Trương Hách Bản vừa quay đầu thì đã thấy “thằng em” của Đường Trọng giống như nhất trụ kình thiên vậy.
Cái vật trong quần kia gồng lên, thậm chí cả hình dáng chân thật của nó cũng lộ ra trước mắt cô. Nhưng vốn dĩ từ khi còn bé cô đã thích chạy đến nhà Lưu giàu có ở phía đông đầu thôn để xem heo đực, với lại khi lớn lên đã trải qua hôn đúc của nhiều bộ phim JAV nóng bỏng thì làm sao cô lại không biết chuyện đang phát sinh là chuyện gì chứ?
Vấn đề mấu chốt nhất là bây giờ Đường Trọng đang “múa thương lộng kiếm” đối với cô------ cho nên cô hoàn toàn có lý do làm ra động tác “ôm ngực”, hơn nữa còn có thể hô to Đường Trọng là “lưu manh”. Ai lại không bảo Trương Hách Bản là người bị hại cơ chứ?
Trương Hách Bản thét lên tự nhiên cũng nhắc nhở Lâm Hồi Âm, cô quay người nhìn sang phía Đường Trọng, nhưng cô không nhìn thấy bất cứ động tác bỉ ổi nào trên mặt của Đường Trọng.
Cô còn tưởng rằng Đường Trọng đang đùa giỡn Trương Hách Bản chứ.
- Chị Hồi Âm, chị mau nhìn đi. Hắn xem hai chúng ta khiêu vũ đến độ cứng ngắc lên rồi.
Trương Hách Bản lớn tiếng ồn ào tri hô, dường như là sợ người khác không biết vậy.
Giờ khắc này, Đường Trọng chỉ muốn đập đầu vào tường tự sát hoặc đập đầu vào người Trương Hách Bản cho cô bé gian xảo này chết luôn đi cho rồi.
- Cái gì gọi là ----- xem các cô khiêu vũ thì cứng ngắc lên hả? Tôi là loại người nào chứ?
Ánh mắt Lâm Hồi Âm dời xuống, từ trên cổ cô trở lên xuất hiện một tầng đỏ ửng, sau đó cô đem mặt xoay qua chỗ khác, làm bộ như mình không nhìn thấy gì vậy.
Trước đó Bạch Tố cũng không biết vì cái gì mà Trương Hách Bản lại tri hô Đường Trọng là lưu manh nhưng sau khi nghe Trương Hách Bản bổ sung rõ ràng một câu về sau thì cô cũng giương mắt nhìn về phía thân dưới của Đường Trọng. Rồi cô lại nghĩ tới vừa rồi hắn hơi có một động tác xoay người cứng ngắc, tiếp đến lại cúi mặt nhìn xuống thì cô liền hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện này cũng không có cái gì là to tát. Đối với phụ nữ mà có thể khiến cho đàn ông vừa liếc mắt nhìn đã “cứng ngắc” cả lên thì đây chính là một lời khen ngợi lớn nhất.
Càng làm cho Bạch Tố thấy kỳ quái chính là trong nội tâm của cô còn có một chút vui thích, giống như khát vọng tên thanh niên choai choai này có gan tiến thêm một bước làm gì đó với mình nữa.
Đương nhiên những cảm xúc như vậy không thể nào để lộ ra ngoài được.
Cô từ trên ghế đứng dậy, quát lớn Trương Hách Bản, nói
- Bản Bản, chớ nói lung tung. Đường Trọng hắn chỉ là -----
- Dì Bạch, cháu không có nói lung tung.
Trương Hách Bản đương nhiên không muốn người khác phủ nhận, từ chối sự lên án của chính mình, huống chi hiện tại cô bé cảm thấy mình chiếm được lý lẽ.
-Dì nhìn xem, dì nhìn xem. Hắn còn không dám nhìn xuống dưới nữa kìa.
Đường Trọng xấu hổ muốn cắn lưỡi mà chết.
Nếu không phải vì hậu thế thì hắn hận không thể giơ tay chém xuống một phát, cắt phăng “của nợ” ấy đi.
Vì vậy, Bạch Tố coi như nhìn thoáng qua rồi nói:
- Dì chẳng nhìn thấy dì cả. Tốt rồi. Tranh thủ thời gian luyện vũ đạo đi a. Vừa vặn Đường Trọng cũng đã đến, các cháu hãy nhảy cùng với nhau một đoạn đi-----
Bạch Tố muốn nhanh chóng đem hành vi “đùa nghịch lưu manh” của Đường Trọng cho vào quá khứ. Ba nam, một nữ tụ tập cùng một chỗ thảo luận vấn đề này quả thật là không hợp lý.
Đáng tiếc, Trương Hách Bản hết lần này tới lần khác không cam tâm tình nguyện.
Cô giống như là nhận phải uất ức vô cùng vậy, cô vọt tới trước mặt Đường Trọng, chỉ thẳng vào “cậu bé” của Đường Trọng mà nói:
-Dì nhìn xem, dì nhìn xem ----- có hay không? Nó rõ ràng là cứng ngắc lên mà.
Bị cô bé xông đến chỉ thẳng ngón tay vào chỗ “nhạy cảm” thì vốn dĩ “thằng bé” của Đường Trọng đã xìu xuống nay lại cứng lên như cái que sắt vậy.
Bạch Tố thở dài, cô biết rõ là nếu không cho Trương Hách Bản một câu trả lời công bằng thì con bé ma đầu này chắc chắn không chịu bỏ qua, nói:
-Coi như là như vậy ----- có lẽ Đường Trọng không phải nhìn cháu mà mới vậy. Đúng hay không nào?
-Chính là cháu.
Trương Hách Bản một mực chắc chắn Đường Trọng đối tương mà Đường Trọng có hành vi đùa nghịch lưu manh chính là cô.
-Không phải cháu thì là ai? Bộ ngực của cháu là lớn nhất nha. Không tin dì hỏi hắn ----- dì hỏi xem hắn nói là ai đo?
Quả thật Bạch Tố cũng tò mò với đáp án của Đường Trọng.
Tuy nhiên cô biết rõ người mà Đường Trọng nhìn chính là cô, thế nhưng mà ------ cô cũng không cần chính miệng của hắn phải nói ra điều đó.
Vì vậy, Bạch Tố nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:
-Cậu nói đi, rốt cục thì cậu nhìn ai?
Đường Trọng nhìn Bạch Tố, người phụ nữ khiến cho thân thể của hắn có phản ứng chính là cô. Cũng chính bởi vì là cô, cho nên hắn mới có tật giật mình không dám nói ra.
Lâm Hồi Âm thân cao chân dài, dung mạo lạnh lùng thanh tú ------ thế nhưng mà tính cách quá lạnh lùng. Chính mình nếu như nói là cô ấy thì..., có trời mới biết cô ấy sẽ phản kích điên cuồng như thế nào.
Còn Trương Hách Bản?
Coi như có là con bé đó thì hắn cũng tuyệt đối không thể nói cho con bé đó biết, không lại càng cổ vũ cô nàng hung hang quấy nhiễu hơn nữa, huống chi căn bản là chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy.
Đúng lúc này, A Ken đẩy cửa tiến đến, vừa cười vừa nói:
-Không khí sao lại kì quái như thế này? Mọi người đang nói chuyện gì thế?
Thấy không có ai trả lời câu hỏi của hắn thì hắn cười hì hì nói:
-Mình muốn lên lầu gọi mọi người một tiếng. Mình muốn đi ra ngoài một chuyến, hay là đừng ăn cơm ở trong nhà nữa đi.
Đường Trọng cho rằng A Ken đến vừa vặn đã cắt đứt tình cảnh xấu hổ của hắn, đang chuẩn bị lên tiếng nói với A Ken nói:
-Tôi tiễn cậu.
Đúng lúc này thì cánh tay của hắn bị Trương Hách Bản bắt lấy, cô bé mập mạp có khuôn mặt nhỏ nhắn này chăm chú nhìn chằm chằm hắn, nói:
-Anh vẫn không trả lời vấn đề của chúng tôi. Đừng có chạy.
Đường Trọng thẹn quá hoá giận, nói:
-Tôi nhìn chính là A Ken đó.
Hắn nghĩ thầm, tôi muốn nhìn thấy các người bị tôi chán ghét sẽ như thế nào.
Sau khi nói xong câu đó thì hắn mới nghiêm túc nhìn thân thể xinh đẹp của A Ken, sau đó hắn cũng cảm thấy chán ghét chính mình không thể tả được.
-----------
----------
Thái Dương Hoa Nở.
Một cái tên rất kỳ dị. Đây là một quá bar chuyên mở cho các minh tinh hạng hai, ba.
Các minh tinh hạng ba này đã cùng diễn một bộ phim, gọi là “Hoa Hướng Dương Nở”. Nội dung bộ phim nói về tình yêu, phòng vé bán được cực kỳ ít vé, lực ảnh hưởng cực nhỏ. Nhưng mà không phải ai cũng có thể diễn được vai chính của bộ phim đó. Đối với những minh tinh hạng ba mà nói thì bộ phim này có ý nghĩa cực kỳ phi phàm.
Vì vậy, chủ quán đã dùng tên bộ phim để đặt cho quán bar, ngầm ý là quán bar này cũng cực kỳ phi phàm.
Những minh tinh hạng ba theo đuổi sự nghiệp điện ảnh hay thất bại, sau đó thường đổi làm người chủ trì DJ. Dựa vào việc khéo mồm khéo miệng mà sự nghiệp dần có sự khởi sắc, sau này càng ngày càng có nhiều người đi theo con đường này khiến cho nhân lực càng ngày càng đông, quá bar “Hoa Hướng Dương NởNỏ” vốn nửa sống nửa chết của hắn cũng bắt đầu gặp may mắn, ăn lên làm ra..., bây giờ đã trở thành địa điểm tụ hội đầu tiên mà các minh tinh chọn.
Minh tinh điện ảnh, truyền hình, ca sĩ, người chủ trì DJ, tác giả, biên kịch, người tạo mẫu, người tìm kiếm tài năng, còn có cả những cô bé mới chập chững vào nghề người mẫu ôm hoài bão nữa, bọn họ tụ tập ở chỗ này khiến cho quán bar ồn ào náo động, náo nhiệt vĩnh viễn không vắng lặng.
A Ken cũng phải đi luẩn quẩn một vòng.
Hắn dừng xe ở trước cửa quán bar “Thái Dương Hoa” sau đó đẩy cửa quán bar mà đi vào.
Bây giờ là hai ba giờ chiều, trong quán rượu không có nhiều người lắm, chỉ có vài người tụ tập thành tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện phiếm ở một góc, cũng có cả những người đang đàm phán chính thức với nhau.
A Ken đi vào ở trong góc đã có người gọi tên hắn:
-A Ken.
A Ken nhìn theo nơi phát ra tiếng gọi thì hắn thấy ở chỗ bàn kia có ba người, hai nam, một nữ.
Cả hai người con trai này đều là những người cực kỳ đẹp trai, làn da trắng hồng, giống như trát lên trên mặt một hộp phấn hồng vậy.
Xét về nét mặt thì người con gái kém hơn bọn họ một chút, nhưng cách ăn mặc vô cùng Punk, cũng là người có nét mị hoặc vô cùng đặc biệt.
Có thể tiến vào nơi này thì mọi người đều không muốn đi qua nơi nào khác để ăn chơi nữa.
- Hôm nay các cậu không cần phục vục những chủ nhân của các cậu nữa à, bọn họ đâu hết rồi?
A Ken vừa cười vừa nói. Ba người này đều là đồng nghiệp của hắn, cũng đều là những người có danh tiếng trong giới tạo mẫu. Bọn họ có thể phục vụ một hoặc nhiều minh tinh, trong đó không thiếu những nhân vật cấp Thiên Vương, Thiên Hậu.
Tuy nhiên làm việc với những Thiên Vương là cực kỳ khó khăn, lúc thì cũng dễ nói chuyện nhưng cũng có lúc họ cực kỳ khó chịu. Những người tạo mẫu như bọn họ đôi lúc phải giống như vợ bé vậy, an ủi, nịnh nọt, dỗ dành, dựa theo yêu cầu của các minh tinh mà những người tạo mẫu như bọn họ phải không ngừng suy nghĩ cải tiến, sáng tạo các ý tượng độc đáo.
Vì vậy, khi bọn họ tụ hội nói chuyện với nhau thì thường hay gọi các minh tinh là “chủ nhân”. Còn bọn họ thì giống như tiểu nô tỳ vậy.
- Tớ muốn hỏi cậu một chút tin tức.
Một người con trai cắt tóc ngắn thoạt nhìn rất nam tính nói:
-Rốt cuộc thì nhóm Hồ Điệp đã xảy ra chuyện gì vậy? Đặc biệt là cái cô Đường Tâm kia----- các cậu đã sửa đá thành vàng rồi hay sao? Hiện tại cả ngày truyền thông cũng chỉ bàn về vấn đề thay đổi của cô ấy, ngay cả họ muốn tìm cô ấy để phỏng vấn cũng bị công ty các cậu cự tuyệt ----- tạo hình cho cô ấy là cậu hả?
-Là tớ làm đấy.
A Ken cười khanh khách. Đối với minh tinh mà nói thì có thảo luận là sẽ có thể thành tiêu điểm. Mà có thể thành tiêu điểm thì chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng. Nhóm Hồ Điệp chính là đang ở trong loại trạng thái này. Đối với Đường Tâm do “một tay mình chế tạo ra” thì hắn đương nhiên là cực kỳ kiêu ngạo rồi.
-Nhưng tớ sẽ không nói cho các cậu tin tức gì đâu. Bởi vì cô ấy chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tớ.
-A Ken, sao cậu lại không nghĩa khí như thế chứ, nói một chút đi mả? Lúc đó như thế nào mà cậu lại có dũng khí để biến cô ấy thành như vậy thế? Phải biết rằng, hiện tại hình tượng của cô ấy đã in sâu trong lòng người hâm mộ, nếu như các fans không chấp nhận hình tượng mới thì sao?
-Thế nhưng tớ thấy người hâm mộ cực kỳ yêu thích hình tượng Tiểu Tâm Tâm do tớ cải biến đó.
A Ken rót cho mình một ly rượu tây rồi uống một ngụm, sau đó chậc chậc miệng, nói:
-Nước trái cây vẫn là thứ dễ uống nhất.
-Đúng thế.
Một người con trai khác có mái tóc để dài buộc thành bím nói:
-Mà ngay cả đến Lý Kiệt cũng hỏi đến chuyện của Đường Tâm đó, hỏi cô ấy trước đây có phải đã học qua kung fu hay không, bằng không thì như thế nào lại có thể thực hiện động tác khó đến như vậy ----- xem ra Đường Tâm không chỉ khiến cho fans hâm mộ hứng thú mà ngay cả những nhân vật nổi tiếng cũng rất chú ý đến cô ấy đó.
-Đây là chuyện rất bình thường. Bởi vì Tiểu Tâm Tâm xác thực là rất ưu tú.
Ngoài miệng thì A Ken tán thưởng Đường Tâm nhưng trong nội tâm thì vẫn đang suy nghĩ có phải là lần hội diễn này đã để cho Đường Trọng thể hiện quá nhiều hay không? Quá xuất sắc cũng khiến cho mọi người chú ý.
- Các cậu nhìn xem ----- nhìn cái dáng vẻ đắc ý của A Ken kìa. Trước đây khi nghe nói cậu bị công ty phái tới tạo hình cho nhóm Hồ Điệp thì chúng tớ còn tưởng rằng cậu bị công ty “sung quân” nữa chứ. Hiện tại xem ra cuộc sống của cậu thực sự không tệ nha?
- Vì cái gì mà cho rằng tạo mẫu cho nhóm Hồ Điệp giống như bị đi sung quân chứ?
A Ken không vui nói.
-Hồ Điệp nhóm cực kỳ có tiềm năng. Các cậu chờ xem. Chờ ngày nhóm Hồ Điệp vang danh rồi. Thậm chí có thể nổi tiếng vang khắp cả một góc trời ấy chứ.
-Mày có niềm tin với mấy con bé đó đến thế sao?
Giọng nói của một người con trai đột ngột vang lên đằng sau lưng.
A Ken xoay người sang chỗ khác, sắc mặt liền có chút khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng mà cười cười, nói:
-Tôn thiếu gia, sao cậu lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?
Người đứng phía sau hắn chính là Tôn Thanh, con trai của phó giám đốc Đổng gia.
Từ lần trước Đường Trọng đánh cho hắn một trận no đòn thì đã qua thời gian rất dài không có nghe thấy tin tức gì về hắn nữa. Hắn cũng không còn đi biệt thự Tử Viên để tìm gặp Đường Tâm nữa.
Không ngờ là tới đây lại gặp hắn, hơn nữa hắn còn chủ động lên tiếng nữa chứ.
Tôn Thanh mỉm cười đối với A Ken, vừa cười vừa nói:
-A Ken, đến đây, chúng ta nói với nhau vài lời nào.
Nói xong thì hắn cũng mặc kệ A Ken có đồng ý hay không, trực tiếp đi về khu phòng VIP.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT