Phong Hào Đấu La Tà hồn sư, uy lực so với phổ thông Phong Hào Đấu La tất nhiên nguy hiểm hơn một bậc. Lại chưa nói dưới sự trợ giúp của Tà hồn lực, Phong Hào Đấu La Tà hồn sư đã có một bước nhảy vọt rất dài.
Cho nên nghe tới mấy chữ Phong Hào Đấu La Tà hồn sư, ngay cả Liễu Trấn Sơn cũng vô cùng kinh sợ. Hai vị thống lĩnh đáp xuống mặt đất, Liễu Trấn Sơn đem cả đám người Vân Chính Thiên giấu ở phía sau, riêng Dạ Hành thì tiến lên thêm một bước, trên người khí tức nư cự sơn sừng sững ngăn giữa đám tiểu tử và Tà hồn sư.
Lão Tà cùng đám thuộc hạ nghe thấy thanh âm quyền uy kia, cả người đồng thời quỳ rạp xuống đất cung kính nói.
“Cung kính Trưởng Lão”
Ngay khi thoại âm Lão Tà vừa rơi xuống, một cỗ hắc ám khí tức ngưng tụ thành một cái thân ảnh cao lớn, người này mục diện dễ nhìn, một đầu tóc đen dài qua lưng, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi tuổi khoảng chừng, nhưng ai nấy đều biết đây không phải tuổi thật của hắn.
Đạt tới Phong Hào Đấu La tầng thứ, hồn sư đã có khả năng gia tăng thọ mệnh đồng thời cải biến dung mạo, nhìn qua trẻ trung là vậy nhưng bên trong là một lão già vô cùng nguy hiểm.
Vị Phong Hào Đấu La Tà hồn sư này, địa vị lên tới Trưởng Lão, chắc trách đám người Lão Tà nhìn thấy hắn như nhìn thấy thần, không dám ngẩng đầu lên một chút nào.
“Đứng dậy đi, các ngươi lui xuống để ta nói chuyện với lão bằng hữu đây một lát”
Lão Tà nghe vậy lập tức thúc dục thuộc hạ tránh xa ra một chút, Phong Hào Đấu La tầng thứ nói chuyện, bọn hắn không có tư cách đứng nghe a.
Dạ Hành hai mắt âm trầm nhìn tên thanh niên trước mặt, sát khí trong mắt không hề giấu giếm. Bất quá hắn cũng không có manh động ra tay, bởi vì Phong Hào Đấu La chân chính chiến đấu, chính là nhấc cho thiên địa một trận đảo lộn, vạn vật xung quanh tất nhiên sẽ không thể nào chịu đựng nổi mà hóa thành vô số bột phấn.
Cho nên từ xa xưa, hồn sư giới đều có một qui luật bất thành văn, đó chính là Phong Hào Đấu La muốn đối đầu, chỉ có thể lựa chọn không trung làm võ đài, tuyệt nhiên không được đánh nhau dưới mặt đất.
“Ta không phải bằng hữu của Tà hồn sư, ngươi đừng lắm mồm, chuyện hôm nay kết thúc đi, bọn ta sẽ không làm khó dễ”
Dạ Hành thanh âm lạnh lùng nói, tức thì đại địa có một trận rung chuyển nhè nhẹ, đây là Dạ Hành hiển lộ uy áp dằn mặt đối phương. Dù sao kẻ đứng trước mặt chính là một người đồng cấp, Dạ Hành vốn chỉ muốn kết thúc tại đây, dây dưa chiến đấu không phải cái gì tốt. Nhưng chủ ý của hắn rất rõ, nếu ngươi đã muốn gây sự, Dạ Hành sẽ không nhân nhượng nữa.
Vị Tà hồn sư kia nghe vậy chỉ mỉm cười nói
“Dạ huynh nhất thiết phải nghiêm trọng như thế, bọn trẻ ranh đấu đá với nhau, chúng ta thân phận tôn quí, không lý gì lại nhúng tay vào, chi bằng cùng ta tránh ra một bên, ngồi xem một tràn phân tranh a”
Một lời của hắn vừa thốt ra đã chạm vào cực hạn chịu đựng của Dạ Hành, hắn hai mắt lóe hung quang, một cỗ uy áp không gì sánh được lập tức xuất hiện, trên người hắn đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp vẩy rồng màu đen, một đôi long trảo cũng theo đó xuất hiện. So với Thiên Nguyên Long cũng thuộc long loại võ hồn của Can Hữu Long, thì đôi long trảo này to lớn và sắc bén hơn gấp vạn lần.
Một cặp mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào tên Tà hồn sư kia nhưng muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Võ hồn của Dạ Hành chính là một loại đỉnh cấp thú võ hồn, Huyết Nhãn Hắc Long.
Huyết Nhãn Hắc Long võ hồn bên trong Long tộc chính là một nhánh nhỏ phân ra từ bộ tộc Kim Nhãn Hắc Long, vì biến dị mà xuất hiện. So với chân chính Kim Nhãn Hắc Long vẫn có chênh lệch nhưng trong tuyệt đại đa số thú võ hồn vẫn là cao cấp tồn tại rồi.
Sau lưng Dạ Hành có chín cái hồn hoàn dâng lên, màu sắc hồn hoàn này so với Tháp Chủ Truyền Linh Tháp Băng Ngọc Linh chỉ có hơn chứ không kém. Là ba tử, năm hắc, một đỏ.
Hắc Long võ hồn phụ thể về sau, thân thể Dạ Hành bành trước lên rất nhiều, khí thế cũng thuận theo đó mà tăng lên, linh lực tràn ra tàn sát bừa bãi mọi thứ xung quanh.
Liễu Trấn Sơn thấy vậy không nhịn được mà đem đám người Vân Chinh Thiên ép lui lại, bản thân hắn cũng bắt đầu cảm nhận có chút uy áp khó chịu từ Dạ Hành mang tới. Bất quá vị Tà hồn sư kia nhìn qua chẳng có một chút mảy may khinh động.
Hắn đầu tóc đen tung bay trong gió, ngay sau đó mọi thứ dường như tối sầm lại. Một cây quyền trượng dài hơn hai mét xuất hiện ở trên tay, sau lưng đồng dạng có chín vòng hồn hoàn, là ba tử, sáu hắc. So với Dạ Hành thì thua kém một chút.
Vị Tà hồn sư này nắm lấy quyền trượng rồi lại rồi gõ xuống mặt đất một cái, tức thì một cỗ bàn bạc linh khí như bạo vũ mà ra, đem khí thế của Hắc Long bên kia nghênh đón ép xuống.
Mà ngay khi hai đoàn khí lực này va chạm, trong không gian mơ hồ nghe được tiếng vỡ nát “rắc rắc”, đây là dấu hiệu không gian muốn phá toái vì sự công phá dữ đội của hai tên Phong Hào Đấu La.
Võ hồn của tên trưởng lão này là Hắc Ám Quyền Trượng, chỉ đơn thuần là võ hồn chưởng khống hắc ám thuộc tính mà thôi, cũng không có giống một số Tà hồn sư khác cần dùng cách thức độc ác đặc thf mà tu luyện hồn lực. Rốt cuộc không biết sao hắn lại đồng ý đi theo Tà hồn sư như vậy.
Dạ Hành trong lòng có chút than thở nói
“Lịch Duyệt, ngươi hà cớ gì lại theo đuổi con đường tà đạo này ?”
Lịch Duyệt, chính là tên của vị Tà hồn sư kia, ngay khi Dạ Hành gọi ra tên hắn, sắc mặt của hắn từ hòa nhã đã biến thành lãnh khốc tuyệt tình. Hắn âm trầm nói
“Dạ Hành, nếu không phải do ngươi chèn ép ta, ta cũng không nhúng chàm quá nhiều như vậy, đừng nói nữa, muốn động thủ ta phụng bồi đến cùng”
Dạ Hành cùng Lịch Tuyệt năm xưa hai người vốn là bằng hữu với nhau. Cả hai đều thuộc lớp tinh anh hồn sư của Long Thần thành, càng lớn càng hiển lộ ra chân tài thực học, từ khi còn rất trẻ đã được thăng lên làm hộ vệ cho Thái Tử điện hạ, cũng chính là Thành Chủ Hàn Long Quần bây giờ.
Lúc đó hai người họ danh tiếng nổi như cồn, được mệnh danh là mạnh nhất hộ vệ vương giả thời đó, hai người họ đều có võ hồn chưởng khống hắc ám thuộc tính, tuy nhiên tâm tính lại vô cùng lương thiện. Nhưng không biết vì cớ sự gì mà hiện tại lại đối mặt với nhau.
“Ngươi đã u mê bất ngộ như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi”
“Ngươi cũng đã phá đám kế hoạch của bọn ta, ta cũng cần tính sổ hết thảy lên người ngươi a”
Dứt lời, cả hai người như hai viên đạn pháo lao thẳng về nhau.
“ẦM ——”
Hai vị Phong Hào Đấu La thả ra chính mình võ hồn, không gian đã có dấu hiệu vỡ nát, mà lúc này bọn họ toàn lực va chạm với nhau, khiến cho một vùng rừng rậm rộng lớn không chịu được mà lập tức đổ ngã. Vân Chính Thiên mọi người bị chấn lực chấn văng ra một khoảng rất xa, miễn cưỡng đứng dậy toàn thân ê ẩm.
Liễu Trấn Sơn cũng không khá hơn là mấy, hắn đôi mắt thập phần kinh hãi, Phong Hào Đấu La một khi triển khai toàn bộ lực lượng, bọn hắn còn không mau bỏ chạy chắc chắn sẽ bị vạ lây.
“Chết tiệt, tự dưng xuất hiện một tên Phong Hào Đấu La như vậy”
Liễu Trấn Sơn tức giận mắng một cái, ánh mắt bất giác nhìn về phía đám Tà hồn sư cũng đang vất vả bên kia, nhận ra trong đó có một gương mặt quen thuộc.
“Người đó . . . sao lại đi chung với đám Tà hồn sư này”
Ở bên kia, Tiểu Tâm như bắt được ánh mắt Liễu Trấn Sơn nhìn mình, hắn cũng nhoẻn miệng cười gật đầu một cái rồi nhanh chóng quay lưng rời đi. Lúc này Lão Tà bên cạnh cũng bất đắc dĩ kêu lên.
“Chúng ta rút lui thôi, hiện tại đã vô phương làm gì được nữa rồi, thật khốn nạn mà, tên tiểu tử đó vận số quá may mắn”
Hắn có chút thất vọng tiếc nuối vì không giết được Vân Chính Thiên, nhưng hiện tại tình thế đã vượt ngoài tầm kiểm soát, cố gắng đuổi giết sợ rằng cả mạng già cũng khó giữ. Rít lên một tiếng, Lão Tà ra lệnh cho cả đám rời đi, Tiểu Tâm tất nhiên cũng đi theo nhưng không quên quăng lại cho Vân Chính Thiên một cái nhìn tò mò.
Liễu Trấn Sơn thấy đám Tà hồn sư rời đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không chần chừ thêm nữa. Kế hoạch đã thành công vượt ngoài sự mong đợi, cứu được phu thê Hàn Phi, lại đuổi được đám Tà hồn sư rời khỏi, hiện tại tàn cuộc cứ để Dạ Hành thu thập thôi.
Ngay lập tức hắn thôi động hồn lực đem cả đám Vân Chính Thiên bao phủ, cấp tốc chạy ngược trở lại Long Thần thành. Trong lúc rời đi, ở sau lưng đại chiến vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt. Tiếng long ngâm vang vọng, tiếng sấm sét kinh động cả thiên địa, một bầu trời u ám bao phủ ngàn trượng xung quanh.
Phong Hào Đấu La chiến đấu, không phải một sớm một chiều liền phân ra thắng bại, mà bây giờ bọn hắn cũng không có tư cách giúp đỡ Dạ Hành, cho nên chỉ có thể trở về thành mà thôi.
Vân Chính Thiên lúc này đã ôm lấy Hàn Phi, hắn lệ nóng từ lâu đã trào ra rồi, siết chặt mẫu thân vào lòng hắn thuận theo hồn lực của Liễu Trấn Sơn mà đi về. Vân Lý Tân thì do Lương Thế Nhân phụ trách, từ nãy giờ hắn vẫn chưa có tỉnh lại a, cứ ngủ say như chết, nhưng như vậy hóa ra lại dễ chịu hơn so với Hàn Phi. Chứng kiến con trai dấn thân vào nguy hiểm, người làm mẹ nào cũng cảm thấy đau xót trong lòng.
“Chính Thiên, có phải ta đang năm mơ hay không ?”
Hàn Phi thanh âm yếu ớt nói.
Vân Chính Thiên cuối xuống nhìn nàng khẽ nói
“Mẹ, là Chính Thiên đây, ngài không có nằm mơ, là ta thực sự trở về”
“Tốt quá, nhưng nếu là mơ, ta muốn mơ mãi giấc mơ này, tuyệt đối đừng tỉnh dậy”
Hàn Phi nghẹn ngào nói sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Vân Chính Thiên nghe vậy càng nắm chặt tay nàng, để nàng chịu khổ, là Vân Chính Thiên ta không tốt, sau này phải hảo hảo bảo vệ hai người.
Một lát sau Long Thần thành cũng đã xuất hiện trong tầm mắt, theo đó mặt trời dần dần ló dạng đã xua đi mây đen u ám, ánh nắng chiếu xuống soi rọi từng khu vực. Vân Chính Thiên nhìn lại Hàn Phi đang ngủ ngon trong lòng, bây giờ hắn mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ được gánh nặng bấy lâu trong lòng.
Đột nhiên từ trên trời cao, vô tận mây đen đã bị xua đi lại ùa về, che lấp cả ánh mặt trời vừa mới le lói. Cảm giác như hy vọng vùa lóe lên liền vụt tắt, Vân Chính Thiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, bất giác ngẩng mặt lên.
Một đạo Hắc Long thân ảnh màu đen đang rơi tự do từ trên trời xuống, không khoan nhượng đập thẳng vào Long Thần thành nội vi tạo thành một tiếng nổ kinh thiên động địa. Chưa dừng lại ở đó, từ trên trời cao lại có vô số đạo hắc quang từ trong mây mù bắn ra, không ngừng nhắm vào Hắc Long bên dưới mà oanh tạc.
“ẦM . . . ẦM . . . ẦM . . . “
Tiếng la hét, tiếng cầu cứu từ trong thành vang vọng. Máu tươi, thi thể, khói lửa và một không gian u ám bao trùm Long Thần thành.