Đường Trọng cũng không kỳ quái với thái độ của Daive. Tình cảm không thắng nổi tiền đồ và bối cảnh. Hắn cũng không muốn mình dây dưa vào, mình không thể oán hận được đối phương.
Suy nghĩ sâu xa một chút, khi anh bị tổn thương thì bên cạnh anh có mấy người đứng ra hò hét ngăn đao thương cho anh chứ?
Vì anh em, giúp bạn tới không tiếc mạng sống, đó là chuyện trước kia.
Vì quyền lợi mà đâm anh em hai đao, đây mới là thái độ bình thường.
Bởi vì chuyện A Ken bị thương không có mặt Đường Trọng và Bạch Tố nên bọn họ thậm chí cũng rõ là trong chuyện này rốt cục có gì xảy ra.
Cho nên đầu tiên bọn họ cần tìm ra sự thật đã.
Nhưng cho dù là Cao Chính Tường kia tự động ra mặt nhận tội, lại có nhân viên của quán Hoa Hướng Dương Nở làm chứng, mọi chuyện đều cực kỳ có lợi cho A Ken. Cũng bởi cực kỳ có lợi cho nên Đường Trọng mới cảm thấy kỳ quái.
Cho dù là kẻ nào cũng đều có tâm lý cầu may. Một người có thể đánh cho A Ken thành chấn thương sọ não, sao có thể cam tâm đưa hắn tới bệnh viện, trả tiền thuốc men giải phẫu, lại chủ động tới đồn cảnh sát tự thú chứ. Đây thật giống như là hắn sốt ruột muốn đi nhận án vậy.
Đường Trọng là loại người gì chứ? Nơi hắn ở có rất nhiều án oan, các loại âm mưu, dương mưu cũng lắm, làm sao có thể tiếp nhận một chuyện không phải sự thật như vậy được?
Quả nhiên hắn lợi dụng Daive áy náy trong lòng mà điều tra, khiến Daive buột miệng nói ra sự thật.
Mặc dù hắn chỉ nói ra mỗi chữ Tôn nhưng trong mắt Đường Trọng, hắn đã nói ra toàn bộ rồi.
Quán Hoa Hướng Dương Nở là nơi tụ tập của nghệ sĩ, có thể đánh A Ken trọng thương, lại khiến mấy người bạn tốt của hắn phải im miệng, mấy ai làm được đây?
Nếu như là Tôn Thanh thì có thể lý giải được tại sao nhân viên ở đây là làm chứng giả nói A Ken và Cao Chính Tường phát sinh xung đột, thậm chí không ai nhắc tới chuyện Tôn Thanh đã từng xuất hiện ở đây. Cao Chính Tường chỉ là một thế thân, lời hắn nói không thể làm chứng. Nhưng nếu cảnh sát lấy khẩu cung thì những nhân viên ở nơi này sẽ là chứng cứ rõ nhất.
Cao Chính Tường nói là hắn đánh, nhân viên của quán cũng nói là do hắn, cho dù A Ken có tỉnh Táo lại mà tố cáo Tôn Thanh thì làm được gì chứ?
Đây là sự thật.
Có tiền có quyền có thể nắm pháp luật trong tay.
Nhân vật nhỏ bé muốn nghịch thiên đổi mệnh sao? Đại đa số đều rơi vào kết cục tự mình đốt mình thôi.
- Hoa Hướng Dương Nở sao?
Đường Trọng khoác áo vào, khiến chúng ta thân thể mình hòa cùng bóng tối, muốn đi qua xem một chút.
Hoa Hướng Dương Nở cũng không vì chuyện A Ken bị thương mà vắng khách. Sắc trời tối dần, người tới nơi này uống rượu, nói chuyện phiếm càng ngày càng nhiều.
Đường Trọng nhìn biển hiệu một chút, sau đó đẩy cửa đi vào, đánh giá xung quanh một chút, tìm một góc ít người ngồi xuống.
- Cho ly bia.
Đường Trọng nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhận tiền xong liền đi lấy đồ uống cho hắn.
- Chờ một chút.
Đường Trọng hô một tiếng, chặn nhân viên phục vụ của quán đang chuẩn bị đi lấy bia, vừa cười vừa nói:
- Có thể hỏi anh một việc không?
- Ngài muốn hỏi gì?
Nhân viên này cũng rất chuyên nghiệp, thái độ phục vụ khác phi thường tốt.
- Nghe nói bên trong vừa xảy ra chuyện đánh nhau hả? A Ken bị người ta đánh trọng thương sao?
Đường Trọng nhìn chằm chằm vào hai mắt nhân viên này, vừa cười vừa nói.
Ánh mắt nhân viên này lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:
- Cậu là cảnh sát sao?
- Không phải.
Đường Trọng lắc đầu.
- Tôi là bạn của A Ken, tò mò với chuyện này một chút thôi.
Nghe Đường Trọng nói không phải cảnh sát, người nhân viên này thoải mái hơn một chút, nói:
- Là có chuyện đó đó. Vừa rồi còn có cảnh sát tới điều tra...
- Tôn Thanh đánh A Ken xong đã đi rồi à?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng vậy...
Nhân viên phục vụ kia nói xong liền tỉnh ra, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Thằng ranh mất dạy này, không ngờ trong lúc hỏi lại đặt bẫy mình.
- Tôi không biết cậu đang nói gì.
Nhân viên này nói xong liền xoay người rời đi.
- Tôi muốn gặp giám đốc của các anh.
Đường Trọng nói.
Người nhân viên này quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không đáp lại, cũng không biết có đi gọi hộ Đường Trọng không.
Đường Trọng cũng không vội vã, chậm rãi uống nước.
Hắn cũng đã tìm ra miếu rồi, còn sợ hòa thượng chạy mất sao?
Đợi tới mười phút, một phụ nữ mặc đồng phục đen xinh đẹp đi ra.
Cô được bồi bàn chỉ chỗ, đi về phía Đường Trọng, sau đó bước nhanh tới cô mặt hắn, trong mắt có một tia chán ghét nhưng biểu hiện ra ngoài lại rất nhiệt tình, mặt tươi cười nói:
- Tiên sinh, không biết có thể phục vụ gì cho ngài đây?
- Có.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đi tới đồn cảnh sát báo Tôn Thanh đánh A Ken, cũng tố cáo Cao Chính Tường kia không có vấn đề gì. Hắn chỉ là một thế thân.
Nữ giám đốc hơn ba mươi tuổi, vóc người cao, ngực to eo nhỏ, vẻ mặt cũng rất khá nhưng lại có nét quyến rũ khó có thể hình dung.
Cô lại đánh giá Đường Trọng một lần nữa. Mái tóc bù xù, cặp kính lớn che nửa khuôn mặt, trên người mặc một bộ áo khoác không phải hàng đắt tiền, phía dưới mặc chiếc quần bò phai tạm coi như sạch sẽ và một đôi giày thể thao.
Hắn giống như là một sinh viên, một sinh viên rất bình thường.
- Cậu là sinh viên phải không?
Người phụ nữ này cười khúc khích. Đôi mắt cô đúng là cũng rất chuẩn xác.
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu.
- Chẳng qua tôi không cảm thấy thân phận tôi với chuyện này có liên quan gì.
- Nghe chị khuyên một câu, sinh viên phải chăm lo học tập, không nên xen vào chuyện của người khác.
Người phụ nữ này lại cười khúc khích.
- Đây không phải chuyện của người khác. A Ken là bạn tôi.
Đường Trọng nói. Hắn nhớ tới lời Bạch Tố nhắc lại trong điện thoại: "Tôi không có nói gì."
A Ken tại sao trước khi hôn mê còn nói những lời này chứ? Tất nhiên là vì Tôn Thanh bức bách hắn nói thật chuyện gì đó. Đường Trọng dùng thân phận Đường Tâm đánh Tôn Thanh một trận tàn nhẫn, Tôn Thanh tìm A Ken hỏi thăm cũng rất có khả năng là về vấn đề thân phận của mình. A Ken giúp mình bảo vệ bí mật nên mới bị người ta đánh thành như vậy.
Đường Trọng rất cảm động!
Cái tên ẻo lả này... Không, người này nội tâm lại mạnh mẽ hơn bề ngoài của hắn nhiều.
Thấy Đường Trọng nghiêm trang như vậy, nữ giám đốc này cũng hơi xúc động, giọng nói khách khí hơn hẳn:
- Xin lỗi, tôi không thể đồng ý được. Chúng ta vốn không liên quan tới việc này, không có khả năng vô duyên vô cớ đi vu tội cho một người tốt vô tội.
- Là người tốt vô tội thật sao?
Đường Trọng cười lạnh.
- Có người tận mắt thấy Tôn Thanh đánh A Ken.
- Có thật không? Đã có người làm chứng, vậy thì bảo hắn tới nói cho cảnh sát là được rồi. Cậu còn cần chúng tôi làm gì nữa?
Giọng điệu của Hà Tú Tú mang vẻ châm chọc.
- Anh bạn trẻ à, đừng có giở trò trước mặt tôi. Thủ đoạn của cậu rất ngây thơ. Nếu như cậu tới uống rượu thì chúng tôi hoan nghênh. Nếu như cậu tới điều tra thì chúng tôi cũng hoan nghênh. Nhưng cậu cũng nên nghĩ kỹ xem mình sẽ phải chịu hậu quả gì.
Nói xong người phụ nữ này cũng không thèm nhìn Đường Trọng một cái, mang giày cao gót rời đi.
Đường Trọng đúng là bị chọc cho tức phát cười.
Cậu tới uống rượu thì chúng tôi hoan nghênh.
Cậu tới điều tra thì chúng tôi cũng hoan nghênh.
Người phụ nữ này đúng là kiêu ngạo hả? So với Du Thọt còn nhiều hơn một chút.
Vì vậy Đường Trọng liền rút di động ra bấm một dãy số, nói:
- Tới đây đập phá quán giúp tôi.
Cơ Uy Liêm chạy tới Hoa Hướng Dương Nở, lúc này Đường Trọng đã uống tới lia bia thứ ba.
Có hai người phục vụ vẫn luôn theo dõi hắn, hình như sợ hắn quậy phá gì đó. Đường Trọng biết nhất định bọn họ làm theo sự chỉ đạo của người phụ nữ kia.
Cơ Uy Liêm đi tới trước mặt Đường Trọng, ngồi xuống hỏi:
- Chuyện gì xảy ra rồi? Đập quán nhà ai đây?
- Nhà này.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Hoa Hướng Dương Nở sao?
Cơ Uy Liêm nhìn bốn phía, nói:
- Tại sao?
- Tại sao à?
Đường Trọng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi không thích cái tên của bọn họ... Rất là ra vẻ.
...
Vẻ mặt Cơ Uy Liêm có hơi khó khăn, nói:
- Tôi nghe nói quán này rồi, là do Uông Hành Chu mở ra đấy. Hắn cũng rất nổi tiếng trong ngành giải trí, cũng quen biết rất nhiều... Đập quán cũng có thể sẽ phiền hà đó.
- Biến.
Đường Trọng nói.
Sắc mặt Cơ Uy Liêm âm trầm hẳn, cầm ly bu Đường Trọng đang uống ném xuống sàn.
Xoảng...
Chiếc ly thủy tinh nát bấy.
Tiếng động chói tai hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người. Bọn họ đều muốn xem rốt cục ai to gan như vậy, lại có gan đập đồ ở nơi này.
Mấy nhân viên vốn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lúc này chạy tới nhìn Cơ Uy Liêm hỏi:
- Anh là ai? Sao lại đập vỡ đồ?
- Đập đổ sao?
Cơ Uy Liêm cười lạnh.
- Các người có gan bán rượu giả, tôi sao không thể đập đồ của các người?
Vừa nói hắn vừa vung chân đá cái ghế bên cạnh.
- Sao lại là rượu giả được? Anh uống bia, làm sao mà lại bảo rượu giả?
Nhân viên này còn cố gắng đôi co. Nếu nói rượu tây trong quán bọn họ là đồ giả thì bọn họ cũng khó phản bác. Bởi vì quy tắc của ngành này, mỗi quán bar đều có trộn ít rượu giả vào bán.
Nhưng bọn họ lại cần phải bán bia giả cho khách sao?
- Tôi nói nó là giả thì tức là giả? Sao nào? Anh dám nghi ngờ năng lực của tôi sao?
Cơ Uy Liêm lớn tiếng quát.
- Đập cho tôi, đập nát quán này cho tôi.
Vừa dứt lời, bốn người đàn ông to con nhảy vọt tới, nắm ghế bắt đầu đập loạn xạ.
Cơ Uy Liêm đập quán thì làm gì có chuyện một mình tới đây chứ?
Còn một người nhảy lên quầy bar, phang luôn một ghế vào tất cả chỗ rượu ngoại trên quầy.
Loảng xoảng...
Bình rượu nát bét cả, rượu văng tung tóe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT