm sao lại có thể rồi chứ?

Đường Trọng sờ lên miệng, không có cảm giác. Cô ấy hôn chỗ nào nhỉ?

- Nhìn được không?

Thu Ý Hàn hỏi.

- Cái gì?

Đường Trọng cúi đầu, phát hiện trên cổ có thêm một vật thể màu trắng, xem hình dáng cùng tính chất giống như là khăn quàng cổ thì phải?

- Em mới vừa học.

Thu Ý Hàn cúi đầu xuống, không dám đối mặt cùng Đường Trọng.

- Không được nói không đẹp.

Nói xong, cô đẩy cửa xe ra rất nhanh chuồn đi.

Đường Trọng nhìn khăn quàng cổ có lỗ kim lớn nhỏ, hoa văn qua loa không đều thành một hình thù không quy tắc đeo ở trên cổ mình, thật sự là dở khóc dở cười.

- Là không đẹp.

Đường Trọng nói.

Sau đó, hắn quấn khăn quàng cổ trên cổ mình, cẩn thận cảm thụ, nói:

- Nhưng rất ấm áp.

Thu Ý Hàn một hơi chạy về nhà, cô mệt mỏi thở hồng hộc, trên trán cũng có một tầng mồ hôi nóng.

- Ý Hàn, cháu chạy nhanh như vậy làm gì? Có sói đuổi cháu à?

Bà ngoại chạy ra đón chào, cầm giúp túi xách của Thu Ý Hàn.

- Cháu chạy cho ấm ấy mà.

Thu Ý Hàn đá giày trên chân rơi xuống rất nhanh, thay đổi dép lê rồi chạy vào trong phòng.

- Ôi ôi, đứa nhỏ ngốc, ăn canh đã. Uống súp nhanh cho chống lạnh.

Bà ngoại đang ở sau lưng thét to nói.

- Cháu không đói bụng.

Thu Ý Hàn trả lời, rồi ‘cạch’ một tiếng đóng cửa phòng lại.

Cô ném túi xách của mình lên trên giường, sau đó lấy ra hộp quà nhỏ của Đường Trọng tặng cho cô, ngồi cười một cách ngây ngô.

Cô nâng hộp quà lên hôn một cái, sau đó lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở giấy gói bên ngoài.

Bên trong là một hộp gỗ nhỏ được phủ kín vải bông màu tím, cô mở nắp hộp ra, thấy bên trong là một đôi hoa tai ngân quang lóng lánh.

Hoa tai Cartier. Là hoa tai được ưa chuộng năm nay.

Thu Ý Hàn bình thường thích xem một vài tạp chí mới, đối với loại đồ đắt tiền này cũng không xa lạ gì.

Cô cầm lấy hoa tai ngồi trước bàn trang điểm, đặt hoa tai lên tai cô ngắm.

Bà ngoại cầm một bát súp vào phòng, thấy Thu Ý Hàn ngồi ở trước bàn trang điểm, nói:

- Ý Hàn, cháu ngắm hoa tai làm gì thế? Cháu không có lỗ tai, thì đeo làm sao được.

- Cháu có thể bắn lỗ tai mà.

Vẻ mặt Thu Ý Hàn ngây thơ cười cười, bộ dáng như là một tiểu hồ ly lười biếng.

- Ôi bảo bối nhỏ của bà, trước kia cho cháu bấm lỗ tai, cháu nói sợ đau không muốn đánh mà. Hiện giờ tại sao lại thay đổi rồi?

- Bởi vì…

Thu Ý Hàn nắm chặt lễ vật trong tay, vừa cười vừa nói:

- Bởi vì cháu có một đôi hoa tai.

Mấy ngày kế tiếp, Đường Trọng không có ra ngoài. Mà một mực học tập, đọc sách trong trường học.

Hắn ở trước mặt viện trưởng Tiêu Dục Hằng khoe khoang, khoác lác, nói sẽ đứng thứ nhất trong kỳ thi của hệ tâm lý học. Hắn đã nói ra rồi, nhưng có thể thi đứng thứ nhất hay không thật đúng là không có biện pháp cam đoan.

Kỳ thi như này có rất nhiều điều không thể xác định được. Đặc biệt là về văn khoa, có thầy thì bảo làm tốt, nhưng có người chấm lại nói không tốt, không biết đường nào mà lần. Không nói chi đến mình chưa chắc đã giỏi hơn người khác.

Khỏi cần phải nói, chỉ Tiêu Nam Tâm đã không chênh lệch bao nhiêu với mình. Hơn nữa cô ta là con gái, bình thường chắc chắn sẽ học chăm hơn mình. Nhất là sau khi cô bị viện trưởng Tiêu Dục Hằng khích tướng, hiện giờ cô chắc chắn đang dồn hết sức lực muốn chém mình xuống ngựa trong lần thi cuối kỳ này.

Không chỉ Đường Trọng, mà ngay cả Hoa Minh cũng không hề đánh bài cùng người khác nữa, còn Lương Đào thì cũng không hề vội vàng tán gái. Hai người cũng nghiêm trang nghiên cứu sách vở, đọc thuộc lòng các trọng điểm mà thầy giáo đã giảng. Lý Ngọc vẫn đang nằm trên giường của hắn, trên lỗ tai đút lấy tai nghe, nhưng tiểu thuyết trong tay hắn biến thành sách giáo khoa.

Mỗi người đều đang cố gắng, không có ai muốn bị rớt tín chỉ.

Vốn là Đường Trọng còn muốn đi thư viện tra chút ít tư liệu. Thế nhưng, hắn lại đánh giá thấp lực ảnh hưởng của mình.

Hắn cho là mình đi lại trong trường nhiều như vậy, mọi người chắc chắn đã xem chán khuôn mặt này rồi. Không ngờ tới hắn vừa đến đã đưa tới oanh động. Càng ngày càng nhiều sinh viên đi về thư viện. Mọi người đều gọi tên của hắn, cảm xúc gần như không khống chế được.

Cuối cùng, hắn phải nhờ nhân viên quản lý của thư viện hỗ trợ mở cửa sau ra, mới có thể đào thoát được.

Sau khi chạy ra lại có chút tiếc nuối, bởi vì giữa đám người có mấy chị lớp trên lớn lên đúng là rất xinh, hơn nữa trước kia hắn cũng chưa từng gặp qua.

Kỳ thi lần này tính cả tín chỉ văn hóa, thì tổng cộng muốn thi bảy môn. Trong vòng hai ngày đã phải thi xong.

Sau khi thi xong, thì đã có sinh viên bắt đầu đóng gói chuẩn bị trở về nhà.

Đường Trọng không rời đi, Tiêu Nam Tâm cũng không rời đi.

Bởi vì Tiêu Dục Hằng đặc biệt mang bài thi của hai người ra, tìm thầy Cao Chí Viễn nổi tiếng là nghiêm khắc nhất, hà khắc nhất trong khoa chấm điểm. Hắn không tự mình ra tay, nói là vì để công bằng.

Trong văn phòng tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, thầy Cao Chí Viễn ngồi ở bàn làm việc của viện trưởng Tiêu Dục Hằng, còn Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm ngồi đợi ở ghế sa lon phòng khách.

Hai người đều có vẻ mặt không đổi, hoàn toàn không coi đối thủ là gì, bộ dáng kiêu ngạo như mình đã chắc chắn chiếm được vị trí thứ nhất rồi, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, cũng rất nhanh rời đi.

Tiêu Dục Hằng ngồi bên cạnh uống trà, lát nhìn Đường Trọng, lát lại ngắm Tiêu Nam Tâm, tâm trạng khoan khoái dễ chịu, vẻ rất mặt vui vẻ.

Có hai học trò bảo bối như vậy, hắn có lý do gì mà không vui chứ? Hơn nữa, dáng vẻ hai đứa nhỏ này ngồi cùng một chỗ quả thật làm người ta ưa thích.

Hắn nhớ tới lời nói của vợ, cố ý muốn thu Đường Trọng làm cháu rể của bọn họ. Lúc ấy, sau khi hắn nghe cũng không đồng ý, nói để hai đứa nó tự do phát triển. Chuyện của bọn nhỏ tự chúng có thể xử lý tốt.

Hiện giờ xem ra, mình có nên ra mặt hỗ trợ hỏi một tiếng không?

Thật lâu sau, thầy Cao Chí Viễn cuối cùng đem cũng đặt bút máy trong tay xuống, nhìn bài thi trầm tư.

- Thầy Cao, xong chưa?

Tiêu Dục Hằng lên tiếng hỏi.

- Xong rồi.

Thầy Cao Chí Viễn nói.

- Hai người bọn họ thi bao nhiêu điểm hả?

Tiêu Dục Hằng đứng lên hỏi.

Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm cũng ngồi không yên, đều rời ghế sô pha đứng lên nhìn sang thầy Cao Chí Viễn.

Bọn họ không quan tâm mình thi được bao nhiêu. Bọn họ chỉ quan tâm mình có thi tốt hơn đối phương hay không.

[/URL]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play