Thu Ý Hàn rời đi một tuần, Đường Trọng gọi điện thoại cho cô nhưng điện thoại vẫn luôn tắt máy.
Có thể cô còn cần thời gian nghỉ ngơi khôi phục dài hơn.
Cơn sóng của buổi tiệc đón sinh viên qua đi, tiếng phản đối Hoa Minh cũng yếu dần, cũng không có ai nhổ nước bọt về phía người của phòng 307 mắng “ tiểu nhân “ nữa, cũng không có ai chỉ vào Hoa Minh hô “ đàn ông đều là đồ rùa đen, Hoa Minh là tên ti tiện nhất Nam Đại “ nữa.
Thời gian là phương thuốc tốt nhất, xóa đi khiến mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra.
Đường Trọng mỗi sáng sớm đều chạy bộ, tắm rửa, ăn sáng, đi học bình thường, vào WC bình thường, cũng bàn tán với đám nam sinh trong lớp bình thường. Sau khi tan học, hắn len lén chuồn ra ngoài trường bắt xe chạy về Tử Viên luyện tập vũ đạo với Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm.
Ngày biểu diễn càng ngày càng tới gần, hắn cũng phải chịu áp lực tâm lý càng ngày càng lớn.
Hắn không chỉ phải nhảy hay hát giỏi mà còn phải đóng vai em gái mình.
Đang đi tới đi lui, ôm eo Lâm Hồi Âm nhảy nhiệt tình thì ở cửa nhà vang lên tiếng còi xe.
Trương Hách Bản vội chạy tới cửa sổ mở rèm cửa ra, nhìn thoáng một cái liền vui mừng kêu lên:
- A Ken, A Ken đã về rồi.
Nói xong cô liền chạy thẳng xuống dưới lầu.
Đường Trọng và Lâm Hồi Âm cũng xuống lầu, nghe thấy tiếng A Ken đang the thé mắng chửi:
- Kẻ nào thiếu tròng mắt vậy hả? Kẻ nào có mắt không tròng hả? Tròng mắt mọc trên đỉnh đầu sao? Không nhìn đường mà lại lao vào cửa nhà người tôi thế này à? Đâm vào nhà người ta xong đã chết chưa hả?
Thấy Trương Hách Bản chạy tới, hắn đưa tay ôm ngực nói:
- Ôi chao, Tiểu Bản Bản à, rốt cục là xảy ra chuyện gì thế? Tôi vừa về đã thấy cửa nhà biến thành thế này rồi... Khiến tôi tức tới đau cả gan rồi này. Làm sao bây giờ? Cứ để vậy sao?
Trương Hách Bản mặc kệ tên ẻo lả này mắng chửi, trực tiếp vươn tay ra với hắn, nói:
- A Ken, có quà cho em không?
- Có, có.
A Ken cười quyến rũ, xoay người vác một cái bao tôi từ trong chiếc Audi của hắn, nói:
- Ở trong này hết này. Tự mình chọn đi. Có của em, của Tố Tố và Hồi Âm. À, còn có của Tiểu Tâm Tâm nữa. Em cũng đừng có lấy cả phần của hắn đó.
- Hừ, em thèm vào cầm đồ của hắn.
Trương Hách Bản tức giận nói.
Bạch Tố đi ra đón, thấy A Ken liền nói:
- A Ken, khổ cực rồi. Chuyện có thành công không?
- Thành công rồi.
A Ken cười vui vẻ. Hắn chỉ vào cái cửa bị đụng đổ, nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người nào đụng đó? Có báo cảnh sát chưa? Nếu tôi ở nhà thì tôi phải bắt thằng ranh đụng hỏng cửa đó giữ cửa cho tới khi chúng ta sửa xong.
- Sửa, ngày mai sẽ sửa.
Bạch Tố vừa cười vừa nói.
- Một tên côn đồ uống say mượn xe đụng vào cửa nhà chúng ta. Công ty đã bàn bạc với hắn rồi. Hắn sẽ bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng ta, cũng thay cửa mới cho chúng ta.
- Thế còn được.
A Ken nói. Hắn lắc lắc cái mông nhỏ gầy đi tới trước mặt Đường Trọng, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Tâm Tâm, anh đoán xem tôi mang quà gì về cho anh nào?
Đường Trọng đúng là muốn vung quyền đánh tới.
Hắn ghét nhất là bị người khác nói với hắn “ anh đoán thử xem “, hơn nữa người này lại là một người đàn ông ra vẻ xấu hổ.
- Không biết.
Đường Trọng nói.
- Ngạc nhiên nhé.
Bàn tay đang nắm chặt của A Ken đột nhiên mở ra, hình như sự ngạc nhiên đều nằm trong tay hắn vậy.
- Là một niềm ngạc nhiên rất lớn nhé.
- Ngạc nhiên đâu nào?
Bạch Tố nhận lấy rồi hỏi.
- Đã lấy được đồ rồi hả?
- Mau vào nhà đi, mau vào nhà đi.
A Ken kích động nói.
- Trước tiên để tôi uống miếng nước đã. Chạy xe cả nửa ngày trời, người ta còn chưa kịp uống hớp nước hớp nôi nào đây.
Đợi A Ken uống hết nửa chén “ nước nôi “, hắn mới móc ra một hộp kim loại màu trắng từ trong túi áo khoác.
Hắn quơ quơ hộp nhỏ trước mặt mọi người, nói:
- Đây là bảo vật tôi lấy về được đấy.
- Mau đưa cho Đường Trọng thử xem.
Bạch Tố nói.
A Ken gật đầu, bấm mấy con số trên hộp. Chỉ nghe cách một tiếng, cái hộp liền được mở ra.
Bên trong là một tấm kim loại hơi mỏng.
Đúng là một tấm kim loại rất nhỏ, màu đen.
- Đây là cái gì?
Đường Trọng hỏi.
- Anh chờ một chút đi.
A Ken vui vẻ nói. Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc mic, sau đó đặt miếng kim loại màu đen vào trong đó.
Sau khi chuẩn bị xong, hắn đưa mic cho Đường Trọng, nói:
- Tiểu Tâm Tâm, cậu nói một câu xem.
Đường Trọng nhận mic, lên tiếng nói:
- Bạch Tố.
Không có bất cứ phản ứng gì.
- Có gì thú vị đâu?
Đường Trọng không hiểu gì nhìn A Ken.
- Ôi chao, chờ một chút. Tiểu Tâm Tâm, cậu chờ một chút. Tôi quên bật máy rồi.
Hắn lại lấy từ trong túi ra một cái loa di động, bật công tắc rồi bảo Đường Trọng.
- Cậu thử lại xem.
Đường Trọng lại nói vào mic:
- Bạch Tố.
- Bạch Tố.
Trong mic truyền đến giọng nói của Đường Trọng.
Không, không phải giọng nói của Đường Trọng.
Bởi vì giọng nói của Đường Trọng dường như có sức hút, trong sáng, lại có một chút âm hưởng của Hận Sơn.
Nhưng trong mic truyền ra giọng nói lại là tiếng Hoa trong trẻo, có chứa sắc thái nữ tính tiêu chuẩn.
Vẻ mặt Đường Trọng kinh ngạc nhìn cái mic trong tay, nói:
- Đây là cái gì?
- Máy thay đổi âm tần.
A Ken vô cùng đắc ý nói:
- Người Mỹ dùng kỹ thuật này cho gián điệp và sát thủ. Lần này tôi đi Mỹ, bỏ ra tám mươi ngàn đô để mua từ một công ty sản xuất đồ công nghệ cao đó. Phải biết rằng tiếng nói người ta phát ra cũng là âm tần, có thể nói là sóng âm. Người có thể nói là do không khí chấn động. Mà máy thay đổi âm tần này là thứ có tác dụng cải tạo sóng âm của cậu.
A Ken lấy mic từ trong tay Đường Trọng, chỉ vào miếng kim loại màu đen trong đó, nói:
- Chỉ cần để nó trong mic, tiếng hát của cậu sẽ được thay đổi. Thứ này cũng không phải là thay đổi tùy tiện nhé. Tiểu Tâm Tâm, cậu có biết tại sao tôi lại phải đi Mỹ dài ngày vậy không? Chính là bởi cần tiến hành so sánh âm tần của cậu với của Đường Tâm. Bọn họ so sánh tiếng nói của hai người, sau đó mới tiến hành dung hợp, chỉnh sửa, sau đó mới đưa ra được loại tiếng nói thích hợp với âm vực của cậu.
- Giọng hát của Tiểu Tâm Tâm trong trẻo, cũng rất hay nhưng tôi không muốn âm sắc như vậy. Bởi tôi muốn cậu phải Man hơn cô ấy một chút. Tôi muốn đưa càng nhiều nguyên tố mạnh mẽ vào trong nhóm Hồ Điệp. Điểm này tôi và Tiểu Tố Tố đã thảo luận qua điện thoại rồi. Cô ấy cũng ủng hộ tôi. Tiểu Tố Tố, cô giỏi lắm, yêu cô chết mất.
Bạch Tố gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy. Tôi và A Ken đã thương lượng, cảm thấy phong cách của Đường Trọng có thể mạo hiểm thể hiện rõ hơn một chút. Mấy lần thử nghiệm trước cũng thành công phi thường, người xem lại rất coi trọng sự chuyển biến trong phong cách của Đường Tâm. Bọn họ càng thích Đường Tâm như vậy. Cho nên tôi và A Ken quyết định tổng hợp giọng hát của Đường Tâm và Đường Trọng, thay đổi dao động do Đường Trọng thốt ra, chế tạo một giọng hát hoàn toàn mới. Tôi muốn giọng hát này sẽ mang tới một trào lưu mới.
Đường Trọng chỉ vào mic, dở khóc dở cười:
- Thế này không phải là gian lận sao?
- Ôi chao ơi, thế này sao gọi là gian lận được chứ?
A Ken vội vàng nói:
- Tiểu Tâm Tâm à, cậu không ở trong nghề này, cậu không biết đâu. Chuyện hát nhép là rất bình thường. Nếu như trong một buổi biểu diễn mà không có hát nhép thì đó là một chuyện rất bất bình thường đó. Có nhiều cậu sĩ có gan ra album, có gan ra đĩa đơn, tại sao lại không dám hát live chứ? Giọng hát tại buổi biểu diễn trực tiếp và đĩa đơn rất khác nhau là vì sao? Đó là bởi bọn họ khi thu thanh đều đã được chỉnh sửa rồi. Bọn họ dùng máy móc chuyên nghiệp hơn để chỉnh sửa cơ. Cho nên phải có dũng khí mới dám ra hát live đấy.
- Âm sắc của cậu cũng tốt lắm rồi, kỹ thuật cũng rất tốt. Chúng ta chỉ dùng công nghệ cao để chỉnh lại một chút mà thôi. Hơn nữa có ngôi sao nào mà không cần một chiếc mic chuyên dụng đâu? Cậu cũng chỉ có thêm một chiếc mic như vậy thôi, thế đã là gì đâu chứ?
Bạch Tố lo lắng Đường Trọng tời chối, cũng khuyên tiếp.
- Đúng vậy Đường Trọng, rất nhiều ngôi sao đều hát nhép, cậu hát thế này còn là hát thật đó. Thật sự thế cũng không có gì là xấu, chỉ là thay đổi âm sắc một chút mà thôi. Cậu vừa cũng nghe rồi, giọng nói vang lên thật ra cũng rất gần với giọng cậu, chỉ thêm một chút nguyên tố trung tính vào thôi. Chỉ cần đưa mic ra khỏi miệng một cái là cậu lại là cậu, Đường Trọng vẫn là Đường Trọng. Cậu nói gì thì là thế đó, cậu phát ra tiếng gì thì vẫn là tiếng đó.
- Ai thèm quan tâm tới mấy việc đó chứ?
Đường Trọng tức giận nói.
- Tôi quan tâm chính là các người nếu sớm biết có thứ này thì sao không nói sớm cho tôi biết một chút hả? Làm sao để tôi lo lắng tới bây giờ chứ?
Đường Trọng cảm thấy mình giống như một thứ “ hàng thay thế “. Nếu Bạch Tố và A Ken cũng cảm thấy như thế thì hắn cũng không thấy lạ. Hắn không quan tâm mình đi được bao xa, chỉ hy vọng cô bé kia trở về là lúc mình có thể tìm được vị trí của chính mình.
Nếu cô thích thì tất cả sẽ là như vậy.
...
Trương Hách Bản đoạt mic từ trong tay A Ken, nói:
- Em dùng, em dùng trước.
...
...
- Đĩa ghi hình này là do anh âm thầm mua được, có ghi lại tuần suất ra vào của hắn. Em họ à, em xem chưa? Chiều nào cũng sáu giờ hắn tới Tử Viên, ở đó với mấy người đến mười một giờ mới rời đi. Căn cứ vào người đưa tin của anh, mục đích của hắn chính là nhóm Hồ Điệp.
Vẻ mặt La Nghiệp Dũng bỉ ổi cười:
- Anh dám khẳng định hắn chính là giai bao do mấy phụ nữ nhóm Hồ Điệp kia nuôi. Ánh mắt đám này cũng kém nhỉ?
Uy Liêm không để ý tới suy đoán ngu ngốc của ông anh họ hắn, Hoa Minh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lên tiếng hỏi:
- Anh có phát hiện ra một vấn đề không?
- Vấn đề gì?
- Tại sao... Đường Tâm chưa bao giờ xuất hiện?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT