Tiêu Nam Tâm nói. Nàng gặm xong quả táo rồi ném cái hạch táo vào trong thùng rác sau đó chạy vào bên trong phòng nghỉ mặc lại chiếc áo kẻ ô vuông bên ngoài, lưng đeo túi hành lý đi ra bên ngoài:
- Ông nội, cháu sẽ không nói cho bà nội là tìm thấy quần áo của nữ nhân ở trong phòng nghỉ của ông đâu.
- Cậu là học sinh cái gì? Có thứ học sinh như cậu sao? Ngày đầu tiên khai giảng đã đánh nhau, lại còn đánh bị thương thầy giáo, cậu không phải là học sinh, ngươi là lưu manh.
- Ta cho cậu biết lão Trương nhà chúng ta nếu xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu, ta sẽ gọi cho cảnh sát bắt cậu.
- Ta không tức giận ư? Ta có thể không tức giận sao? Lý Cường nếu cậu bị người ta đánh vỡ đầu thì vợ của ngươi có tức giận hay không?
- Cậu nhìn bộ dáng của nó mà xem, có còn ra hình người nữa không, còn ngồi đó mà hút thuốc lá.
Trên hành lang, một nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ chửi ầm lên, thỉnh thoảng văng ra ít nước bọt, muốn cho hắn một ít giáo huấn. Cũng may Lý Cường ở bên trong ngăn cản, không ngừng khuyên giải mới khiến cho nàng không nói nữa.
Hoa Vô Khuyết đứng ở gần của sổ hành lang, trong tay cầm một điếu thuốc, vẻ mặt âm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lương Đào cùng Lý Ngọc đứng ở hai bên hắn, vẻ mặt cảnh giác tùy thời có thể xông vào chửi nhau với nữ nhân này. Nếu như phụ đạo viên Lý Cường không ngăn lại thì 2 người bọn họ sẽ không tha cho nữ nhân này.
Bảo vệ trường học cũng tới, nhưng trong lúc nữ nhân này giương oai thì tất cả chỉ có thể xấu hổ đứng ở một bên.
Bọn họ đều biết thân phận của nữ nhân này, nào có ai dám đi lên khuyên nàng yên tĩnh một chút.
- Ai là người nhà của Trương Hải Dương?
Một bác sĩ từ bên trong đi ra hô to.
- Tôi là tôi!
Nữ nhân chạy nhanh tới.
- Tôi là người yêu của Trương Hải Dương.
- Đã có kết quả kiểm tra, dựa theo yêu cầu của mọi người, chúng ta cho người kiểm tra thì não không có thương tổn gì cả, chỉ bị thương ngoài da.
Bác sĩ đem đống kết quả kiểm tra ra đưa cho nữ nhân.
- Tốt! Cảm ơn bác sĩ.
Nữ nhân cảm kích nói:
- Bác sĩ kiểm tra xong rồi sao, ngoài não ra thì các bộ phận khác trên người không kiểm tra sao?
Đây điển hình là phong cách xử sự của người Trung Quốc, nếu ngươi không cẩn thận lái xe đạp đâm vào chân người ta làm cho người mất một miếng da thì người thân của người đó chắc chắn sẽ làm một cuộc kiểm tra toàn thân.
- Trưởng khoa Trịnh.
Nữ nhân lên tiếng hô.
- Có tôi! chủ nhiệm Hoàng.
Trịnh Thừa Phong, tổ trưởng tổ bảo vệ trường học đi đến trước mặt nữ nhân.
- Đưa bọn họ về trường học tra hỏi. Trước khi biết được tình trạng của anh Trương thì không cho phép thả bọn họ đi.
Hoàng Khiết nói.
- Hoàng chủ nhiệm.
Lý Cường đi tới khuyên nhủ.
- Như vậy là không nên. Dù sao bọn họ cũng là học sinh mới, ngày mai còn phải đi học quân sự, giam bọn họ lại như vậy có phải là không phù hợp?
- Lý Cường, đầu ông có nước hả?
Hoàng Khiết chỉ vào mặt Lý Cường mắng:
- Học sinh cầm chai bia đập bể đầu thầy giáo, Trịnh Thừa Phong đem bọn họ về thẩm vấn thì không thích hợp sao? Ông nói ra một chút đây có phải là do ông ngụy biện ra lý do không? Bọn họ là học sinh của ông, còn ta không phải là lãnh đạo của ông ư? Không phải là đồng nghiệp của ông hả? Có phải ông đang lấy tình riêng xử lý việc công không?
Dù sao hắn cũng là người quản lý sinh viên, chuyện này nhất định hắn phải có trách nhiệm.
Lý Cường cười cười nịnh nọt:
- Hoàng Chủ nhiệm, tôi không có ý này. Ý của tôi là để cho học sinh này chờ ở đây. Đợi cho thầy Trương kiểm tra xong rồi, xem là nên xử lý như thế nào, chúng ta sẽ xử lý việc này thỏa đáng, cô cũng không nên vì chuyện này mà bực tức như vậy.
- Cho dù có kết quả kiểm tra thì sao, như vậy thì anh Trương cũng phải ở trong bệnh viện nghỉ ngơi 2 ngày, ai biết có thể để lại di chứng gì hay không? Chẳng lẽ cho bọn hắn chờ ở đây 2 ngày sao? Cứ xử lý như ta nói, trước tiên mang họ về khoa bảo vệ. Đợi khi anh Trương xuất viện sẽ bàn tiếp những chuyện khác, còn nữa học sinh như vậy thì làm sao để lại học trong trường được? Đề nghị của ta là loại con sâu làm rầu nồi canh này, phải kiên quyết đuổi ra khỏi trường, không để một con chuột làm hỏng một nồi súp tốt.
- Hoàng chủ nhiệm …
- Lý Cường, nếu ông không muốn cút đi thì ngậm miệng lại cho ta.
Hoàng Khiết tức giận quát.
Hoàng Khiết giận như vậy, Lý Cường cũng không biết nói gì thêm nữa.
Hắn biết nếu hắn nói tiếp thì rất có khả năng sẽ bị đuổi ra khỏi trường.
Đường Trong vốn là định đi về phía người thân của thầy Trương nói vài câu xin lỗi, nhưng nhìn thấy thái độ của nàng như vậy hắn biết mình đi vào cũng không được cái gì thậm chí còn có thể tự rước lấy nhục.
Vì vậy hắn trực tiếp đi ra bên cạnh Hoa Vô Khuyết dụi điếu thuốc trong tay hắn nói:
- Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu cũng không cần dùng loại phương thức này để giải tỏa.
- Đậu mja nó. Khinh người quá đáng.
Hoa Vô Khuyết cắn răng nói ra.
- Ka đi theo bọn người trong khoa bảo vệ, xem bọn hắn có thể làm gì được ta? Chỉ sợ bọn hắn bắt ta vào thì dễ nhưng mà muốn ka đi thì không dễ gì.
- Không cần phải lo lắng.
Đường Trọng an ủi nói với Hoa Vô Khuyết.
- Yên tâm đi sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chú đi tìm người giúp rồi sao?
Mắt của Hoa Vô Khuyết sáng lên hỏi.
- Ừ, tìm Tiêu viện trưởng.
Đường Trọng nói ra.
- Chúng ta đều là học sinh của khoa Tâm Lý, phát sinh chuyện như vậy thì ông ấy sẽ giúp đỡ.
- Chú.…
Hoa Vô Khuyết tức giận nói:
- Ngu xuẩn, chú có biết bây giờ chú đến nhờ ông ấy giúp đỡ, ông ấy sẽ không có cảm tình tốt với chú không? Chú có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không hả?
- Không có việc gì.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Tiêu viện trưởng là người tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT