Khu trung tâm giải trí này ở tầng dưới của một khu trung tâm thương mại ở Minh Châu, vị trí tấc đất tấc vàng.
Đường Trọng chưa từng tới nơi này nhưng thường xuyên nghe bạn học nhắc đến nó.
- Có tiền chúng ta đi tới Lôi Đình tìm hai cô bé quỳ trên mặt đất đấm chân cho ta, một người thì bưng bát thịt bò đút cho ta, ăn với tiêu cay tới tê tái.
Đám bạn học này cũng chỉ đùa như vậy, nhưng từ đó có thể thấy địa vị của Lôi Đình trong mắt đại chúng rồi.
Bốn dũng sĩ của phòng 307 đi ra khỏi taxi, nhìn tấm biển Lôi Đình dù trong bóng đêm hay mưa rơi vẫn hoa lệ lóe sáng. Sàn đại sảnh giống như dùng vàng thật đúc thành, ở hai bên còn có hai hàng nữ tiếp viên mặc áo sườn xám màu đỏ lộ bắp đùi gợi cảm đang đứng đón khách. Bốn người trong nháy mắt liền thầy tinh thần phấn chấn.
Hoa Minh cười hắc hắc nói:
- Thế nào, sợ rồi à? Thật đúng là một đám nhà quê ra tỉnh mà.
- Ai sợ chứ?
Lương Đào cười lạnh.
- Tại chỗ ta còn có những nơi cao cấp hơn nhiều. Thế này đã tính là gì?
- Ồ, ta suýt quên mất, Lương thiếu gia của chúng tôi đã quen với quang cảnh này rồi. Nếu như vậy thì cậu dẫn đường đi.
- Dẫn đường thì dẫn đường, ai sợ ai chứ?
Lương Đào không chịu phép khích tướng, sống lưng thẳng lên, đi nhanh về phía trước.
Đường Trọng đã quen với việc hai người này đấu võ mồm rồi, cười cười đi sau họ vào bên trong.
Mặc dù Lương Đào nói là hắn đã gặp nhiều cảnh thế này nhưng khi hắn vừa mới vào cửa, mấy em chân dài lộ đùi kia khom lưng cúi đầu, ào ào lộ rõ bộ ngực trắng bóc ra trước mặt hắn, yêu kêu hô lên “ xin chào quý khách “, thân thể hắn cũng căng ra trong nháy mắt, đi cũng chẳng phân biệt nổi chân trái chân phải nữa.
Nhưng Hoa Minh lại còn trấn định hơn một chút, nói với một mỹ nữ đón khách mặc đồng phục.
- Đưa chúng tôi tới phòng 301.
- Vâng thưa tiên sinh, xin mời đi bên này.
Mỹ nữ mặc đồng phục kia đáp, lại lấy danh thiếp ra phân phát cho đám người Đường Trọng.
Có thể tiến vào trong này thì đều là người không giàu cũng sang, chỉ cần có thêm một mối làm ăn thì sau này cô cũng có thể một số phần trăm.
Lợi thế của các cô là rất thức thời.
Thông qua thang máy chuyên dụng đi lên lầu ba, mỹ nữ mặc đồng phục đi trước dẫn đường, sau đó chỉ vào một cánh cửa nói:
- Đây là phòng 301 rồi. Bạn của mọi người cũng tới rồi.
- Cám ơn.
Hoa Minh cười ha hả nói.
- Xin đừng khách khí. Có chuyện gì thì xin cứ gọi tôi.
Mỹ nữ nói, đứng một bên mở cửa phòng, mời Hoa Minh đi vào.
Thu Ý Hàn và ba cô bạn cùng phòng của cô đã tới, còn có hai ba sinh viên nam nữ khác mà Đường Trọng không nhận ra.
Thu Ý Hàn hôm nay giống như thọ tinh, lấp lánh chói mắt, mặt bên trong một chiếc váy lụa trắng, đi tất da chân. Bởi trời khá lạnh nên bên ngoài cô còn khoác một chiếc áo lông màu xanh nước biển. Trên áo có điểm những sợi kim tuyến vài trong rất dễ nhìn.
Bên trong thì trong sáng, bên ngoài tươi đẹp, khiến người ta cảm thấy rất có đẳng cấp. Mà khí chất bản thân Thu Ý Hàn lại là ngây thơ khờ khạo, đơn thuần, mặc đồ như vậy trong rất nhẹ nhàng sạch sẽ, giống như một cô bé gái xinh đẹp đáng yêu vậy.
Tóc dài chấm vai, mềm mại như nước, trên người cũng không có bất cứ trang sức gì, nhưng vẫn lộ ra là một công chúa ở mãi trên cao.
Thấy Đường Trọng tiến vào, Thu Ý Hàn vội vàng bước ra đón tiếp, cười mãn nghiện nói:
- Tôi còn chuẩn bị gọi điện cho anh, tưởng anh quên hôm nay là ngày mấy ấy.
- Sao lại quên được chứ?
Đường Trọng vừa cười vừa nói, đưa một gói quà trong tay tới, nói:
- Chúc mừng sinh nhật.
- Cám ơn.
Thu Ý Hàn nhận quà của Đường Trọng, chu môi nói:
- Thật sự là đáng ghét. Năm ngoái lúc sinh nhật thì có tuyết rơi, năm nay sinh nhật cũng lại có tuyết. Trời lạnh thế này cảm thấy phiền chết đi được, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình sinh nhật của bản tiểu thư.
- Ai bảo cô tên là Thu Ý Hàn chứ?
Đường Trọng cười:
- Lúc mẹ cô sinh cô nhất định chính là lúc tuyết rơi.
- Hì hì, thật đúng là bị anh gạt rồi.
Thu Ý Hàn nói:
- Anh không biết, vì tổ chức sinh nhật này mà em phải đấu tranh với thế lực tà ác bao lâu đâu. Bọn họ muốn tổ chức tại khách sạn, mời một số chú bác, cô dì mà em không biết tới. Nếu thế thì ngoài việc thu được nhiều quà ra sẽ là phải không ngừng đi sau lưng cha mẹ, chào hết bác Trương lại tới dì Lý, phiền chết mất. Em nói với bọn họ là năm nay tự em tổ chức sinh nhật mời bạn bè, cũng không muốn làm trong khách sạn. Mấy đồ ăn trong khách sạn chán kinh khủng, chẳng thú vị chút nào.
Nhìn cô bé non nớt không để ý tới lời nói của mình và nụ cười không chút tạp chất này, Đường Trọng cũng nở nụ cười, hỏi:
- Bà ngoại của em đồng ý sao?
- Tất nhiên là bà không đồng ý rồi, còn khóc nói em chán bà rồi, ngay cả sinh nhật cũng không muốn đi cùng bà. Em đâu có nghĩ vậy đâu? Em chỉ muốn có một sinh nhật khác mọi khi thôi.
- Sau đó em lại đồng ý là sang năm, sinh nhật hai mươi tuổi nhất định sẽ đi cùng ba, còn cả anh Uy Liêm nói giúp thì bà mới đồng ý chuyện này.
Anh Uy Liêm sao?
Đường Trọng cười. Xem ra hẳn là thế giao của nhà họ Thu rồi. Nếu không thì làm sao lời nói lại có trọng lượng trước mặt bề trên của Thu Ý Hàn như vậy chứ?
Với thân thế và bối cảnh của Thu Ý Hàn, chỉ sợ là mình còn chẳng bước vào được cửa nhà bọn họ ấy chứ?
- Anh chưa từng gặp anh Uy Liêm sao? Hắn là một người rất tốt. Chốc nữa hắn sẽ tới đó.
Thu Ý Hàn còn đang nói không ngớt.
Đường Trọng cười gật đầu, nói:
- Vậy thì phải làm quen một chút.
- Này, tôi bảo là thọ tinh, chúng ta cũng là người đó. Chúng ta cũng chuẩn bị quà cho cô đây, sao cô lại hoàn toàn không coi chúng ta tồn tại thế?
Hoa Minh trêu chọc. Bọn họ đi theo Đường Trọng vào, đứng ở cạnh hắn nửa ngày mà kết quả là Thọ tinh này lại chỉ toàn nói chuyện với Đường Trọng, chẳng hề chào bọn họ một câu, hoàn toàn không khiến bọn họ có cảm giác mình đang tồn tại.
Dù sao bọn họ trông cũng dễ nhìn mà.
Thu Ý Hàn lúc này mới chuyển tầm mắt tới bọn họ, cười hì hì nói:
- Đã nhìn thấy hai người từ sớm rồi, hai người không nói lời nào, tôi cũng không biết phải nói gì mà.
...
Hoa Minh chẳng biết nói gì. Hôm nay sinh nhật cô, đương nhiên cô phải chào mừng mọi người đã tới. Sao lại không biết nói gì chứ?
Lương Đào chỉ chỉ vào Đường Trọng nói:
- Vậy sao cô lại nói nhiều với Lão nhị của chúng tôi như vậy?
- Bởi vì chúng tôi quen thân mà.
Thu Ý Hàn nói rất thản nhiên.
- Tôi lại không thân với anh lắm.
...
Lương Đào muốn hộc máu.
- Chúc mừng sinh nhật.
Lý Ngọc đưa một hộp nhỏ trong tay tới.
- Cám ơn Lý Ngọc.
Thu Ý Hàn vui vẻ nhận lấy.
- Đây.
Hoa Minh đưa con búp bê trong lòng tới, nói:
- Chúc cô lớn lên cũng mập mạp như nó.
- Hừ, tôi mới chẳng sợ béo nhé.
Thu Ý Hàn nhận quà rồi nói.
Lương Đào cũng đưa quà của mình tới. Đó là một lọ nước hoa Dior. Nghe nói Lương Đào lúc bay tới Minh Châu đã mua vài bình nước hoa miễn thuế, vốn định dùng nó để chuẩn bị cho người phụ nữ trong lòng mình, hiện tại chỉ có thể đưa cho “ chị hai “ mà mình ngưỡng mộ trong lòng.
Tính ra thì bị kịch nhất chính là Lương Đào!
Lạc Hoan và Thành Bội cũng chạy tới, nói muốn xem quà của Đường Trọng và Lương Đào tặng Thu Ý Hàn.
Thu Ý Hàn từ chối mở quà, nói là phải về phòng chậm rãi tìm hiểu, hưởng thụ cảm giác hồi hộp và vui mừng.
- Chúng ta đi hát trước đi.
Hà Na nhìn Lương Đào nói:
- Lương Đào, anh nhất định là hát hay phải không?
- Tôi không biết hát đâu.
Lương Đào vội vàng khoát tay.
- Hoa Minh hát mới hay, hắn hát có thể khiến chúng tôi phát khóc đó.
- Thật sao? Lợi hại như vậy à?
Hà Na không tin.
- Đương nhiên rồi.
Hoa Minh đắc ý dạt dào.
- Những thứ khác tôi không dám nói, trong phòng 307 chúng tôi, trong hệ tâm lý học chúng tôi, nếu tôi nói giọng hát xếp thứ hai thì không ai dám nói hắn là thứ nhất. Tôi sẽ hát tặng mọi người một bài “ tôi là con sói tới từ phương bắc “.
Một đám người vây hắn lại muốn hành hung. Hôm nay là sinh nhật người ta, ai lại hát cái gì mà “ sói “.
- Đổi bài khác, đổi bài khác.
Hoa Minh ôm đầu hô.
- Tôi hát bài “ chúc mừng sinh nhật “.
Mọi người cười to, sau đó lôi kéo Hoa Minh đi hát.
Âm nhạc còn chưa vang lên, cánh cửa phòng lại được mở ra lần nữa. Một đám thanh niên mặc quần áo bất phàm, khí chất cao quý, dù cười rộ lên cũng mang theo ngạo khí đi đến. Cầm đầu là một thanh niên nam tóc dài nhìn lướt qua cả phòng rồi hỏi:
- Tiểu thư Thu Ý Hàn có đây không?
- Tôi đây.
Thu Ý Hàn đứng lên giữa đám người, nhìn thoáng qua người kia rồi cười nói:
- Anh Minh Hổ, anh cũng tới sao?
- Uy Liêm gọi điện báo, tôi sao dám không đến chứ?
Thanh niên năm mặc vét kia cười tươi tiến tới, đưa quà tặng được gói rất đẹp tới:
- Đã nhiều năm rồi mới được gặp Ý Hàn đó nhỉ? Cô bé luôn theo sau Uy Liêm kia đúng là biến đổi lớn rồi. Nữ mười tám là thay đổi, càng đổi càng đẹp. Chúc Ý Hàn sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng đẹp.
Một cô gái cao gầy mặc một bộ váy bó màu đen lộ cả một mảng ngực lớn trắng như tuyết đi tới đưa một hộp quà nhỏ:
- Vài bình LAMER dưỡng da. Tôi còn tưởng đã là phụ nữ thì đều cần cơ, không ngờ da dẻ Ý Hàn lại đẹp như vậy, căn bản cũng không cần. Thỏa nào Uy Liêm lại tận tâm hết sức tổ chức party cho em, hóa ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
- Chị Tử Âm, chị lại trêu em rồi.
Thu Ý Hàn xấu hổ nói.
Máy người thanh niên nam nữ khác cũng tiến lên tặng quà, chúc mừng Thu Ý Hàn. Thu Ý Hàn cảm ơn hết, hiển nhiên đều quen biết cả.
Những người này rõ ràng thuộc một nhóm khác, hoàn toàn không giống như Đường Trọng, Hoa Minh, Lương Đào hay Lý Ngọc và đám Hà Na, Lạc Hoan.
Ít nhất nhìn bề ngoài là thế.
Thu Ý Hàn chỉ vào đám người Đường Trọng nói:
- Anh Minh Hổ, chị Tử Âm, đó đều là bạn học của em, để em giới thiệu cho mọi người.
- Không cần đâu.
Minh Hổ ngắt lời Thu Ý Hàn, vừa cười vừa nói:
- Ý Hàn, không cần giới thiệu đâu. Giới thiệu thì bọn anh cũng không nhớ nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT