Lý Thiết Thụ nhìn Đường Trọng và Lý Ngọc một cái, trong mắt có một tia thưởng thức, còn đối với mấy tên nam sinh nỗ lực giải thích thì quát lên một câu:

- Quân nhân cần lấy chấp hành nhiệm vụ là hàng đầu, hiện tại tôi là huấn luyện viên của các em, các em chính là thuộc hạ của tôi. Tôi bảo các em làm gì thì câu trả lời duy nhất của các ngươi chính là vâng, huấn luyện viên. Nếu không phục có thể xin rời khỏi đội của tôi.

Không có ai nói gì bởi bọn hắn biết rõ, nếu như bọn hắn có cầu xin thì cũng chỉ khiến cho trường học tới giúp giáo quan trừng phạt bọn họ mà thôi.

- Người nào giải thích thêm thì chạy thêm năm vòng.

Lý Thiết Thụ nói:

- Trong vòng ba giây mà không làm thì lại thêm năm vòng nữa.

Lịch bịch.

Những người kia chạy nhanh hơn cả thỏ.

Đối với Đường Trọng mà nói, chạy bộ thực là một chuyện dễ dàng. Hắn sáng nào cũng chạy hơn mười vòng quanh sân để thể dục. Hiện tại coi như chạy nhiều hơn nữa thì đối với hắn cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả.

Chỉ là điều này đối với người có thể trạng yếu nhược như Lý Ngọc cùng với kẻ trường kỳ thiếu vận động như Lương Đào mà nói thì quả thực là chuyện muốn hắn đi chết.

Hoa Minh vừa mới bắt đầu còn muốn thể hiện, cậy bản thân mình có ưu thế cao to chạy ở phía trước Đường Trọng.

Một vòng sau hắn liền lặng lẽ hành quân.

Sau khi chạy xong vòng thứ hai, tình trạng của hắn đã giống như Lý Ngọc cùng Lương Đào.

Chạy đến vòng thứ ba, hắn và những người khác đều giống nhau, mặt trắng bệch, dáng đi lung lay sắp ngã.

- Không cần phải nói gì cả.

Đường Trọng la lớn:

- Bảo trì hơi thở ổn định, bước đều về phía trước.

Đường Trọng là người duy nhất còn có thể nói chuyện lưu loát. Nghe xong chỉ thị của hắn, tất cả mọi người đều ý thức nghe theo.

Chỉ là đến mười lăm vòng, đây là một mục tiêu xa xa còn chưa thấy đâu.

Đường Trọng quay đầu lại nhìn thoáng qua đội ngũ, biết như vậy là không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ.

Lấy phong cách quân nhân của Lý Thiết Thụ, dùng mánh lới để được nhàn hạ là không thực tế.

Vì thế hắn đứng ở giữa đường, la lớn:

- Mọi người dừng lại, tất cả cùng dừng lại.

Lương Đào, Hoa Minh cùng Lý Ngọc đứng ở hai bên cạnh hắn, vài tên nam sinh bị phạt khác cũng ngừng lại.

Bọn hắn há hốc mồm mà thở, thầm nghĩ, nếu được đặt mông ngồi xuống cỏ thì sẽ không muốn đứng lên nữa.

- Không được ngồi.

Đường Trọng la lớn:

- Không ai được ngồi xuống.

Nghe xong lời nói của hắn, một số nam sinh đang muốn ngồi xuống thì cố gắng đứng lên.

- Ngồi xuống thì không đứng dậy được nữa đâu.

Đường Trọng nói.

- Hiện tại chúng ta phải hợp sức lại, tôi cùng các bạn xếp lại thành một hàng. Nghe theo tôi bước đều tới phía trước, Hoa Minh đi đầu hàng, Lý Ngọc đi phía sau Hoa Minh, Lương Đào thứ ba, bạn đi thứ tư.

Có những người Đường Trọng không biết tên nhưng mà hắn căn cứ theo ưu thế từng người biểu hiện lúc nãy để tiến hành sắp xếp.

Đường Trọng đứng ở cuối đội ngũ, bắt chước ngữ khí của vị giáo quan la lớn:

- Hiện tại nghe theo lệnh của tôi, chạy.

Hoa Minh đứng ở đầu hàng, chạy đầu tiên.

Hắn tuy mệt nhưng mà có thể hình to lớn, cái này cũng có ý nghĩ là hắn có khí lực lớn ở trong thân thể nhưng hoàn toàn chưa được mở ra, hắn có thể có được tác dụng của một đầu tàu.

Lý Ngọc thể trạng nhỏ, là người trong đội ngũ có thể lực kém cỏi nhất nhưng có Hoa Minh dẫn đường phía trước, mặt sau có người thúc dục, hắn chỉ có thể máy móc liều mạng tiến về phía trước.

Lương Đào thể chất thuộc loại trung bình, hắn có thể có lòng tự trọng mãnh liệt, ở phía trước là bạn bè của hắn, bất kể như thế nào thì hắn cũng không muốn kém cỏi hơn ai cả.

Những người khác cũng đều là dựa theo loại tính cách chấp nhất này để tiến hành sắp xếp thứ tự trong hàng, quan trọng hơn là Đường Trọng đem mấy học sinh chạy lung tung rời rạc này sắp xếp thành một thể thống nhất.

Hắn cấp cho bọn họ mục tiêu để cho bọn họ theo đuổi. Hắn cấp cho bọn họ niềm tin, làm cho bọn họ hiểu cách mượn sức của nhau.

Hắn đây là ở trong nhà giam Hận Sơn học được một loại hình thức khích lệ tên là: “Lang Tính”.

Đường Trọng chạy cuối hàng, lớn tiếng hô:

- Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn…

Năm vòng.

Mười vòng.

Mười lăm vòng.

Sân bóng cũng không thiếu nữ sinh đang huấn luyện quân sự. Lúc vừa bắt đầu các nàng cũng không có chú ý đến đội ngũ bị phạt này.

Nhưng mà đội ngũ này cứng cỏi dị thường, chạy xong vòng thứ mười, thứ mười một, thậm chí các nàng cũng không có nhớ rõ là chạy được bao lâu, các nàng đã bắt đầu thấy chấn kinh.

- Oa những người này chạy nhiều như vậy sao? Có thể chạy lâu như vậy à?

- Đúng vậy mình thấy ở trong đó có hai thân ảnh nổi bật nhất nha.

- Người nam sinh chạy cuối cùng kia thật lợi hại, chạy nhiều như vậy mà vẫn có thể hô khẩu hiệu.

Càng ngày các nàng càng nhớ kĩ thân ảnh nam nhân chạy cuối cùng, vừa chạy vừa hô khẩu hiệu.

Mười sáu vòng, mười bảy vòng, mười tám vòng

- Vòng thứ mười chín.

Đường Trọng thanh âm phấn khởi hô.

- Còn có một vòng cuối cùng nữa thôi.

Kỳ thật, Đường Trọng cùng bọn Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc chỉ phải chạy mười lăm vòng, bọn hắn như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ của giáo quan rồi.

Nhưng mà Đường Trọng không ngừng hô, bọn họ cũng không có ý thức được vấn đề này, vẫn đang máy móc chạy.

- Dừng,

Đường Trọng la lớn.

Xịch.

Hoàn toàn nghe theo khẩu hiệu, đội ngũ đang chạy băng băng lập tức ngừng lại, có hai người hơi kém thì ngã xuống trên mặt đất.

Đường Trọng tay mắt nhanh nhẹn, nhanh chóng đỡ bọn họ dậy.

- Tôi biết các bạn rất mệt.

Đường Trọng la lớn.

- Nhưng mà mặc kệ các bạn hiện tại mệt như thế nào các bạn cũng không được nằm xuống, các bạn đã chạy xong hai mươi vòng, hai mươi vòng mà vẫn có thể kiên trì được thì chẳng có lý do gì mà không thể kiên trì đứng thêm được một lúc cả, tôi biết các bạn có thể làm được.

- Tao

Hoa Minh há to mồm, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, lời nói ra đều mang theo chút tức giận.

- Tao có thể chịu được.

- Chúng tôi có thể kiên trì.

Có người hơi thở mỏng manh hô.

- Huấn luyện viên, thầy cho bọn em hô khẩu hiệu nhé.

- Một hai ba bốn, hai hai ba bốn…

Đường Trọng lại hô khẩu hiệu.

Nhưng lúc này đây hắn cố ý chậm tiết tấu lại, hắn không bảo bọn họ tiếp tục chạy mà chỉ làm cho bọn họ di động trong phạm vi nhỏ.

Lý Thiết Thụ đứng ở sân bóng rổ nhìn sang sân bóng qua cái lưới sắt, im lặng nhìn thân ảnh cao gầy sắp xếp vị trí các nam sinh.

- Không tệ.

Khuôn mặt đen nhánh của hắn lộ ra nụ cười.

Bởi vì Đường Trọng chỉ đạo, những học sinh này toàn bộ đều chạy xong hai mươi vòng quanh sân thể dục, điều mà lúc trước hắn nghĩ bọn chúng không thể nào làm được.

Hơn nữa cho tới bây giờ bọn hắn vẫn có thể đứng mà không nằm ở trên mặt đất, không thể nhúc nhích giống như chết rồi vậy, cũng là nhờ sự giúp đỡ của Đường Trọng, nhờ hắn chỉ đạo cùng không ngừng hô to khẩu hiệu khích lệ bọn chúng.

Tuy rằng bây giờ hắn còn không có biện pháp nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn về hướng Đường Trọng có bốn chữ to:

- Tâm phục khẩu phục!

Ánh mắt Lương Đào nhìn vẻ phía Đường Trọng cũng phát sinh biến hóa, hắn nhớ tới kế hoạch trả thù mà hắn và Triệu thư kí đã định ra: mượn sức người bên cạnh hắn khiến cho hắn trở nên cô độc, đem hắn hung hăng dẫm nát dưới chân vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên.

Nhân vật như vậy hắn có thể dẫm nát dưới chân sao?

- Làm gì? Đứng đó làm gì?

Lý Thiết Thụ không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau bọn họ.

- Các em nghĩ chạy xong hai mươi vòng là đã xong sao? Đây chỉ là trừng phạt của ta đối với các em, lập tức trở về đơn vị, tham gia huấn luyện bình thường với mọi người.

- Vâng, huấn luyện viên.

Đường Trọng lớn tiếng đáp ứng.

Những người khác cũng hữu khí vô lực, đáp ứng hô một tiếng sau đó hướng tới chỗ đội ngũ chạy tới.

- Chân của tôi như bị chặt đứt.

Có người rên rỉ nói.

- Xương cốt của tôi muốn rời ra từng mảnh.

- Tôi còn không cần phải ăn cơm nữa, ăn nhiều phun nhiều, ăn cái gì phun ra cái đó.

Sau ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, dọc theo đường đi toàn nghe được những lời như vậy, mỗi người đều là một bộ dạng phi thường mệt mỏi nhưng trên mặt vẫn còn lưu lại một tia nhiệt tình mời mẻ.

Hai ngày sau, cỗ nhiệt tình mới mẻ đã qua, mỗi ngày bọn họ rời giường thì cả người đều đau đớn, đó mới là thời gian khó khăn nhất.

Đường Trọng thật không có cảm thấy huấn luyện quân sự vất vả như thế nào, nhưng hắn vẫn biểu lộ vẻ mệt mỏi hết sức giống những người khác.

Đang chuẩn bị cùng với Hoa Minh và mấy người khác đi ăn cơm, thì điện thoại trong túi Đường Trọng vang lên.

Nhìn điện thoại thì thấy được là số của Bạch Tố.

Đương nhiên biết được số của hắn cũng chỉ ít ỏi mấy người Bạch Tố, A Ken cùng với đại đương gia. Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản thì không hề đem số điện thoại của hắn để trong đầu.

Đường Trọng đi đến một chỗ vắng lúc này mới nghe điện thoại hói:

- Có chuyện gì vậy?

- Đường Trọng, buổi tối có một lần xã giao quan trọng cần anh tham gia, Anh trước tiên đi xe về biệt thự sau đó A Ken phải giúp anh chuẩn bị.

Bạch Tố nói.

Đường Trọng nhíu mày nói:

- Bây giờ?

- Bây giờ.

Bạch Tố nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play