Các thân sĩ, thương nhân, nhân vật có tiếng của các địa phương vì để thuận tiện khi vào thủ đô, có một nơi cố định để ở, mở tiệc chiêu đãi, trao đổi với bằng hữu đồng hương, tụ tập tài nguyên, nhân tài nên mới sinh ra các loại hội sở này.

Xuân Giang hội sở tất nhiên là do người Xuân Giang xây dựng lên, được mọi người xưng là ‘Tiểu Sơn Tây’. Thời kỳ Minh Thanh có từng có cách nói “vũ nội nhất Phú Sơn tây, Sơn Tây nhất sông Phú Xuân”.

Xuân Giang chính là mảnh đất màu mỡ nhất của Sơn Tây, bởi vậy hội sở được họ xây dựng cao cấp hơn các hội sợ khác rất nhiều. Đương nhiên bên cạnh đó còn phải kể đến Trường Giang hội sở, Hoàng Phổ hội sở, Cẩm Tú hội quán...nhưng những hội quán siêu việt này cũng chưa thể so sánh được với Xuân Giang hội sở.

Xuân Giang hội sở cũng nằm tại một khu vực tấc đất tất vàng, chỉ cần một viên gạch ở đây thôi cũng có giá đến 100 triệu vạn đồng rồi. Đây không phải khu vực hành chính trung tâm nhưng lại là nơi có tài phú dồi dào nhất, không phải khu náo nhiệt nhưng lại có một dòng người rất lớn đi lại. Bởi vì tiền thuê cửa hàng ở đây cũng là một nguyên nhân, hàng hóa nơi đầy bày bán đều là “xa xỉ phẩm”, cho nên những người tới nơi này mua đồ không phải nhà giàu thì cũng là quý nhân.

Đường Trọng ngồi xe taxi đi tới cửa vào của Xuân Giang hội sở. Hắn nhìn thấy mặt tiền của hội sở là một lầu các cực kỳ sang trọng và tao nhã, trong lòng cũng hơi giật mình.

Hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại của hắn so với hoàn cảnh sinh hoạt tại núi rừng hoang dã trước đây là hoàn toàn trái ngược.

Tráng lệ, tuyệt mỹ, áo thơm ngựa quý, nho nhã phong lưu. Bọn hắn sẽ không thể nói thô tục trong lúc nói chuyện hoặc là lúc ăn cơm sẽ không được ngoáy mũi hay cho chân lên bàn. Trước đây bọn hắn ở dưới đồng cắt lúa, không bận dê bò thì trèo lên cây quả dại, hái quả rồi lau soạt soạt lên trên áo rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến ------

Thế nhưng những người này lại càng âm tàn càng ác độc, lúc nào cũng khiến cho người khác phải âm thầm sợ hãi và đề phòng.

Đường Trọng đi đến cửa hội quán thì lập tức có một người bảo vệ mặc âu phục đen, đeo tai nghe và một cô bé tiếp tân mặc bộ sườn xám màu đỏ để lộ ra cặp đùi trắng cực đẹp đi ra chào đón. Hai người cùng cúi đầu, bảo vệ mặc âu phục nói:

-Tiên sinh, ngài khỏe chứ ạ, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?

-Có.

Đường Trọng nói.

-Phòng Mãn Đình Phương.

Người kiến thiết xây dựng Xuân Giang quán là một người nho nhã, từng lô ghế bên trong đều được đặt biệt danh cho. Thí dụ như ‘Yến Sơn Đình’, ‘Thanh Môn Dẫn’, ‘Nhất Tùng Hoa’, các loại khác..., nghe tên đã cực kỳ thú vị rồi.

- Mời khách quý chờ một chốc lát. Tôi sẽ giúp ngài kiểm tra một chút.

Người bảo vệ nói.

Lông mi Đường Trọng cau lại, trên mặt thoáng hiện lên một chút không vui rồi biến mất.

Cơ Uy Liêm rõ ràng là mới mình đến đây để gặp mặt, nhưng sao lại không nói một tiếng với người đứng ở bên ngoài chứ mà lại kệ cho bọn họ xác định thân phận của mình, chuyện này là có ý gì đây?

Ra oai phủ đầu ư? Hay là muốn nói cho hắn biết dân nhà quê đến nơi đây thì phải tuân thủ theo luật lệ nghiêm khắc ở đây?

- Luật lệ sao?

Trong lòng Đường Trọng cười lạnh.

Người bảo vệ đi vào bên trong quầy hỏi thăm, lúc sau người bảo vệ hoặc cô gái tiếp tân gọi điện thoại vào bên trong phòng hỏi thăm quản lý, sau khi nhận được lời khẳng định xác nhận thì mới dẫn khách vào bên trong.

Đường Trọng được dẫn đến nơi nghỉ ngơi, nhân viên phục vụ ân cần dâng trà, thái độ nhiệt tình lễ phép. Đây là nơi sang trọng nhưng ngược lại cũng có rất nhiều truyện truyền kỳ kể về những người ăn mặc bình thường, tướng mạo xấu xí vì bị khinh thường mà quay lại làm khó dễ ở nơi đây.

Nhưng đại nhân vật kia hầu hết lại đều không có dáng dấp của đại nhân vật.

Đường Trọng uống nhanh một chén trà nóng, lúc cô bé tiếp tân còn đang đắn đo không biết có nên tiến lên mời thêm một chén hay không thì người bảo vệ đã nhận được lệnh từ bên trong là: mang khách vào.

Vì vậy nụ cười trên mặt của người bảo vệ càng thêm vẻ nồng đậm, nói:

-Đường tiên sinh, ngài là bạn của của Cơ tiên sinh, xin mời ngài đi vào.

Đường Trọng đặt chén trà ở dưới bàn trà trước mặt, vừa cười vừa nói:

-Chúng tôi không phải là bạn bè, nói không chừng chốc nữa còn đánh nhau nữa đấy.

Người bảo vệ biểu lộ ra nét cười cứng đơ, sau đó cười ha ha, nói:

-Đường tiên sinh thực sự là hay nói giỡn mà.

Nói xong, hắn ra dấu ánh mắt cho cô bé tiếp tân, sau đó cô bé tiếp tân dẫn Đường Trọng đi vào phòng bên trong của hội quán. Phòng bên trong mới thực sự là hạch tâm của hội quán.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, đi qua hòn non bộ và hồ cá, lại qua vài căn nhà nhỏ bằng gỗ, sau đó hai người đi đến trước một cái tiểu viện mới dừng lại.

- Tiên sinh, đây là Mãn Đình Phương rồi. Mời ngài vào đi. Tôi không thể đi vào.

Cô bé tiếp tân dẫn đường áy náy nói.

Người khác không thể đi vào nơi này còn chính mình lại có thể đi vào ------ không thể không nói là người quản lý hội quán này đúng là thiên tài. Hắn cực kỳ hiểu tâm lý người khác, có thể nói là hắn biết cách khiến cho khách đến đây cảm thấy mình trở nên ưu việt hơn những người xung quanh.

Đường Trọng gật đầu rồi nhấc chân tiến vào, bất chợt lại có một cô bé tiếp tân khác mặc áo sườn xám so về nhan sắc còn hơn cô bé lúc nãy một bậc đi ra tiếp đón hắn. Cô bé này cúi đầu trước Đường Trọng để lộ ra mảng ngực trắng tuyệt đẹp, ngọt ngào vừa cười cười, vừa nói:

-Tiên sinh, xin mời vào bên trong.

Đường Trọng gật nhẹ đầu rồi sau đó đi theo phía sau cô vào trong tiểu viện. Tiếp theo là đi đến một phòng ở phía Đông.

Cô bé tiếp tân gõ vào cánh cửa, từ bên trong truyền đến thanh âm “mời vào”. Sao đó, cô bé đẩy nhẹ cửa, khom người mời Đường Trọng vào bên trong.

Đợi đến lúc Đường Trọng cởi giày đi vào trong thì cô bé ấy đóng cửa lại, rồi đi đến một góc đứng chờ sai bảo.

Căn phòng rất lớn, được trang trí bằng một phong cách rất tao nhã.

Bên trong căn phòng không biết là được làm ấm bằng địa nhiệt hay là thứ gì mà mang lại cho người ta cảm giác rất ấm cúng.

Cơ Uy Liêm đi chân trần ngồi xếp bằng trên sàn nhà bằng gỗ. Khi hắn thấy Đường Trọng đi đến thì dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua, giống như mắt ưng vậy.

Ánh mắt của hắn nhìn vào Đường Trọng không nháy mắt, dường như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ của Đường Trọng.

Bởi vì hắn nhìn vô cùng chăm chú nên cũng quên mời Đường Trọng ngồi xuống uống trà.

Đường Trọng cũng không cần hắn mời, bản thân đi đến phía đối diện hắn thì ngồi xuống, dường như cũng đang có điều gì suy nghĩ, đánh giá hắn.

- Giống nhau, thì ra là như vậy.

Cơ Uy Liêm giơ tay lên, khóe miệng nở nụ cười.

-Thật sự là quá giống.

-Anh để tôi bỏ ra sáu mươi đồng ngồi xe chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ để nói với tôi điều đó thôi sao?

Mặt Đường Trọng không lộ tình cảm, hỏi.

-Nếu là như vậy thì anh nên trả lại tiền cho tôi, như thế mới làm cho trong lòng tôi cảm thấy thoải mái một chút.

-Đường Trọng, có phải cậu đang rất đắc ý hay không, mồm miệng lại trơn tuột, khéo miệng đến thế chứ?

Cơ Uy Liêm nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, có ý chế nhạo hỏi.

- Coi như cũng được đấy.

Đường Trọng thật ra cũng không cần khiêm tốn. Ngày trước ở Hận Sơn hắn cũng đã từng chửi nhau với cả những tên lưu manh đầu đường xó chợ, huống chi là những nhân sĩ cao cao tại thượng như thế này.

- Đối với đàn ông mà nói thì công kích bằng ngôn ngữ chính là thứ công kích vô dụng nhất đấy.

Cơ Uy Liêm nói. Thực ra thì bởi vì hắn cũng không thể nói ra những ngôn từ bậy bạ, dơ bẩn như Đường Trọng được.

- Con mẹ mày.

Đường Trọng nói.

Sắc mặt Cơ Uy Liêm biểu lộ ra vẻ đại biến, cả giận nói:

-Đường Trọng, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?

-Biết rõ.

Đường Trọng nở nụ cười.

-Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, công kích bằng ngôn ngữ vẫn có những chỗ hữu dụng ------ anh có chửi tôi 100 câu “đồ lưu manh hạ lưu” thì cũng không bằng tôi nói anh một câu “con mẹ mày”, chuyện này quả thực là thoải mái mà. Có phải bây giờ anh đang rất khó chịu không? Có phải là muốn chửi lại một câu thật bẩn thỉu giống như tôi không? Nhưng ngàn vạn lần anh lại không muốn nói ra những câu ấy, vừa rồi anh bảo là công kích bằng ngôn ngữ vô dụng, thế chẳng phải là tự tát vào mặt anh rồi hay sao?

Sắc mặt của Cơ Uy Liêm từ trắng biến thành đỏ, đỏ biến thành tím, lúc sau tím lại biến thành trắng.

Cuối cùng không cố nén được nữa mà không học Đường Trọng chửi ầm lên:

-Nếu như cậu đã lấy những thứ đó ra để mà kiêu ngạo thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Nhưng tôi nói cho cậu biết, những gì tôi phản kích lại không phải chỉ là dăm ba câu nói thôi đâu.

-Con mẹ mày.

Đường Trọng lại nói một lần nữa.

Chát~ ------

Cơ Uy Liêm đập bàn một cái, giận không thể kế được, quát:

-Đường Trọng, mày còn biết xấu hổ nữa không hả? Mày dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo như thế trước mặt tao chứ? Mày có biết tao đang cầm trên tay cái gì không? Mày có tin không, nếu tao muốn thì ngay lập tức tao có thể biến mày thành đống *** chó đó? Mày có tin hiện tại tao cho người công bố với truyền thông chuyện giữa mày với Đường Tâm không?

Đường Trọng dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Cơ Uy Liêm, nói:

-Tôi thấy kỳ quái chính là ở điểm này, rõ ràng anh có thể đánh một đòn khiến cho tôi trở tay không kịp, vì sao lại gọi tôi đến đây để nói chuyện này chứ?

-Như thế nào? Mày không tin à?

-Không phải tôi không tin trên tay anh có chứng cớ mà tôi không tin anh lại là người tốt.

Đường Trọng nói.

- Không sai. Tao không phải người tốt. Đặc biệt là đối với kẻ địch của tao, tao lại càng không phải là người tốt.

Cơ Uy Liêm uy hiếp, giống như muốn nói, nếu như không phải mày chọc cho tao giận điên lên thì đến chính cả tao cũng sợ một khi tao trở nên hung ác sẽ như thế nào.

-Sở dĩ tao đã nắm trong tay những chứng cớ này mà lại gọi mày đến đây chứ không để cho người cuả tao trực tiếp đưa cho giới truyền thông là vì tao muốn thương lượng một vụ giao dịch với mày ----

-Anh hãy nói trước hết là anh đã phát hiện ra điều gì đã.

Đường Trọng nói.

-Tôi cũng không biết trong tay anh đang nắm quân bài gì mà lại đòi giao dịch như vậy, chuyện này quả thực là rất đột ngột. Anh nghĩ tôi ngốc nghếch đi, kỳ thật trong nội tâm tôi không ngốc chút nào đâu.

-Thật đúng là không đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định.

Cơ Uy Liêm cười lạnh.

-Nếu như không có đủ chứng cứ chính xác thì sao tao lại đánh rắn động cỏ mà gọi điện thoại cho mày đến đây chứ?

Hắn từ bên hông lấy ra một cái túi da trâu, ném về phía Đường Trọng rồi nói:

-Bên trong đó có ảnh chụp của mày và của Đường Tâm, trải qua đối chiếu trên máy tính phát hiện ra rất nhiều điểm ăn khớp----- ngoài ra tao cũng cho người giám sát ở cửa vào của Tử Viên cư xá thì phát hiện ra mày thường xuyên tiến vào Tử Viên, nhưng Đường Tâm thì lại chưa bao giờ đi ra khỏi Tử Viên. Tuy vậy Đường Tâm lại đi tham gia các hoạt động và luyện tập mấy ngày gần đây, còn mày thì lại một mực không rời khỏi Tử Viên. Mày giải thích chuyện này như thế nào chứ?

Đường Trọng mở túi da trâu ra, bên trong là ảnh của hắn và Đường Tâm cùng các số liệu phân tích so sánh. Xem ra, Cơ Uy Liêm cũng là loại người có ý chí, chắc hẳn hắn đã tiến hành chuyện này từ rất lâu rồi.

Hơn nữa không biết hắn lấy ở đâu rất nhiều ảnh chụp buổi hòa nhạc.

- Không thể không thừa nhận, mày và Đường Tâm thật sự rất giống nhau. Thật sự là quá giống. Nếu như không phải bởi vì trong lúc vô tình mày đánh một người, và người kia trong lúc vô tình nói ra một câu khiến tao nghi ngờ quan hệ giữa mày và Đường Tâm thì------ chỉ sợ không ai sẽ nghĩ tới việc Đường Tâm dùng thế thân. Còn nữa, tao đã xem những video Đường Tâm biểu diễn trước đây, bằng vào tố chất thân thể của cô ấy thì không thể thực hiện được động tác lăn lộn trên không như vậy được. Giọng nói của cô ấy cũng đã thay đổi rất nhiều, xem ra là đã dùng một loại trang bị thay đổi âm tần.

Cơ Uy Liêm dương dương đắc ý nói, bởi vì hắn là người đầu tiên phát hiện ra bí mật này nên cảm thấy kiêu ngạo.

-Mày có thể nói cho tao biết, Đường Tâm là ai không?

Đường Trọng đem túi da trong tay đặt lên chiếc bàn thấp trước mặt, nói:

-Chúng ta đàm phán giao dịch đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play