Ads
Hà hà, đây là chuyện sau
khi hai người về sống chung với nhau.
Ta nói, Sam Sam của chúng
ta tham đồ rẻ nên mua về một chiếc áo ngủ chất lượng kém màu hồng đào. Nhưng
Sam Sam đơn giản của chúng ta lại không phát hiện ra chiếc áo ngủ ấy kém ở điểm
nào.
Sam Sam: “Hoa thêu rất dễ
thương này. Tay áo không có cái dài cái ngắn này. Cũng không thủng lỗ……….Ừ”!!
Ông chủ chắc là viết nhầm giá, phải mua nhanh, phải mua nhanh.”
Ha ha, vớ được món hời
rồi.
Sam Sam vô cùng mãn
nguyện trở về nhà, còn vô cùng tốt bụng khẳng khái quyết định phải chia sẻ niềm
vui sướng này với Boss ở nhà. Thế nên, thay chiếc áo ngủ màu hồng đào vào liền
hớn hở đi vào thư phòng.
Sam Sam tự cảm thấy vô
cùng ổn khi đứng trước mặt Boss, quay bên trái, quay bên phải………
“Muốn khen thì cứ nói ra,
đừng có nhịn, không tốt cho sức khoẻ đâu.” Sam Sam đầy tự hào.
Quả nhiên, trên khuôn mặt
bình thản của Boss cũng có một chút biểu cảm – chỉ là nhướn mày lên rồi chậm
rãi nói: “Đội trống của khu phố? Từ lúc nào lại có hội viên trẻ như thế này
nhỉ?”
Khuôn mặt xinh đẹp ửng
hồng của Sam Sam dần dần chuyển sang màu xanh.
Áo ngủ mua về thì phải
giặt rồi mới mặc.
Không lâu sau.
Cửa thư phòng của Boss bị
một bàn tay đẩy ra, lần này thì cẩn thận, từ từ, chậm rãi. Boss có dự cảm không
lành liền nhướn đôi lông mày đẹp lên.
Sam Sam: ” Ừm, là thế
này, ừm, quần áo……….giặt chung.”
Sam Sam vô cùng hiền dịu
nhặt từng chiếc từ đống quần áo lên.