Lâm Hồi Âm cũng không ngờ rằng Đường Trọng có thể hát tốt như vậy.

Chẳng lẽ đây là thiên tài trăm năm khó gặp sao?

Vừa hát hay lại vừa nhảy giỏi, người như vậy nếu như toàn tâm toàn ý lăn lộn trong ngành giải trí thì quả thật rất dễ dàng tỏa sáng, quan trọng hơn là hắn rất đẹp trai.

Thời điểm Đường Trọng vừa mới bắt đầu hát thì cô vẫn đang uống nước. Về sau, tần suất uống nước của cô càng lúc càng thấp, cho đến khi hoàn toàn quên cầm ly trong tay.

Chiếc ly trong tay nghiêng đi khiến nước sôi ấm áp rót vào bên trong dép của cô, lúc này cô mới kịp phản ứng.

Lâm Hồi Âm vội vàng đặt ly lên trên bàn trà thủy tinh trước mặt, một tay đổ nước trong dép lê vào thùng rác, cô vừa làm vừa nói:

- Rất không tồi.

Lúc nói cô cúi đầu, không nhìn vào mắt hoặc mặt Đường Trọng, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Hồi Âm là ai.

Có thể được Lâm Hồi Âm nói ‘rất không tồi’, vậy thì chứng tỏ điều đó là chính xác.

Cô sẽ không vì lễ phép mà khích lệ người khác, càng không qua loa nói ra lời trái lương tâm.

Quan trọng hơn là bản thân cô là một người theo trường phái thực lực. Ba chữ kia từ trong miệng cô đi ra rất có trọng lượng, so với lúc Đường Trọng đạt được danh hiệu số một trung học kia còn sáng chói hơn nhiều.

- Ai nha, ngay cả Hồi Âm cũng đều nói Tâm Tâm hát tốt.

A Ken thoả mãn vui sướng vỗ tay. Vinh quang của Đường Trọng chính là vinh quang của hắn.

- Tố Tố, trước kia tôi còn cảm thấy chiêu ‘dùng giả thay thật’ này là một phương pháp rất không tồi. Nhưng hiện tại ta cảm thấy nó cũng không ổn lắm. Nếu chúng ta lôi một mình Tâm Tâm ra, một mình hắn có thể xông ra một phiến thiên địa.

- Lúc ấy cũng không nghĩ đến chuyện như vậy.

Bạch Tố cười nói. Cô nghĩ thầm, cho dù lúc đó biết rõ Đường Trọng văn võ song toàn thì chỉ sợ cũng không có biện pháp một mình đóng gói Đường Trọng, bởi vì chí hắn không ở đây.

- Hắn có nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Đây là Bạch Tố ý nghĩ trong lòng. Nàng đã từng tiếp xúc qua với người phụ nữ kia, người đó có thể cam tâm để con của mình cả đời đi làm một ngôi sao sao?

- Cái gì không nghĩ tới là như thế này?

Đã đánh răng xong, Trương Hách Bản từ trên lầu đi xuống.

- Không nghĩ tới sẽ như thế nào?

Không đợi người khác trả lời, nàng cười tủm tỉm nhìn Đường Trọng hỏi:

- Anh ta có hát không vậy? Có phải rất khó nghe không?

- Hừ. Tâm Tâm hát êm tai muốn chết. Nghe thấy Tâm Tâm hát, tâm can tôi đều nhảy loạn rầm rầm, giống như là muốn đồng loạt nhảy ra ngoài vậy.

Dĩ nhiên A Ken muốn giúp Đường Trọng khôi phục danh dự.

- Không thể nào?

Trương Hách Bản không tin những lời A Ken nói. Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Hồi Âm, ôm cánh tay Hồi Âm, cô làm nũng nói:

- Chị Hồi Âm, trong phòng này chỉ có lời nói của chị là tin được thôi. Đường Trọng có hát không?

- Hát.

- Như thế nào?

- Rất tốt.

- Không thể nào.

Trương Hách Bản miệng há to thành hình chữ O, kinh ngạc nói. Lời của người khác thì cô có thể không tin nhưng là lời nói của Lâm Hồi Âm thì nhất định phải tin. Bởi vì Lâm Hồi Âm không bao giờ nói giỡn với cô.

Vì vậy những lời nói vừa rồi của Lâm Hồi Âm khiến Trương Hách Bản biết rõ Đường Trọng hát không tệ.

Người như Đường Trọng mà biết ca hát sao? Hơn nữa lại còn hát hay sao?

- Tôi có thể lên sân khấu chứ?

Đường Trọng cười hỏi.

Bạch Tố và A Ken liếc nhau, Bạch Tố nói:

- Cậu hát không tệ nhưng giọng hát đúng là giọng đàn ông, nếu như là buổi hòa nhạc cá nhân hoặc làm khách quý ở một số chương trình thì cái này đều không có vấn đề. Nhưng bây giờ là thay thế Đường Tâm lên đài, nhất định phải là giọng nữ. Dù chúng ta có che dấu như thế nào thì cũng không có biện pháp đổi giọng nữ thành giọng nam. Thời điểm ca hát thì vẫn còn có thể dùng giả thanh, nhưng cũng không thể sau khi lên sân khấu không nói một câu gì.

- Đúng vậy.

A Ken cũng gật đầu nói.

- Tâm Tâm, không nên gấp gáp, để cho chúng ta suy tính, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp cậu lên sân khấu.

- Không được, quá khó xử rồi, nếu quả thật lên không được sân khấu, vậy thì chấp nhận mất mặt.

- Haiz…

A Ken thở dài, nói:

- Quả thật nếu thoái thác hoặc lùi buổi hòa nhạc này, ngoại trừ thanh danh khó nghe một ít thì cũng không có công việc gì quá lớn. Cùng lắm thì sau này càng cố gắng thêm một ít là được rồi, chủ yếu là chúng ta nuốt không trôi cơn tức này.

- Làm sao vậy?

Đường Trọng nghi ngờ hỏi. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác?

Bạch Tố cười khổ, nói:

- Vốn tôi đã dặn dò bọn họ không nói chuyện này cho cậu, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, chỉ là công ty hai nhà đấu khí mà thôi.

- Tôi không rõ lắm.

- Ta biết không rõ cho nên mới cảm thấy không cần thiết phải nói.

Bạch Tố bảo Đường Trọng ngồi xuống rồi giải thích:

- Ban nhạc Hồ Điệp cùng tôi, còn cả A Ken, chúng tôi đều một phần của công ty giải trí Hoa Thanh. Đây là một trong ba công ty âm nhạc lớn nhất nước.

Ngoại trừ giải trí Hoa Thanh ra thì còn có Bách Niên và Bác Nghệ. Thực lực hai công ty này cũng tương đối lớn. Bách Niên là vương giả uy tín lâu năm, Bác Nghệ là nhân tài mới xuất hiện. Chủ Bác Nghệ rất có bối cảnh, hơn nữa lại có rất nhiều tiền. Mặc dù chỉ là công ty mới nhưng liên tục cho ra mấy nhân vật Thiên Vương Hậu Thiên chống đỡ, ký kết quy mô lớn với nhân vật cùng nghệ nhân mới. Cho nên, Bác Nghệ cũng là một trong ba ông lớn trong ngành giải trí Trung Hoa, được coi là ‘ba giá xe ngựa’.

- Cái đó có quan hệ gì với chúng ta?

Đường Trọng hỏi.

- Ông chủ Bác Nghệ vô cùng thích xem ban nhạc Hồ Điệp biểu diễn, cho rằng các cô gái rất có tiềm lực. Ông ta đã từng bí mật nói với tôi, muốn tôi cùng ban nhạc Hồ Điệp đi qua, hơn nữa hứa nhất định sẽ khiến Hồ Điệp trở thành ban nhạc nữ nổi tiếng nhất cả nước. Một là bởi vì chúng tôi đều đã ký hợp đồng cùng công ty, không phải đơn giản có thể đi ăn máng khác. Mặt khác là tôi cũng hiểu được Bác Nghệ là người không hề đơn giản, có rất nhiều điều cần phải nghiệm chứng. Hiện tại, đúng là thời kỳ sự nghiệp Hồ Điệp bay lên, tôi không thể đưa nhóm mạo hiểm, cho nên đã từ chối yêu cầu của ông ta.

- Về sau Bác Nghệ chế tạo ra một ban nhạc nữ khác gọi là T4, tên tiếng Trung gọi là

‘ban nhạc chân dài’. Bọn họ lựa chọn bốn cô gái xinh đẹp chân dài giỏi ca múa làm thành viên, luôn đi theo lộ tuyến gợi cảm, vừa đưa ra đã có được rất nhiều Fans điên cuồng.

- Bởi vì ban nhạc chân dài và Hồ Điệp đều là ban nhạc nữ, người hâm mộ chủ yếu đều là những người trẻ tuổi, cho nên hai bên không thể tránh khỏi cạnh tranh. Có vô ý nhưng cũng có cố ý đấy. Lúc này đây, ban nhạc Hồ Điệp muốn ở tổ chức buổi hòa nhạc ở ba nơi Minh Châu, Yến Kinh, Hương Than mà ban nhạc chân dài cũng muốn tổ chức buổi hòa nhạc cùng thời gian, cùng địa điểm với Hồ Điệp.

- Bọn họ có lòng tin như vậy sao?

Đường Trọng cười lạnh.

Khó trách có người ngành giải trí có quyền, có tiền đổi đen thành trắng, có quyền ở trong hội này lựa chọn mỹ nữ lên giường, kẻ có tiền trong này rửa tiền tẩy trắng tài chính, thường xuyên có chuyện ông lớn nào đó vì bao dưỡng ngôi sao mà ném đi một trăm triệu. Chuyện này cũng không hoàn toàn đều là giả dối.

Tựa như ban nhạc chân dài này, hoàn toàn chính là một món đồ chơi do Bác Nghệ tạo ra. Sau khi bị Bạch Tố từ chối, hắn rất khó chịu nên đã tạo ra món đồ chơi này nhằm vào ban nhạc Hồ Điệp. Bọn hắn có tiền, có nhân lực. Người trong hội này một tay che trời, hơn nữa là dùng thủ đoạn đàng hoàng, cho dù tức giận hắn đến thổ huyết thì mình cũng không thể làm gì.

Cái gì dương mưu, âm mưu? Kết quả cuối cùng vẫn là nắm giữ trong tay tài nguyên của nhau.

Nếu như Đường Tâm còn ở đây, chưa chắc các cô không thể thắng, nhưng hiện tại Bạch Tố rất khó xử, cô nói:

- Nếu như không lên sân khấu, chúng ta thoái thác hoặc lùi lại buổi hòa nhạc này, dưới sự thao túng của Bác Nghệ, tất cả truyền thông đều sẽ công kích Hồ Điệp, rằng Hồ Điệp sợ Chân Dài, bởi vì sợ chiến mới thoái thác lùi lại buổi hòa nhạc.

- Nếu như quả thật sẽ phát sinh loại chuyện này thì cái này sẽ trở thành nỗi nhục vĩnh viễn trên đầu ban nhạc Hồ Điệp. Về sau, cho dù ban nhạc Hồ Điệp lại náo nhiệt, nhận được nhiều giải thưởng hơn nữa, cho dù bỏ xa T4 ở sau lưng nhưng miệng vết thương này cũng vĩnh viễn không có biện pháp khép lại. Bởi vì sợ hãi cho nên trốn tránh, điều này sẽ xúc phạm tới hình tượng trong lòng bọn họ, cũng sẽ xúc phạm cảm tình của đám Fans hâm mộ bọn họ. Bọn hắn không cho rằng nhóm nhạc của bọn họ thất bại, kết quả là chính nhóm nhạc lại bỏ cuộc.

Đường Trọng nhìn Bạch Tố nói:

- Không phải là vì muốn bức tôi lên sân khấu cho nên bịa đặt một câu chuyện như vậy để lừa gạt tôi đấy chứ?

- Chuyện như thế này cũng không phải là lần thứ nhất phát sinh.

Bạch Tố nói với gã vừa đa nghi lại vừa cẩn thận này:

- Cậu cứ lên mạng tìm sẽ biết.

- Tôi sẽ tìm.

Lại hàn huyên trong chốc lát, Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản lên lầu nghỉ ngơi, A Ken cùng Bạch Tố thương lượng một phen, sau đó một mình lái xe hơi đi ra ngoài, không biết bận việc gì.

Hiện tại, trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Đường Trọng cùng Bạch Tố.

- Còn có cái gì muốn hỏi sao?

Bạch Tố cười tủm tỉm nhìn Đường Trọng nói.

- Thật sự mục đích Bác Nghệ là gì?

Đường Trọng hỏi.

- Không có khả năng bọn họ bởi vì bị từ chối nên làm ra loại chuyện này. Nếu như bọn họ cứ mỗi lần bị từ chối họ lại chế tạo ra một nghệ nhân hoặc một ban nhạc cùng loại mà nói, bọn họ tự coi mình là thượng đế sao?

- Tôi biết ngay không lừa gạt được cậu.

Bạch Tố liếc mắt nhìn Đường Trọng, gác đôi chân thon dài của mình lên mặt bàn, cô nói:

- Ông chủ Bác Nghệ không chỉ muốn ban nhạc Hồ Điệp mà hắn đưa ra một số yêu cầu quá mức, tôi không muốn đáp ứng nên đã từ chối.

- Thật ra đây là chuyện cá nhân tôi, vốn là không cần phải vì chuyện của tôi từ chối chuyện hắn muốn thu mua Hồ Điệp, có lẽ Hồ Điệp ở trong tay Bác Nghệ có thể phát triển tốt hơn. Đây là tâm tư của tôi, tôi không nỡ xa Hồ Điệp, không nỡ ở thời điểm các cô ấy đang giương cánh bay cao thì tôi lại tách ra, cho nên tôi giữ Hồ Điệp lại.

- Trên danh nghĩa là trả thù Hồ Điệp nhưng thật ra là trả thù tôi không biết cân nhắc. Đàn bà trong ngành này muốn làm chút chuyện thật sự rất khó.

- Tôi có thể đã hiểu. Hồi Âm và Hách Bản cũng có thể hiểu được.

Đường Trọng an ủi.

Hắn tự tay cầm bàn chân trắng nõn như ngọc đặt ở trên bàn của Bạch Tố, thưởng thức màu tím sậm được sơn trên móng chân, hắn thở dài nói:

- Bây giờ cô đã là người của tôi, cho dù như thế nào tôi cũng không thể để người khác bắt nạt cô, xem ra trận chiến này không thể không đánh.

Bạch Tố vô cùng xấu hổ, giẫy giụa bàn chân đang trong tay Đường Trọng, cô sẵng giọng:

- Nói là được rồi, cầm chân tôi làm gì?

Đường Trọng chỉ về phía đầu ngón chân của cô, nghiêm trang hỏi:

- Làm thế nào để bôi lên vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play