“Thi đi gặp Thành Chủ chứ làm gì, ngươi lại nghĩ đi đâu đó”
Mã Thiên Hoa bĩu môi đáp.
“Được thôi mà ta không biết Thành Chủ chịu gặp ngươi không”
Chấp hai tay sau đầu Vân Chính Thiên vừa đi vừa nói.
Mã Thiên Hoa cấp tốc đuổi theo sau, hai mắt nàng khẽ cười
“Để rồi xem”
............
Lâu đài Thành Chủ.
“Ha Ha thì ra là Mã cô nương tới thăm, lão già đây thực vinh hạnh a”
Hàn Long Quần không nhịn được cười lớn, gương mặt quá đỗi vui mừng.
Thấy một màn này Vân Chính Thiên cũng trợn mắt há mồm không tin được. Vị này có phải Thành Chủ hắn quen biết hay không, sao lại mất hết phong độ như thế này.
Một bên Mã Thiên Hoa nhìn hắn bằng vẻ mặt đắc thắng, nàng tiến lên cung kính nói
“Thành Chủ đừng như vậy a, tiểu Hoa đâu có già đến như vậy, với lại bây giờ ta cũng là một thành viên trong quân đoàn rồi, đâu thể xưng hô như trước được”
Vân Chính Thiên nghe xong hai mắt bất ngờ, nha đầu này, có quen biết với Thành Chủ từ trước. Hèn gì nàng ta lại tự tin có thể diện kiến được bậc này nhân vật.
Hàn Long Quần khẽ vuốt cằm nói
“Sư phụ của ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Đa tạ Thành Chủ quan tâm, sư phụ vẫn khỏe, chỉ là ta rời đi thế này lão nhân gia nàng có hơi buồn một chút”
Mã Thiên Hoa nói, ánh mắt có hơi trùng xuống. Hàn Long Quần thấy vậy nói tiếp
“Nếu rảnh rỗi cứ trở về nhà thăm nàng, ta cho phép”
Vân Chính Thiên lúc này cơ mặt hơi giựt, không nhịn được lên tiếng
“Thành Chủ, hai người các ngươi quen nhau từ trước a”
Hàn Long Quần mỉm cười nói
“Có thể nói là như vậy, ta với sư phụ nàng Linh nhi có giao tình, năm xưa từng gặp tiểu Hoa rồi, không ngờ mới mấy năm mà đã ra dáng tiểu thư xinh đẹp, Thanh Chi cũng lớn tướng rồi, nó cũng nhớ ngươi lắm đó, một lát ghe qua thăm nó một chút”
Hàn Long Quần gặp lại Thiên Hoa tâm tình rất tốt, nhưng một hồi nghe Thiên Hoa nói lại tình hình điều tra của sư phụ, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
“Không ngờ Tà hồn sư bọn chúng lại manh động đến như vậy, ta đêm nào cũng trằn trọc không biết bọn chúng dựa vào đâu lại dám tác oai tác oái ở Nhân Vực này, nếu đổi lại là Thú Vực thì ta không có ý kiến”
Hàn Long Quần thở dài nói. Vân Chính Thiên sắc mặt cũng âm trầm, Tà hồn sư tình huống quả thực rất khó kiểm soát, dù sao mục đích của bọn chúng không phải một cá nhân độc lập mà là cả nhân loại này. Bản thân Thành Chủ tuyệt đối an toàn rồi, nhưng an nguy của người dân mới là thứ hắn lo lắng nhất.
Chỉ cần một tên Tà hồn sư lọt vào trong thành, lập tức nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
“Thành Chủ, hiện tại trước mắt chúng ta củng cố phòng ngự trong thành, thắt chặt an ninh ra vào thành, nếu như phát hiện hồn sư nào có dấu hiệu lạ lập tức bắt giữ. Ta nghĩ đại hội lần này đã không thể hủy bỏ được, cho nên chỉ còn hạ sách này mà thôi”
Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành một bên nói.
Hàn Long Quần nghe vậy cũng gật đầu. Cuối buổi họp, Long Thần thành ban bố lệnh giới nghiêm, khuyến cáo người dân không nên ra ngoài vào ban đêm, mọi sự xuất nhập thành đều do quân đoàn trực tiếp kiểm tra. Tăng cường binh sĩ tuần tra mọi thời gian trong ngày.
“Thanh Chi, muội vẫn khỏe chứ”
Mã Thiên Hoa mừng rỡ nói
Hàn Thanh Chi từ trong phòng chạy tới ôm chằm lấy Mã Thiên Hoa ríu rít nói
“Ta vẫn khỏe a, Thiên Hoa tỷ tỷ, ngươi tại sao lại ở đây”
Mã Thiên Hoa kéo ống tay áo Vân Chính Thiên lại nói
“Là tên này rủ rê ta gia nhập quân đoàn a, hiện tại ta cũng là một tên bạch cấp binh sĩ”
“Hả, Thiên ca ca, ngươi lại bắt Thiên Hoa tỷ tỷ của ta làm thuộc hạ, có phải ngươi có ý gì với tỷ tỷ của ta hay không?”
Vân Chính Thiên gõ đầu nàng một cái nói
“Nha đầu thối, sao đám nữ nhi các ngươi còn nhỏ mà nghĩ chuyện gì đâu không”
“A, ta méc cha ta ngươi ăn hiếp ta” Thanh Chi giả vờ nũng nịu nói.
Mã Thiên Hoa ở một bên hai mắt kinh ngạc hỏi lại
“Thanh Chi, hắn là ca ca của ngươi?”
Hàn Thanh Chi nhe răng đáp
“Không có, không có. Chính Thiên ca ca là con trai của dì Phi, là em gái ruột của cha ta, theo đúng lý thì hắn phải gọi ta một tiếng biểu tỷ, nhưng mà ta lại nhỏ tuổi hơn hắn nên gọi là biểu ca luôn “
“Thanh Chi, ngươi có biết vừa nói ra bí mật vốn chỉ có bốn người biết hay không hả”
Vân Chính Thiên gãi gãi đầu nói.
“Ý” Hàn Thanh Chi vội lấy tay che miệng lại, mỉm cười nói
“Thiên Hoa tỷ tỷ, coi như ta chưa nói gì hết nha”
Gặp lại Hàn Thanh Chi về sau, Mã Thiên Hoa cùng nàng tâm sự rất lâu. Vân Chính Thiên cũng không có nán lại mà trở về trước. Trong lòng tràn ngập cảm xúc ngổn ngang khó tả. Cha mẹ ở chỗ nào còn chưa rõ, hiện tại chỉ có thể chờ đợi kế hoạch của Hàn Long Quần, rơi vào tình huống bị động như thế này, Vân Chính Thiên vẫn không sao quen được.
Tà hồn sư uy lực không thể xem thường, lần trước đối mặt với Tinh Xà năm hoàn Hồn Vương, nếu không phải hắn bản thân quang minh thuộc tính tương đối thuần khiết, miễn cưỡng khắc chế được Tà hồn lực mới có thể thoáng cầm cự được một chút. Bất quá nếu xuất hiện nhiều Tà hồn sư có thực lực tương đương Tinh Xà tràn vào Long Thần thành, tuyệt đối một tràn chết chóc xảy ra.
Vân Chính Thiên ngẩng mặt lên nhìn trời mây, hôm nay một ngày lặng gió lại không có nắng ấm, khiến người đang có tâm sự trùng trùng như hắn cảm thấy càng thêm thê lương.
“Vù”
Một cỗ khí tức lạnh lẽo bỗng dưng quét ngang, Vân Chính Thiên lập tức bị thu hút. Hắn phát hiện đây không phải một dòng không khí lạnh đơn thuần này, bởi vì trong đó có ẩn chứa một chút mùi vị máu tanh.
Vân Chính Thiên lập tức ngưng thần, tinh thần lực đồng thời tỏa ra xung quanh tiến hành dò xét. Cấp bậc tinh thần lực của Vân Chính Thiên từ lâu đã tiến vào Linh Thông Cảnh, hắn đã có thể sử dụng loại lực lượng này một cách thực tế hơn.
“Là khí tức âm tà, chẳng lẽ là Tà hồn sư”
Vân Chính Thiên sắc mặt lập tức ngưng trọng. Thức tỉnh quang minh thuộc tính về sau, Vân Chính Thiên đối với tà hồn lực vô cùng mẫn cảm. Chỉ cần trong không khí có một tia âm tà khí tức, hắn nhất định sẽ nhận ra.
Sự mẫn cảm với tà hồn lực như vậy, chung qui vẫn là do sự thù ghét của Vân Chính Thiên đối với Tà hồn sư đang giam giữ cha mẹ của hắn.
Đi theo sự chỉ dẫn của tinh thần lực, Vân Chính Thiên tận lực thu liễm lại khí tức, tiến vào một ngõ vắng ít người qua lại, hắn càng lúc càng có thêm lòng tin sẽ phát hiện tung tích tà hồn sư đang ẩn nấu trong thành.
“Hắc hắc, không ngờ vào thành lại dễ dàng hơn ta tưởng”
Đột nhiên ở phía trước có thanh âm quen thuộc vang lên. Vân Chính Thiên mặt cắt không còn một giọt máu, bởi vì thanh âm này hắn nhận ra, người này không phải Tinh Xà hôm trước giao đấu với hắn hay sao.
Vân Chính Thiên cẩn trọng tiến lại gần hơn một chút, đưa mắt nhìn sang. Tinh Xà hiện tại không ở một mình, cùng đi với hắn còn có ba người nữa. Cả bốn người đều mặc áo choàng màu đen phủ kín người, lại còn có mũ trùm đầu và mạng che mặt. Nhất thời không nhận ra được dung mạo của ai. Nếu không phải Vân Chính Thiên ghi nhớ được giọng của Tinh Xà, sợ rằng trước mặt cũng không cách nào biết được bọn họ là ai.
Một trong những tên Tà hồn sư đứng chung với Tinh Xà lên tiếng, thanh âm có phần già nua.
“Là do Thập trưởng lão sắp đặt kế hoạch tinh tường, nếu không cũng khó mà vào được”
Một tên khác lại nói
“Lão Tà, khi nào chúng ta bắt đầu hành động”
Tên có thanh âm già nua được gọi là lão Tà, hắn nói
“Đêm mai bắt đầu hành động, tối nay đi chuẩn bị một ít thủ đoạn trước đi”
Vân Chính Thiên trong lòng khiếp sợ, hắn đã nghe được những gì cần nghe, bây giờ cần là lập tức trở về báo cáo. Sau đó không do dự một chút nào lập tức rời khỏi
“Hửm?”
Tinh Xà đang yên lặng đột nhiên ngẩng lên, hắn hửi hửi hít hít trong không khí
“Có chuyện gì vậy lão Xà” Lão Tà hỏi.
“Không có gì, ta cảm nhận được một chút mùi vị quen thuộc”
Tinh Xà đôi mắt mơ hồ như nhớ lại chuyện gì đó.
Một tên trong đám lên giọng trêu chọc
“Chắc lại mùi vị trinh nữ a, người đừng ham vui quá quên nhiệm vụ đó”
“Hừm, ta ra ngoài chuẩn bị một chút, không nói với các ngươi nữa”
Tinh Xà hậm hực bỏ đi. Từ khi đụng độ với Vân Chính Thiên trở về, tâm tình của hắn không tốt lắm, dù sao lần đó cũng mém chút nữa là bỏ xác lại rồi, nếu hắn không nhanh chân e rằng vị cường giả kia tới kịp thì hắn có ba đầu sáu tay cũng không tài nào thoát được.
Vân Chính Thiên rời khỏi con hẻm, lập tức theo hướng lâu đài Thành Chủ mà chạy về, chỉ cần thông báo cho bọn họ một tiếng, tin chắc với tu vi của hắn cùng Hắc cấp thống lĩnh, đủ để quét ngang bọn tà hồn sư này.
Hắc cấp thống lĩnh cấp độ Phong Hào Đấu La, mạnh không cần nói, còn vị Thành Chủ Hàn Long Quần, đừng thấy hắn thường ngày không nghiêm túc nhưng thực ra tu vi vẫn không hề thua kém một Phong Hào Đấu La nào cả.
Vân Chính Thiên vừa đi vừa suy nghĩ, không biết tại sao Tà hồn sư lại có gan tấn công thẳng vào trong Long Thần thành vốn có rất nhiều cao thủ đang tọa trấn như vậy.
Bất quá vừa đi được không xa thì trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.
“Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Vân Chính Thiên giật bắn mình, chủ động đưa mắt bốn phía nhìn quanh.
“Hắc hắc, bình tĩnh đi. Ta nghe nói bọn ta đang giữ hai người thân của ngươi có đúng không, bọn họ gọi là cái gì nhỉ. À ta nhớ rồi, Tân ca và Phi muội, thật là tình cảm thấm thiết”
Tinh Xà thanh âm bỡn cợt lại vang lên.
Vân Chính Thiên lúc này hai tròng mắt đỏ như máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT