Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 247: Tâm nguyện của bà con


...

trướctiếp

Nhà khách thành phố Đông Lâm là một đơn vị trực thuộc Ủy ban nhân dân, ngày thương đều dùng làm nơi đón tiếp khách khứa.

Tần Xuyên sau khi xuống lầu, nói rõ thân phận, rồi đưa đám người này tới nhà khách. Đám người đông như vậy, đều đứng ở cổng thật khó coi. Ai dè người ta không đi theo anh ta, “Người ta không quen cậu, sẽ không phải là lừa gạt người khác chứ?”

Vừa hay Liễu Hải từ bên trong đi ra, trong đám đông có người nhận ra gã, bèn hô lớn:

- Liễu Hải, kia không phải là Liễu Hải sao?

- Đúng rồi! Đúng là Liễu Hải, sao nó lại ở đây? Tên cầm thú này, mau gọi nó một tiếng đi.

Có người người đẩy Liễu Cần Thọ một cái.

Liễu Cần Thọ liền từ đám đông bước ra, gọi lớn về phía Liễu Hải:

- Liễu Hải! Liễu Hải!

Liễu Hải vốn định ra ngoài mua thuốc lá, trông thấy ở cổng tòa nhà Ủy ban nhân dân đông người như vậy, liền liếc nhìn một cái, không ngờ đều là người dân thị trấn Liễu Thủy.

Liễu Cần Thọ vì từng làm chuyện quá đáng với Liễu Hồng, nên trước mặt chị em Liễu Hồng cũng không dám ngẩng cao đầu. Sau khi nhìn thấy Liễu Hải, ông ta gọi một tiếng xong liền cúi gằm đầu xuống.

- Mọi người ở đây làm gì thế?

Nhìn thấy nhiều người như vậy, đều mang theo một ít nông phẩm, có người còn bắt cả gà mái từ nhà mang theo, hắn liền lấy làm lạ hỏi một câu.

- Chúng tôi đến gặp Phó Chủ tịch Trương. Cậu ấy là đại ân nhân của thị trấn Liễu Thủy chúng ta.

Trong đám đông có người lên tiếng trả lời.

Tần Xuyên bước tới, nói với Liễu Hải:

- Cậu quen đám người bọn họ à? Vừa may, mau dẫn bọn họ đến nhà khách đi, Phó Chủ tịch nói cứ đứng ở đây sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Người thân cận nhất với lãnh đạo là thư ký và lái xe, giờ hai người thân tín ấy đều đến rồi. Liễu Hải hô lớn với đám đông:

- Mọi người giúp cho một chút, đừng đứng ở cổng nữa, văn phòng lãnh đạo cũng không lớn, không đủ chỗ cho nhiều người thế này đâu. Thế này nhé, mọi người đi cùng Thư ký Tần, chúng ta đến nhà khách trước. Phó Chủ tịch Trương lát nữa sẽ xuống đấy.

Nghe Liễu Hải nói vậy, mọi người liền đi theo Tần Xuyên và Liễu Hải.

Một đoàn bốn năm mươi người, xếp thành một đội ngũ rất dài, rất hoành tráng. Hơn nữa mỗi người đều mang hoặc ít hoặc nhiều nông phẩm. Có người ở thị trấn Liễu Thủy, cũng có người ở dưới xã, mười mấy người thợ mỏ gặp tai nạn trong mỏ than Nam Khê lần trước, cơ bản đều đến đủ cả. Cho dù bản thân không đến, cũng đã bảo vợ hoặc cha mẹ đến thay.

Nhân viên phục vụ của nhà khách thành phố nhìn thấy Tần Xuyên dẫn theo nhiều người như dân chạy nạn như vậy, liền nhất thời hoảng hốt. Cũng may Tần Xuyên đã nhắc nhở các cô:

- Mau ra đại sảnh, pha cho mỗi người một chén trà.

Trời lạnh như thế, gió Bắc vù vù, cần phải uống trà nóng cho ấm người.

Ông lão tuổi đã cao trong đám người kia chính là ông Tam Thúc, ông uống vào một ngụm trà nóng, rồi đứng dậy hỏi Liễu Hải:

- Liễu Hải à, cháu không phải đang tham gia quân ngũ sao? Sao lại đi làm ở cơ quan này thế?

Liễu Hải cười trả lời:

- Ông Tam Thúc, cháu lái xe cho Phó Chủ tịch thành phố mà! Làm tài xế đó.

- Ồ! Liễu Hải của chúng ta thật có tiền đồ. Lái xe cho Phó Chủ tịch thành phố rất tốt.

Ông Tam Thúc vỗ vai Liễu Hải, tỏ ra rất tốt bụng. Năm đó chị em Liễu Hồng bởi vì cha mẹ đều đã mất, nên Liễu Hồng phải sớm gả cho Liễu gia, sau đó Liễu Hải lại đi lính. Không ngờ hai đứa trẻ này lại trở thành người có tiền đồ nhất ở thị trấn Liễu Thủy.

Ban đầu Liễu Hồng mở quán ăn ở Thông Thành, có tiền rồi, hiện giờ lại đến Thâm Quyền lập công ty, làm ăn phát đạt. Còn Liễu Hải thì làm tài xế cho Phó Chủ tịch thành phố, chắc chắn cũng không kém đâu!

Đám người ở thị trấn này, thấy Liễu Hải ăn mặc như vậy, chải chuốt như vậy, khí thế hoàn toàn khác hẳn. Không giống đám người bọn họ, người ta vừa thấy đã biết là người nhà quê.

Rất nhiều người không biết Phó Chủ tịch là chức quan lớn cỡ nào, nhưng tuyệt đối không phải là nhân vật lớn mà lúc sinh thời bọn họ có thể tiếp xúc được, nghe nói còn lớn hơn cả Chủ tịch huyện Thông Thành.

Mọi người ngồi một lát, thấy trời cũng không còn sớm nữa, lát nữa còn phải vội về. Ông Tam Thúc lại quay sang hỏi:

- Liễu Hải, khi nào Phó Chủ tịch Trương đến? Mọi người còn sắp phải về rồi đấy!

Vừa hay Tần Xuyên gọi điện thoại tới, gã nói với mọi người:

- Phó Chủ tịch thành phố sắp đến rồi, mọi người đừng nóng vội.

Chỉ có điều, khi Tần Xuyên nhìn thấy mấy thứ bọn họ mang đến, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, “Nhiều trứng gà như vậy, còn có hơn mười con gà mái già, lại thêm bao nhiêu rau củ gì gì nữa kia, phải tìm chỗ nào đủ lớn để chứa đống đó đây?”

Tần Xuyên thấy rất tò mò, “Rốt cuộc con người Chủ tịch Trương có bao nhiêu sức hấp dẫn, mới có thể khiến đám dân tình này bất chấp giá lạnh, chạy đến thành phố này biếu quà cho anh ta. Bản thân mình làm nhân viên nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua có vị lãnh đạo nào có thể khiến dân chúng hài lòng như vậy”.

Nếu đã xảy ra sự tích như thế này, thì phải cố gắng đi tuyên truyền một chút, cũng là một tư liệu khá tốt. Bất quá, Tần Xuyên lại nghĩ đến việc sẽ khiến vài người nào đó đỏ mắt, sẽ ở sau lưng nói mấy lời châm chọc gì đó.

Đúng lúc này, Dương Mễ cầm máy ảnh từ trên lầu đi xuống, trông thấy nhiều nông dân như vậy trong đại sảnh liền cảm thấy rất kỳ quái. Nhìn kỹ thêm một chút, thì thấy Liễu Hải và Tần Xuyên cũng có mặt ở đây, Dương Mễ liền suy nghĩ mục đích đến đây của đám người này, “Có phải có liên quan đến Phó Chủ tịch Trương không nhỉ?”

Quả nhiên, không bao lâu sau, bóng dáng của Trương Nhất Phàm đẹp trai đã xuất hiện ở cửa, đám người nhìn thấy Trương Nhất Phàm, đều lập tức buông chén đứng dậy.

- Chào Chủ tịch thị trấn Trương!

- Chào Chủ tịch thành phố Trương!

- Chào Phó Chủ tịch thành phố Trương!

Người khá đông, kiểu chào nào cũng có. Trương Nhất Phàm khoát tay với mọi người:

- Ngồi xuống cả đi, ngồi xuống đi! Mọi người đang làm gì vậy, trời lạnh thế này mà lại chạy đến đây.

- Chúng tôi đến chúc Tết ngài sớm một chút.

Mọi người trả lời, nhưng Dương Mễ nghe ra được nguyên nhân trong đó, liền trốn trong một góc, lén lút chụp lại tất cả. Đang băn khoăn sẽ phải tuyên truyền cho Trương Nhất Phàm như thế nào? Thật cảm ơn hắn đã giúp mình một tay.

E rằng cái thân thể này hắn không cần rồi, Dương Mễ cũng biết rằng, trước đây mình quá dễ dãi, để đám quỷ háo sắc lung tung kia làm cho ô uế rồi. Bởi vậy, cô ta cũng không nghĩ đến việc sẽ đi quyến rũ Trương Nhất Phàm nữa.

Bởi vì cô ta biết bạn gái Trương Nhất Phàm là Đổng Tiếu Phàm đẹp hơn mình vạn lần, còn mình hiện tại chỉ còn lại mỗi cái thân xác xinh đẹp này thôi. Nghĩ đến những ngày tháng bừa bãi trước đây, Dương Mễ cũng chỉ có thể cười tự giễu bản thân.

Còn cách nào khác đâu, mình chẳng có gia thế, chỉ có cha mẹ già đã thất nghiệp, hơn nữa bản thân còn phải nuôi hai người họ. Dương Mễ cũng là con gái một, vì cuộc sống, cũng vì có thể hơn người, cô ta cũng không có cách nào khác, chỉ tiếc là, không gặp được đúng người thôi.

Nếu gặp được một người đàn ông tốt một chút, Dương Mễ cũng muốn từ bỏ, không tiếp tục xằng bậy như vậy nữa. Nếu không vì cuộc sống, cô ta sẽ không phải tiếp tục lợi dụng thân xác đẹp đẽ này, làm một vài “giao dịch” bẩn thỉu.

Đây là một tư liệu tuyên truyền rất tốt, Dương Mễ đương nhiên không thể bỏ qua được. Cô ta liền trốn trong góc phòng, liên tục chụp lại những chi tiết này.

Trương Nhất Phàm đang nói chuyện với đám người này, ngồi giữa đám người, không có chút dáng vẻ gì của người làm quan. Trong cảm nhận của mọi người, dường như hắn vẫn là vị Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy trước kia. Thế nên có một vài người gọi hắn là Chủ tịch thị trấn Trương.

Nhìn thấy những thứ mọi người mang đến, Trương Nhất Phàm có chút đau lòng, bởi vì hắn đã từng sống ở dưới ấy, biết rõ những thứ này có nghĩa là gì. Sắp đến Tết rồi, mình không nhận, mọi người từ rất xa mang đến biếu, tuy rằng giá trị không đáng là bao nhiêu, nhưng mà lễ nhẹ tình nặng!

Lần này đến đây, ông Tam Thúc là người đại diện cho đám người bọn họ, cứ để ông ấy biểu đạt tâm ý của mọi người đi! Ông Tam Thúc kéo tay Trương Nhất Phàm nói:

- Chủ tịch thị trấn Trương, cậu mãi mãi là vị lãnh đạo tốt, người cán bộ tốt trong lòng người dân Liễu Thủy chúng tôi. Năm đó nếu không có cậu, thì đã không có người dân Liễu Thủy chúng tôi hôm nay. Vậy nên, mấy người chúng tôi góp lại một chút đồ do nhà làm, cũng không có gì đáng giá, hy vọng cậu đừng chê, đây chỉ là chút tấm lòng của chúng tôi thôi.

- Đâu có, đâu có, mọi người thật tốt quá. Những thứ này đều là đồ tốt mà. Ở thành phố bây giờ không phải đang phổ biến việc bảo vệ môi trường sao? Những thứ này của mọi người mới thực sự là thực phẩm sạch đấy. Chỉ là cháu cũng không dùng hết nhiều như vậy, ông Tam Thúc ạ, ông vẫn là bảo mọi người mang về đi ạ! Tùy ý để lại cho cháu ít trứng gà, có lòng như vậy là tốt rồi ạ.

Trương Nhất Phàm dò xét một lượt, đều là một vài nông phẩm hàng thật giá thật của nhà. Tuy rằng nói là không quá giá trị, song phần tình nghĩa này lại là ngàn vàng khó mua được. Thực sự không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, người dân thị trấn Liễu Thủy vẫn nhớ đến mình. Trương Nhất Phàm trong lòng rất xúc động, làm quan một lần, phải tạo phúc muôn phương!

Chỉ là hiện giờ có được mấy người làm quan có thể thực sự làm việc vì nhân dân?

Bí thư Lâm Đông Hải coi như là một vị quan tốt, Ôn Trường Phong cũng xem như một vị quan tốt đi, trong trí nhớ của Trương Nhất Phàm, hắn có thể nhớ được chỉ có bấy nhiêu thôi. Bởi vậy, hắn đối với người dưới cũng có yêu cầu như vậy, nhất là mấy người bọn Đường Vũ.

Cái nên lấy thì cậu hẵng lấy, cái không nên thì ngàn vạn lần không được chìa tay ra, nếu không xảy ra chuyện rồi, thì đến trời cũng không cứu nổi cậu. Cậu muốn nuôi mấy người tình, bao mấy em gái, ông đây không quản, nhưng công việc của cậu thì nhất định phải làm cho tốt. Nếu không, đừng trách tôi không nhận người anh em như cậu!

Cho nên, hễ là người từng qua lại với Trương Nhất Phàm, đều biết rõ tính cách hắn. Chỗ không được giơ tay ra thì sẽ không dám bừa bãi giơ tay. Đương nhiên, Trương Nhất Phàm cũng không trông cậy mỗi người bọn họ đều làm một thanh quan, thời đại này thanh quan không lên nổi, hơn nữa còn bị chết rất thảm.

Chỉ cần làm việc không vượt quá thân phận, hắn cũng không nói gì. Có lúc, lý tưởng ở ngay trong hiện thực trước mắt, không thể không cúi đầu. Nếu đám người đi theo anh, nhìn thấy người ta ăn sung mặt sướng, mà trong nhà mình lại phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, thì ai còn muốn theo anh lăn lộn chứ?

Trông thấy nhóm phụ lão hương thân này, Trương Nhất Phàm nói ra những lời từ tận đáy lòng:

- Những thứ này mọi người mang về đi, tấm lòng của mọi người tôi xin nhận. Trời lạnh như vậy, gió lớn như vậy, mọi người phải giữ gìn sức khỏe chứ.

Nhưng bà con cũng không làm theo, con trai ông Tam Thúc là một người đàn ông chất phác tuổi khoảng bốn mươi, “huỵch” một tiếng liền quỳ xuống nói:

- Chủ tịch Trương, mạng này của tôi là do anh cứu ra từ trong mỏ than. Nếu đến chút đồ nhỏ này anh cũng không chịu nhận, tôi sẽ quỳ ở đây không đứng lên nữa.

- Đúng! Chúng tôi cũng là do ngài năm đó cứu ra từ trong mỏ. Chúng tôi cũng không có gì báo đáp ngài, chút đồ này tuy không đáng gì, nhưng lại là tấm lòng của mọi người, xin ngài hãy nhận đi ạ!

Lại có một ông lão khoảng bảy tám mươi tuổi quỳ xuống, những người này Trương Nhất Phàm cơ bản không có ấn tượng gì, nhưng hắn biết, họ đều là những người thợ năm đó hắn đã cứu ra từ trong mỏ than Nam Khê ở thị trấn Liễu Thủy.

Trông thấy mọi người đều đến đây, hơn nữa lại nhiệt tình như vậy, Trương Nhất Phàm liền có chút không đành lòng. Bên ngoài có rất nhiều nhân viên phục vụ của nhà khách, nhìn thấy cảnh tượng này trong đại sảnh, không khỏi có chút cảm động, có mấy cô gái đã rơi nước mắt rồi.

Các cô thật không ngờ rằng, trên đời này quả thực có vị quan tốt như vậy. Bình thường trên tivi cũng nhìn thấy những nhân vật được xây dựng nên như vậy, mà hôm nay trong cuộc sống thực, lại có thể nhìn thấy tấm gương chân thực như thế, thật khiến cho người ta cảm động mãi không thôi.

Có một số người, một số việc, tuy rằng bình thường như vậy, nhưng chính bởi những sự tích bình thường như vậy, càng có thể làm người ta cảm động hơn, càng có thể đi sâu vào lòng người hơn.

- Chủ tịch thị trấn Trương!

Các bà con đồng loạt gọi một tiếng, mọi người đều định quỳ xuống, Trương Nhất Phàm liền có chút luống cuống, “Nếu nhiều người như vậy lại vì mình quỳ xuống, thì sẽ thành cái chuyện gì chứ?” Vì thế hắn đành luôn miệng kêu lên:

- Đừng, đừng! Mọi người mau đứng lên đi, những thứ này, tôi... nhận vậy!

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm rốt cuộc cũng đồng ý, trên khuôn mặt những người này đều nở nụ cười, mọi người đều theo đó mà đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp