“La Sát Thần?” Vân Chính Thiên hoài nghi: “Đại ca đang nói tới vị La Sát Thần trong lịch sử ba vạn năm trước từng cùng Hải Thần Đường Tam đối địch?”

Đường Tử Hào gật đầu trầm giọng nói: “Chính là!”

Tại ba vạn năm trước từng xảy một trận chiến kinh thiên động địa quyết định vận mệnh của hồn sư giới lúc bấy giờ. Hải Thần Đường Tam dũng cảm xông pha một mình ngăn chặn hai vị cấp thần cường giả của tổ chức Võ Hồn Điện. Mà một trong hai vị này chính là La Sát Thần trong lời Đường Tử Hào vừa nói ra.

Vân Chính Thiên trầm ngâm một lát, hắn nhớ rất rõ lịch sử ba vạn năm trước lưu lại trong Sử Lai Khắc tàng thư kia. Trong đó có viết rất rõ, La Sát Thần bởi vì bảo vệ Thiên Sứ Chi Thần khỏi một kích trí mạng của Tu La Ma Kiếm mà vẫn lạc, thần vị nát tan, thần hồn yên diệt. Mà trước đó Thiên Sứ Chi Thần cũng đã tự bạo thần vị để liều mạng với Hải Thần Đường Tam, cho nên từ đó về sau không còn La Sát cùng Thiên Sứ thần vị.

Đường Tử Hào xác nhận Nguyên Thuỷ Sát Cơ lĩnh vực của mình là đến từ La Sát Thần lực lượng truyền thừa lại, chẳng lẽ nói tên bên trong Thần Vực kia vẫn còn tồn tại một cái La Sát Thần thần vị.

Bất quá liên quan đến vấn đề này Vân Chính Thiên cũng không tiện hỏi nhiều. Kể từ khi đặt chân lên Hải Thần Đảo, hết chuyện này đến chuyện khác kích thích sự tò mò bên trong con người hắn. Hắn thật hy vọng mình chuẩn bị đủ tốt để có thể càng sớm càng tốt đi vào bên trong Thần Vực lịch lãm và tự tìm hiểu ra được chân tướng của mọi chuyện.

Đường Tử Hào cười: “Lĩnh vực của ta tuy không phải tầm thường, bất quá tiểu đệ ngươi lại có thể trong khoảng khắc quan trọng nhất phá giải nó, điều này khiến ta tổn thương tâm lý vô cùng a. Còn không mau nói ra.”

Vân Chính Thiên cười nhe răng nói: “Kỹ vừa rồi là dung hợp kỹ do ta tự sáng tạo, gọi là Vạn Kiếm Tề Thiên. Ngoài ra trước khi hồn kỹ chúng ta va chạm thì ta nắm lấy thời cơ thích hợp mà buông thả lĩnh vực của mình vào, âm thầm phá hoại Nguyên Thuỷ Sát Cơ lĩnh vực của ngươi.”

“Lĩnh vực này gọi là?” Đường Tử Hào tò mò.

“Nguyên Tố Chi Chúa Tể lĩnh vực!” Vân Chính Thiên nhanh như chớp đáp.

Đường Tử Hào tức giận: “Không đủ! Của ta Nguyên Thuỷ Sát Cơ lĩnh vực không phụ thuộc vào bất kỳ nguyên tố thuộc tính nào. Của ngươi lĩnh vực ta phải công nhận cường đại vô cùng, là từ thượng cổ chí kim đến nay lĩnh vực cường đại nhất một trong. Bất quá nó cũng không thể nào khắc chế lĩnh vực của ta một cách toàn diện như vậy được. Tiểu tử thúi ngươi muốn giấu nghề a?”

Vân Chính Thiên cười khổ: “Đại ca không hổ là đương thời đỉnh cấp cường giả, tiểu đệ vừa rồi chỉ chọc ngươi một cái mà thôi. Pha chút chuyện cười, mong ngươi đừng để bụng.”

“Hừm! Ngươi đa mưu túc trí, mồm mép lợi hại. Vừa rồi nếu như không bị kiếm ý của ngươi đả thương mà tỉnh rượu, nói không chừng đã bị ngươi gạt mất.” Đường Tử Hào giận đến tím mặt.

Vân Chính Thiên bộ dáng làm lành, vì Đường Tử Hào rót một chén rượu, lại nói: “Kỳ thực ta vừa rồi vận dụng một thủ đoạn mới học được. Đại ca ta hỏi ngươi, có phải khi nãy ngươi cảm thấy Nguyên Thuỷ Sát Cơ lĩnh vực đột nhiên mất linh, rồi lại thấy đầu óc giống như bị trúng tinh thần trùng kích hồn kỹ?”

Đường Tử Hào gật đầu lia lịa đáp: “Ngươi nói không sai, ta quả thực cảm thấy như vậy. Thú thực với ngươi ta tu luyện tới trình độ này đã rất khó tìm ra người nào có thể trùng kích thẳng vào tinh thần chi hải của ta như vậy. Ta có cảm giác đối diện với ngươi thì sát tâm của ta nhỏ bé vô cùng, căn bản không đủ để xây dựng Nguyên Thuỷ Sát Cơ lĩnh vực điểm mấu chốt.”

Vân Chính Thiên cười hì hì: “Không giấu gì đại ca, hôm qua ta ở trong phòng tu luyện vô tình lĩnh ngộ được vài thứ. Ta phát hiện mình có thể chưởng khống huỷ diệt cùng sinh mệnh năng lượng. Mà ngươi chắc cũng biết, sinh mệnh điểm cuối chính là huỷ diệt, mà huỷ diệt cũng chính là sinh mệnh khởi nguồn...”

“Cắt!” Đường Tử Hào đột nhiên quát lên. Vân Chính Thiên cũng giật mình mà ngậm miệng lại, trong mắt lộ vẻ khó hiểu. Chẳng lẽ mình nói sai gì sao?

Đường Tử Hào lồng ngực chập chùng, thở hổn thở hển, mồ hôi bất giác chảy ra. Đừng nói Vân Chính Thiên không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với vị Đường Môn môn chủ này mà ngay cả Đường Tử Hào cũng không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Hắn chỉ cảm thấy lượng tin tức mà mình sắp nghe sẽ vượt qua khả năng bản thân có thể tiếp nhận.

Phải tốn vài phút đồng hồ, Đường Tử Hào mới từ trong hỗn loạn bình tĩnh lại được, hắn há miệng nói: “Chính Thiên, ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi nói ngươi có thể nhìn thấy huỷ diệt cùng sinh mệnh điểm sáng?”

Vân Chính Thiên trả lời: “Ân! Không chỉ nhìn thấy mà ta còn thao tác được. Ngươi nhìn xem.”

Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên tay trái khẽ động, tại giữa khoảng không làm ra một cái nắm bắt động tác, tức thì trong không khí chợt có một sự giao động nhẹ xảy ra. Người bình thường tự nhiên không thấy được biến hoá đó, nhưng đồng dạng đạt tới Thần Nguyên Cảnh cấp bậc tinh thần lực như Đường Tử Hào thì lại thấy rất rõ ràng.

Trên tay Vân Chính Thiên không biết từ khi nào xuất hiện một tầng nhu hoà ánh sáng, tại vị trí hạch tâm có thể cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh lực dòng chảy vô cùng tinh khiết ngưng tụ thành thực thể trong đó.

“Sinh mệnh năng lượng ta trước giờ đã cảm thụ qua qua, bất qúa vì sao bây giờ lại rõ ràng như vậy?” Đường Tử Hào một câu vừa hỏi lập tức tự mình có câu trả lời, hắn nhìn Vân Chính Thiên một cái, trong mắt phản chiếu sự sợ hãi như nhìn thấy quái vật: “Là ngươi giúp ta nhìn?”

Vân Chính Thiên gật đầu, sau đó tay phải lại vung lên khoảng không chụp lấy, tức thì đầu ngón tay của hắn bị bao phủ một tầng màu tím hào quang.

Đường Tử Hào sắc mặt càng kinh hoàng: “Vừa nãy là sinh mệnh, bây giờ là huỷ diệt! Ông trời ạ, ta tin ngươi rồi. Lần giao phong vừa nữa ta thua không oan uổng!”

Vân Chính Thiên có thể điều khiển được sinh mệnh cùng huỷ diệt điểm sáng, chẳng trách Nguyên Thuỷ Sát Cơ lĩnh vực của Đường Tử Hào trong khoảnh khắc mất linh, dù sao lĩnh vực này xây dựng dựa trên sát tâm của hắn, mà sát tâm tồn tại là vì huỷ diệt.

Vân Chính Thiên phất tay tán đi sinh mệnh cùng huỷ diệt điểm sáng, lại nhìn Đường Tử Hào nói: “Đại ca, ngươi giúp ta chế tác đấu khải ta cảm kích vô cùng. Vì vậy ta đã quyết định tận dụng thời gian sắp tới tập luyện nắm giữ hoàn toàn sinh mệnh cùng huỷ diệt năng lượng. Một khi Thần Vực môn hộ mở ra, ta nghĩ sẽ thử nghiệm mang ngươi theo.”

.......

Vạn Thú Tinh, Âm Dương Trì.

Ân Minh Tuyết ở bên trong Âm Dương Trì đã ròng rã ba ngày, suốt thời gian này Bích Cơ đều ở bên cạnh nàng, lặng yên hộ pháp.

Vào lúc này Bích Cơ hai mắt chậm rãi mở ra, nàng hướng sự chú ý của mình vào thân ảnh xinh đẹp đang xếp bằng ở giữa hồ nước.

Âm Dương Trì là một mảnh hồ nước bao phủ xung quanh bởi đầm lầy, đây là nơi âm dương nhị gian tiếp xúc, cho nên đặc trưng không khí ở đây xen lẫn âm dương nhị khí.

Lý do Bích Cơ là người được phân công hộ pháp cho Ân Minh Tuyết là vì nàng bản thể là Phỉ Thuý Thiên Nga, với nguồn sinh mệnh lực cường đại của mình sẽ không để nàng bị âm dương nhị khí ảnh hưởng. Nếu đổi ngược lại là Đại Minh, Nhị Minh sẽ không kiên trì được lâu như vậy.

Ân Minh Tuyết đã vượt qua kỷ lục chịu đựng được ghi chép lại trên Vạn Thú Tinh khi tu luyện tại Âm Dương Trì từ trước tới nay. Nhờ vậy tu vi của nàng chỉ trong thời gian ngắn bạo tăng. Theo Bích Cơ cảm nhận thì chắc có lẽ một thời gian ngắn nữa thôi Ân Minh Tuyết sẽ đột phá tới bát hoàn trình tự.

Chính vào lúc Bích Cơ đang chăm chú theo dõi, đột nhiên nàng phát hiện Âm Dương Trì xuất hiện một tia biến hoá. Nguyên bản một mảnh hồ nước vốn lặng yên không một gợn sóng từ mấy ngày nay mà bây giờ bất ngờ có điểm sóng sánh.

“Tỉnh rồi sao?” Bích Cơ tự hỏi trong lòng, nàng kỳ thực vẫn muốn Ân Minh Tuyết kiên trì thêm một chút nữa để hoàn thành đột phá tới bát hoàn luôn.

“Ầm ——!”

Không một điềm báo trước, đột nhiên tại hạch tâm hồ nước có một tiếng nổ kịch liệt vang lên. Bọt nước văng lên tung toé, đầm lầy một mảnh nhộn nhạo chấn động làm rung chuyển đại địa xung quanh.

Bích Cơ giật mình một cái, ngay sau đó nàng cũng làm ra động tác, cả người nhanh chóng hoá thành một đạo lưu quang bắn đi, trong miệng hô lớn: “Minh Tuyết!”

Chỉ thấy ở giữa hồ nước lúc này, Ân Minh Tuyết vẫn như cũ xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, bất quá cơ thể lại đang từ từ bay lên, cho đến khi nàng bay lên khỏi mặt nước, một tầng hắc ám hào quang từ trong cơ thể nàng trực tiếp nở rộ.

Bích Cơ chậm lại quan sát một chút, bởi vì tình huống Ân Minh Tuyết trước giờ chưa từng xuất hiện, thậm chí nàng cũng không biết được Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn sẽ xảy ra biến hoá như thế nào. Vạn nhất mình lo lắng quá mức mà ra tay can thiệp quá sớm, không biết chừng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của Ân Minh Tuyết.

Lúc này Ân Minh Tuyết trên người hắc ám hào quang mỗi lúc một dày ra, một cái màu đỏ sậm quang hoàn tại sau lưng nàng dựng đứng mà lên, khí tức đột nhiên tăng vọt.

Đây là quang hoàn thứ bảy của Ân Minh Tuyết, đồng nghĩ với việc nàng đã nắm giữ võ hồn chân thân. Đệ thất quang hoàn lập loè sáng lên, tức thì sau lưng Ân Minh Tuyết mọc ra bốn cái cánh chim màu đen, một thân chỉnh tề giáp trụ theo đó nối đuôi xuất hiện, bao trùm toàn bộ cơ thể của nàng.

Tại trên đầu nàng phủ xuống vương miện, một viên màu đỏ tinh thạch tại trán của nàng phóng ra hắc sắc quang luân, tại vai của nàng có một tấm màu đen áo choàng theo gió phiêu dật. Tay phải của nàng nắm lấy Sát Thiên Ma Kiếm, tay trái của nàng nắm lấy Sát Thiên Ma Thuẫn.

Chỉ trong tíc tắc, Ân Minh Tuyết phản phất trở thành một người khác, tựa như chiến thần chuẩn bị ra trận, khí thế sát phạt vô cùng.

Bích Cơ trong lòng trở nên ngưng trọng, sự biến hoá này rõ ràng là do nàng đem Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn chân phân hoàn thành phụ thể mà có. Không nghĩ tới tại trong ấn tượng của nàng hoàn toàn khác biệt, bởi vì lúc này Ân Minh Tuyết nội thể lan toả ra không phải nhân loại khí tức nữa, cũng không cảm nhận được dương khí lượn lờ xung quanh. Tất cả đã bị âm khí chiếm cứ, rơi vào trạng thái tẩu hoả nhập ma.

Khí tức này là khí tức của ma thần!

Bích Cơ tu vi cao đến sáu mươi vạn năm, vào thời khắc này cũng cảm thấy khủng bố nguy hiểm đang không ngừng bủa vây lấy.

Ân Minh Tuyết hai mắt đột nhiên mở ra, vô cùng bất ngờ khi đồng tử của nàng hoàn toàn biến thành một màu đen như hắc động không đáy. Nàng nhìn thấy Bích Cơ ở phái đối diện, khuôn mặt xinh đẹp mang theo tuyệt diễm dung nhan khẽ nở một nụ cười rung động lòng người.

“Trông thấy bản vương tại sao không quỳ?” Quỉ dị ma âm từ trong miệng Ân Minh Tuyết phát ra, đó đúng là âm thanh của ma thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play