Ngàn vạn lần không nghĩ tới được, Thú Thần Đế Thiên vậy mà ở trong bóng tối bí mật bao che cho Sử Lai Khắc. Việc hắn làm giống như đánh một canh bạc, gieo một hạt giống, hy vọng trong tương lai sẽ có được thu hoạch như ý muốn.
Vân Chính Thiên nghe được tất cả sau, trong lòng đối với Đế Thiên bất giác sản sinh một loại kính nể cùng tôn trọng cảm xúc. Mặc dù hắn biết Đế Thiên làm như vậy không phải vì hắn mềm lòng với nhân loại, không phải vì hắn không còn muốn hồn thú trở thành bá chủ Đấu La Tinh, mà trên hết là hắn nghĩ cho sự tồn vong của hành tinh này.
Tốt xấu thế nào, nhân loại cũng là Đấu La Tinh bản địa bộ tộc, cùng hồn thú bộ tộc tương đồng. Mà những thứ đến từ Cấm Vực, đến từ Ma Giới kia mới là ngoại lai sinh vật, là chân chính kẻ thù.
Tại thời đại Vĩnh Hằng Chi Thụ bị tập kích, Đế Thiên đã tiêu diệt toàn bộ đầu lĩnh tà hồn sư vây công Sử Lai Khắc, thế nhưng hắn vô cùng cũng rõ ràng một điều, trải qua ngàn năm nữa tà hồn sư sẽ lại trùng hiện. Cho nên hắn xác định mục tiêu của mình là không phải công khai cùng tà hồn sư chống lại, mà càng là xây dựng quan hệ mật thiết với bọn chúng, giành giật quyền bảo hộ Tà Ác Chi Thụ, bảo hộ Hắc Ám Cổ Thụ, để che lấp mục đích sâu xa ở bên trong, che chở cho viên hạt giống kia thuận lợi nảy mầm, mãi đến ngày hôm nay.
Côn Thần ý chí thu liễm lại tâm tình, sắc mặt trở nên già nua mấy phần, hắn nói: “Đế Thiên sau khi phát hiện Thần Vực là ở ngay tại Vĩnh Hằng Chi Thụ bên trong mở ra môn hộ, hắn đã thử vài lần trùng kích Thần Vực chi lộ, hy vọng tìm kiếm thành thần con đường. Bất quá Thần Vực chi lộ gian nan vô kể, Đế Thiên ở bên trong vùng vẫy, thế nhưng ngoại trừ tăng lên thực lực của mình lại chẳng còn gì khác. Cho đến bây giờ Đế Thiên vẫn vô pháp tiếp nhận bất luận một cái thần vị nào. Hắn nói, có lẽ hắn không phải người được chọn, hoặc là mấy lão thần cách gia hỏa kia không ưa hồn thú, không cho hắn có cơ hội thành thần.”
Vân Chính Thiên trầm mặc một lát, sau đó quyết định nói ra: “Chư vị các chủ, đến nước này Vân Chính Thiên cũng không tiện giấu giếm nữa. Kỳ thực khi ta còn là một hài tử mười tuổi, ở trong rừng tu luyện không may gặp phải cường đại hồn thú, tại thời khắc ta chuẩn bị mất mạng thì một vị thần cách buông xuống cứu lấy tính mạng của ta. Sau đó hắn nói với ta rằng, hắn hy vọng ta mau mau trưởng thành, sau đó đi tìm hắn ở Thần Vực. Nếu như Thần Vực hiện tại ở nơi đây, thỉnh cầu chư vị các chủ thành toàn cho Vân Chính Thiên được ở lại Hải Thần Đảo tu luyện.”
“Thật thần kỳ như vậy một màn sao? Tốt quá, tốt quá rồi!”
“Ngươi từ nhỏ đã được thần cách nhắm tới, nay lại có thể tìm đến được đây, xem ra chúng ta sứ mệnh cũng muốn hoàn thành.”
“Nếu là như vậy, ta nguyện hy sinh toàn bộ sinh mệnh lực còn xót lại thành toàn ngươi ý nguyện.”
Chư vị các chủ ý chí thổn thức kêu lên. Bọn hắn đều là trong lịch sử Hải Thần Các các chủ địa vị, tự nhiên ánh mắt bất phàm, suy nghĩ cách tiến.
Vân Chính Thiên người thành niên này, chính là hạt giống mà bọn họ gieo xuống vài ngàn năm trước nay đã đến lúc kết quả. Cho dù là Diệt Nhật ý chí tính cách cổ quái lúc này cũng toát ra một nét cười nồng đậm.
Côn Thần ý chí cười nói: “Thời gian sắp tới ngươi cứ lưu lại đây tu luyện đi. Chúng ta sẽ chuẩn bị tốt công tác khai mở Thần Vực môn hộ một lần nữa, vì vậy trong lúc chờ đợi, Diệt Nhật sẽ là người phụ trách dạy dỗ cho ngươi tất cả kiến thức của một vạn năm trước. Cần gì cứ hỏi hắn.”
Vân Chính Thiên mừng rỡ, cúi đầu thật thấp, cung kính mà đáp: “Đa tạ các chủ.”
Côn Thần ý chí lại vuốt chòm râu, mắt lóe tinh quang: “Sử Lai Khắc truyền thống dạy học lại được thắp lên một lần nữa. Chúng ta khẩu hiệu trước giờ là chỉ thu quái vật không thu người thường, dù chỉ có một học viên quái vật duy nhất, chúng ta cũng mở cửa dạy học. Vân Chính Thiên, ngươi chính là chúng ta cuối cùng một tên học viên, sau này Sử Lai Khắc có thể hay không từ ngươi bắt đầu một lần nữa, phải nhìn vào ngươi rồi.”
Nói xong một câu này, Côn Thần ý chí mặc kệ Vân Chính Thiên khóe miệng co giật, hắn lập tức dẫn theo những đạo ý chí khác nhanh chóng rời đi, dung nhập vào bên trong Vĩnh Hằng Chi Thụ biến mất không còn tăm hơi, hiện tại ở chỗ này chỉ còn xót lại một mình Diệt Nhật ý chí.
Vân Chính Thiên làm sao không hiểu được Côn Thần ý chí ý tứ. Bất quá nếu quả thực có thể làm được, Vân Chính Thiên tự nhiên nguyện ý, bởi vì Sử Lai Khắc không chỉ là một tòa đơn thuần học viện, mà ba chữ này còn là biểu tượng tinh thần, là thánh địa của tất cả hồn sư trên Đấu La Tinh.
“Diệt Nhật tiền bối, bọn họ sẽ không sao chứ?” Vân Chính Thiên quay sang Diệt Nhật ý chí hỏi.
Vừa rồi trong một tia sát na, Vân Chính Thiên có thể cảm nhận được sau khi thực hiện một màn tư duy cụ tượng hóa vừa rồi, Côn Thần ý chí thần sắc có chút mệt mỏi, vẻ mặt không được tốt lắm. Nếu những lời Côn Thần ý chí vừa nói đều là sự thật, thì Vĩnh Hằng Chi Thụ bây giờ đã không còn có thể kéo dài bọn họ sinh mệnh thêm được bao lâu.
Cho nên có thể lý giải tại sao Côn Thần ý chí lại dễ dàng chấp nhận Vân Chính Thiên ở lại đây. Kỳ thực hắn cũng giống như Đế Thiên năm đó, là đang đánh một canh bạc, gieo một hạt giống hy vọng. Nến thành công thì thôi, còn thất bại thì tất cả sẽ hóa tro tàn.
Diệt Nhật ý chí cười lớn: “Sẽ không sao đâu, bọn ta nghịch thiên tiếp tục tồn tại trên cõi đời là vì muốn chờ đợi khoảnh khắc này, cho nên dù có phải tiêu hao toàn bộ sinh mệnh lực cũng không tính cái gì cả, đừng quên sự thật là bọn ta chết lâu rồi mà ha ha ha.”
Vân Chính Thiên cười khổ, nói chuyện với Diệt Nhật ý chí thật sự thoải mái hơn nhiều so với Côn Thần ý chí.
Diệt Nhật ý chí lại nói: “Từ giờ ngươi có thể xem như Sử Lai Khắc một phần tử, tuy rằng chúng ta đã không thể tái tạo mấy vạn năm trước huy hoàng dạy học, nhưng tin tưởng ta, Sử Lai Khắc ba chữ này chỉ thật sự biến mất khi nhân loại hoàn toàn tuyệt chủng. Chúng ta mấy vạn năm tích lũy cũng không phải muốn hủy là hủy, đi theo ta.”
Nói rồi hắn khẽ phất tay, tức thì cảnh quan lần nữa biến hóa, Vân Chính Thiên phát hiện mình đã đi tới một tòa đại điện to lớn, xung quanh là hàng hàng lớp lớp kệ gỗ gắn ở trên tường kéo dài không thấy điểm cuối, tất cả dường như phủ kín một lớp bụi dày, ẩn dưới đó là rất nhiều gáy sách.
Nhìn thấy như vậy cảnh tượng, Vân Chính Thiên cũng phải há hốc mồm. Thư viện này thật lớn, tựa hộ là cái lớn nhất từ trước đến giờ mà hắn nhận thức qua.
Diệt Nhật ý chí giải thích: “Đây là Sử Lai Khắc tàng thư, hầu hết tri thức ở đây đều còn nguyên vẹn, ngươi cứ thoải mái học tập. Ai nha, ta nhớ trước đây chỉ có tinh anh lão sư mới được phép vào đây nghiên cứu, không nghĩ tới bây giờ tiện nghi gia hỏa ngươi. Hừ hừ, bất quá không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có thể làm ra chút bổn sự, hết thảy đều trở nên có ý nghĩa. Ha ha ha!”
Vân Chính Thiên tầm mắt quét một lượt, hắn nội tâm rung động thật sự. Chỗ sách này nếu muốn toàn bộ đọc hết, ước chừng dùng một hai năm thời gian là không thể nào, vả lại hắn hiện tại dù có rất muốn nhưng cũng không có thời gian để thực hiện.
Vân Chính Thiên nói: “Diệt Nhật tiền bối, ta muốn nghiên cứu về đấu khải, ngài có thể nói một chút cho ta tỏ tường hay không?”
“A, đúng rồi, đấu khải.” Diệt Nhật ý chí có chút hoài niệm: “Ngươi sống tại thời đại này cho nên cũng không cách nào rõ ràng sự cường đại của đấu khải trong quá khứ. Có thể nói đấu khải chính là chỗ dựa lớn nhất của mỗi hồn sư, tại trong nghịch cảnh, ngươi cũng chỉ có một mình đấu khải làm bạn.”
Nói rồi Diệt Nhật ý chí tùy tiện phất tay, từ trên kệ gỗ bắn ra dày đặc bụi bậm, sau đó ba cuốn sách cũng theo đó bay ra, rơi ở trước mặt Vân Chính Thiên. Hắn lập tức đón lấy, sau đó ở trên mặt sách phủi phủi vài cái, liền có thể đọc được tiêu đồ của mỗi sách.
“Đấu Khải Nhập Môn. Đấu Khải Nâng Cao. Đấu Khải Chế Tác.” Vân Chính Thiên thấp giọng.
Diệt Nhật ý chí cười nói: “Lấy ngươi cảnh giới tinh thần lực, đọc sách cũng sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, hơn nữa ngươi cũng cần xây dựng nền tảng cơ sở vững chắc một chút, có như vậy trong tương lai chế tác đấu khải sẽ có to lớn trợ lực.”
Vân Chính Thiên kinh hô: “Chế tác đấu khải sao? Tiền bối, thời gian muốn gấp lắm, ta không nghĩ mình còn đủ.”
Diệt Nhật ý chí bĩu môi: “Chờ xem thường Sử Lai Khắc bảo tồn tài nguyên, chúng ta bên trong tàng trân các còn lưu lại vài bộ đấu khải, mặc dù đã bị hư hỏng nhưng vẫn có thể dùng được, hơn nữa kim loại hiếm, hợp kim đã qua tinh luyện cũng còn rất nhiều. Ai nha, trách sao được đây, vài ngàn năm không được đi đâu làm chúng ta có chút buồn chán, hơn nữa ai nói chúng ta một đám các chủ ý chí lại có một vị là Thần Tượng siêu cấp đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT