“Cha, Lôi tổ chi tranh truyền thừa là cái gì thế?” Lương Thế Nhân đối với Lôi Ma Khuyển Vương hỏi.
Này hỏi tự nhiên là khuyển âm.
Lôi Ma Khuyển Vương ngẩn đáp: “Hài tử, ta đã nói cho ngươi nhiều lần rồi. Sao vẫn không nhớ thế.”
Lương Thế Nhân lè lưỡi: “Hài tử ngu đần, kính thỉnh ngài một lần nữa khai thông.”
Hắn hóa thân thành đầu khuyển này, may mắn lại là Lôi Ma Khuyển Vương đích nhi tử, cho nên cũng tiện nghi hắn rất nhiều tin tức.
Lôi Ma Khuyển Vương rất thương đầu khuyển tử này, cười đáp: “Lôi tổ chi tranh truyền thừa chính là vạn năm một lần mới có. Hết thảy trong thiên hạ lôi hệ tộc đàn đều không hẹn mà hướng đến địa phương này tranh cướp truyền thừa của Lôi tổ. Yếu kém tộc đàn cũng không ngoại lệ, hầu hết đều muốn được phân một ly canh.”
Lương Thế Nhân chớp chớp mắt: “Cha, Lôi tổ rốt cuộc là ai, là nhân loại hồn sư hay vẫn là hồn thú?”
Lôi Ma Khuyển Vương có chút khó hiểu: “Nhân loại hồn sư? Này danh tự ngươi nghe ở đâu thế?”
Lương Thế Nhân chợt hãi. Hắn rốt cuộc xác định được, mộng cảnh này diễn ra ở thời đại mà nhân loại vẫn chưa quật khởi, thiên hạ rộng lớn vẫn là địa bàn của hồn thú. Rất có thể đây chính là viễn cổ thời đại mộng cảnh a.
“Không có gì ngài bỏ qua đi. Như vậy Lôi tổ chính là hồn thú, chắc hẳn hắn phải rất cường đại a.” Lương Thế Nhân vội vàng chuyển đề tài.
“Gấu gấu gấu còn phải nói, Lôi tổ chính là cường đại nhất lôi hệ hồn thú. Thậm chí cả Lôi Long Vương và Lôi Thượng Kỳ Lân Vương còn muốn kém hắn một đường. Chỉ có điều hắn cường đại đến mức thiên địa không dung, bắt buộc phải chuyển hóa thành một loại tồn tại đặc thù như bây giờ để giữ được mạng sống. Chỉ cần Lôi tổ bất diệt, chúng ta lôi hệ tộc đàn đều giữ vững địa vị tối thượng.” Lôi Ma Khuyển Vương trào phúng.
Lương Thế Nhân âm thầm ghi nhớ từng chữ. Theo như lời Lôi Ma Khuyển Vương, rất có khả năng hiện tại Lôi tổ vẫn chưa chết. Như vậy thoát ly mộng cảnh sau, hắn hy vọng có cơ hội diện kiến vị này một lần.
. . . . . . .
“Con mẹ nó, còn phải như vậy đến bao giờ!!!” Can Hữu Long hóa thành Long Nha đã muốn điên rồi.
Hắn trở thành vật chết, ngoại trừ cố gắng làm Long Nha rung lên một chút thì cái gì cũng không làm được.
Mà khổ một cái đám người kia vẫn duy trì quỳ lạy, ròng rã xuốt mấy ngày qua. Can Hữu Long chán muốn chết rồi.
Hắn ở trong đồng lứa tư duy rõ ràng kém nhất, mà mộng cảnh của hắn cũng thật kỳ dị, nhất thời làm khó dễ hắn.
“Long tổ hiển linh, long tổ hiển linh.” Trầm thấp tiếng tụng niệm vang vọng đại điện. Can Hữu Long đối với thanh âm này đã nhàm chán đến cực độ. Hắn thậm chí còn nói nếu ta thoát ra được mộng cảnh và gia tộc các ngươi còn tồn tại, ta sẽ tới tìm tính sổ những tháng ngày đau khổ này.
“Tiên sư các ngươi.” Can Hữu Long uể oải kêu lên. Tuy rằng mộng cảnh này không làm hắn mệt mỏi về thể xác, nhưng về mặt tinh thần thì không cần phải nói, đã muốn suy sụp tới nơi.
Bất giác hắn chợt rùng mình, nếu như không tìm cách vượt qua được, chẳng lẽ suốt quãng đời còn lại ta phải sống trông mộng cảnh hay sao.
Can Hữu Long hắn cũng không biết, mộng cảnh là một vùng không gian đặc biệt. Một tháng hai tháng bị nhốt trong mộng cảnh còn được, chứ còn kéo dài thì chỉ sợ ngay cả hồn phách cũng tan biến. Nói cách khác, không phá được mộng cảnh đồng nghĩa với án tử gia thân.
Này cũng chính là khảo nghiệm độ khó.
Một hồi cố gắng sau, Can Hữu Long kiệt quệ.
Hắn lúc này đã muốn hôn mê, hắn nghĩ chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao. Nhất thời một đạo thân ảnh hiện ra trong đầu hắn, chính là Mộng Hồng Nhan ý trung nhân.
“Nhan muội, cứu ta với! Ngươi chạy đi nói lão đại tới cứu ta đi.” Can Hữu Long rên rỉ.
Không ngờ tới Mộng Hồng Nhan thế nhưng đối với hắn đáp: “A Long, ngươi ý chí kém cỏi, thực lực cũng không so với Thế Nhân, Chính Thiên cường. Ta vì cái gì lại yêu thích ngươi?”
“Ta... Ta... “ Can Hữu Long trợn cả hai mắt không trả lời được.
“Ngươi đừng nói nữa, đừng than vãn nữa có được không. Nếu như muốn ở bên ta, muốn bảo vệ ta thì ngươi hãy hành động đi. Dùng hành động của mình đi chứng minh, dùng thực lực của mình làm cho ta cảm thấy an tâm. Nếu không ngươi chết ở đó đi đừng trở về Nhân Vực nữa.” Mộng Hồng Nhan không chút khách khí nói.
Nói rồi Mộng Hồng Nhan thân ảnh tan đi. Can Hữu Long ngẩn cả người, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Ta làm sao thế này, mỗi lần đối mặt với nghịch cảnh ta đều muốn ỷ lại vào người khác. Là vì ta không đủ mạnh, hay vì ta không đủ cố gắng.
Lão đại đã từng nhắc nhở ta, không được tự mãn, không được chủ quan, phải có niềm tin vào chính mình, cho dù nghịch cảnh khốc liệt cỡ nào cũng phải giữ vững ý chí. Chỉ cần ý chí không bị dập tắt, ngươi vẫn còn cơ hội.
Bất quá ta làm không được. Trước giờ vẫn chưa từng làm được. Cho dù là lần trước đệ tam khảo nghiệm có thể làm được như vậy, trọng yếu nguyên nhân là vì có Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân đám người đứng sau lưng ủng hộ.
Ngay vào lúc Can Hữu Long dường như chấp nhận buông xuôi để mộng cảnh tùy tiện cắn nuốt, trong đầu hắn lại nhảy lên một cái thân ảnh.
Là một người phụ nữ. Nàng dung nhan tú lệ, sắc mặt hồng thuận. Trên người có điểm long tức.
Nàng đối với Can Hữu Long mang tới ánh mắt trìu mến, tựa như mẫu thân lâu ngày không thấy hài tử vậy.
Không rõ vì sao, Can Hữu Long vừa nhìn thấy người này, hắn gần như nhận ra, ngay lập tức nói: “Ngài là... Mẫu thân! Ngài là mẫu thân của ta!”
Nói rồi hắn cả người run rẩy: “Ta làm sao thế này, ta làm sao lại quên mất ngài cơ chứ, tại sao ta lại quên mất thân phận của mình. Mụ mụ, thời gian qua ngài ở đâu. Của ta trí nhớ có phải do ngài phong ấn?”
Can Hữu Long một mình lẩm bẩm, phản phất như hóa điên, hắn trong đầu từng dòng chảy ký ức không biết từ đâu lần lượt xuất hiện, làm cho hắn có chút tiếp thu không nổi.
“Ta nhớ rồi, ta nhớ lại rồi!” Can Hữu Long không ngừng hồi tưởng, lại hướng mắt về phía đại điện có nhiều người đang bái lạy Long Nha.
Can Hữu Long ngữ điệu trở nên nhàn nhạt lạnh lùng: “Nơi này vốn là nhà của ta! Các ngươi là ta cùng huyết thống thân nhân. Bất quá, ta hiện tại đối với các ngươi chỉ có căm hận.”
Ầm ——!
Long Nha vỡ nát, tại trên bàn thờ đổ ầm xuống thành vô số mảnh vụn trước con mắt kinh hãi của Can gia tộc nhân.
Can Hữu Long tầm nhìn xuất hiện biến hóa, hắn vậy mà thông qua được đoạn mộng cảnh này.
. . . . . . .
“Sát Vũ Quân mau theo sát ta! Chúng ta tấn công!” Ma nhân thống lĩnh quát lớn, ma dực triển khai ra cả người đã lao thẳng về phía tiền tuyến.
Ân Minh Tuyết cũng không chút chần chừ, nàng thân phận là phó thống lĩnh, tự nhiên cũng phải làm tốt chức trách.
Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn phóng ra, năm vòng quang hoàn dâng lên phía sau lưng, Sát Thiên Ma Kiếm nơi tay, Ân Minh Tuyết lạnh nói: “Toàn quân tập trung thành thế công mũi nhọn, toàn lực xông về phía trước, đem kẻ địch phòng ngự thế trận phá vỡ.”
Vừa dứt lời, sau lưng đệ tam quang hoàn thả ra ám hắc hào quang.
Tê ——!
Nhất thời toàn bộ ma nhân dưới trướng chiến ý trào dâng, tất cả đồng loạt phóng suất ma lực của mình, dung nhập vào thế trận.
Ân Minh Tuyết đệ tam quang hoàn mang tới cho nàng hồn kỹ chính là một loại tăng phúc. Càng là khát máu sinh vật tiếp nhận tăng phúc sẽ tăng lên khát máu tính, càng là ôn hòa sinh vật tiếp nhận tăng phúc sẽ tăng thêm tính ôn hòa.
Có thể nói đây là một loại tăng phúc hồn kỹ cực kỳ bá đạo, dựa theo từng cá nhân am hiểu nhất thuộc tính mà tiến hành tăng phúc.
Đối với quy mô lớn chiến đấu mà nói, đích xác một cái thần kỹ.
Duy nhất vấn đề đó chính là có đủ ma lực để tăng phúc số lượng lớn hay không. May mắn nơi này là Ma Giới, ma lực tràn ngập không cần lo xa. Ma nhân tại quê hương tác chiến có thể dễ dàng hấp nạp ma lực trong thiên địa bổ sung tiêu hao.
Cho nên Thần Giới đội quân bên kia kết quả xác định là phải thua trận. Dù sao nơi này là Ma Giới, đối với thần lực có tác dụng áp chế, như vậy dù là thần chi cấp một tại đây tác chiến cũng không phát huy được bảy thành thực lực.
Một hồi chiến đấu cứ như vậy kết thúc, ma nhân giành được thắng lợi. Bất quá Thần Giới đội quân cũng không có ý định giữ vững phòng tuyến, vừa đánh vừa rút, thương vong không đáng kể.
“Thống lĩnh! Kẻ địch đã rút hết. Chúng ta có hay không tiến hành truy đuổi?” Ân Minh Tuyết hồi báo.
Sát Vũ Quân thống lĩnh là một tên ma nhân cao lớn, hắn lưng hùm vai gấu, thực lực cường đại, mệnh danh Sát Vũ Ma Hoàng, là một trong sáu mươi bốn vị Ma Hoàng.
Tại Ma Giới cấp bậc cao cấp phân chia Ma Vương, Ma Hoàng, Ma Đế và cuối cùng là Ma Thần.
Phàm đạt tới trình tự Ma Hoàng, dưới trướng sẽ có một đội quân do chính ngươi chưởng quản. Sát Vũ Ma Hoàng thống lĩnh chính là nhánh Sát Vũ Quân này.
Đối với câu hỏi của Ân Minh Tuyết, Sát Vũ Ma Hoàng không có trả lời, hắn sắc mặt dường như có chút đăm chiêu.
Ân Minh Tuyết hỏi: “Thống lĩnh, ngài làm sao?”
“Ta ngửi thấy có mùi gì đó!” Sát Vũ Ma Hoàng dứt lời, hắn trong mắt liền xuất hiện kinh hãi chi sắc. Trên tay cự kiếm đột nhiên chém ra, vị trí là khoảng không phía sau Ân Minh Tuyết.
Phanh ——!
Ân Minh Tuyết bị phản lực chấn văng đi, trong lòng ngờ vực. Ngay lúc này nàng dĩ nhiên nhìn thấy được thứ mà đáng lẽ một giây trước đã đem nàng chém làm đôi nếu không có Sát Vũ Ma Hoàng cản lại.
Đó là một thanh hoàng kim hai đầu trường thương, toàn thân đều một màu xán lạn kim sắc, mặt trên có một tầng long hình ám văn.
Nhìn thấy trường thương này, Sát Vũ Ma Hoàng con ngươi rục rịch, ngay sau đó là khiếp sợ.
Này trường thương mang tới cho hắn một cảm giác áp bách nặng nề, rõ ràng là một kiện thần khí, so với hắn Sát Vũ Ma Kiếm phải cao hơn nhiều lắm.
Thần khí không phải tùy tiện liền có thể nắm giữ a, dù là Ma Hoàng đi chăng nữa cũng không ngoại lệ.
Cảm thấy cự độ không ổn, Sát Vũ Ma Hoàng chủ đồng lùi lại, ma âm vang vọng: “Người đến là vị nào thần cách? Mau báo danh đi!”
Ân Minh Tuyết mặc dù đứng ở vị trí khá xa, thế nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ được dung mạo chủ nhân của thanh trường thương kia.
Nam nhân vóc người tráng kiện, tuy không thô ráp như Sát Vũ Ma Hoàng thế nhưng có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Hắn một đầu tóc lam dài phủ ở sau lưng, kết hợp khuôn mặt hoàn mỹ. Hắn giống như một cái minh tinh màn bạc lưu lạc đến Ma Giới vậy.
Tóc lam nam nhân rốt cuộc mở miệng nói: “Ta gọi Đường Vũ Lân.”
“Ngươi... Ngươi là Đường Vũ Lân.” Sát Vũ Ma Hoàng trong miệng lấp bấp, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.
Đường Vũ Lân mỉm cười: “Yên tâm, hôm nay ta đến đây không phải để thu thập Sát Vũ Ma Hoàng các hạ, ta chỉ muốn lấy đi vị Ma Vương kia mệnh mà thôi.”
Nói tới đây, Đường Vũ Lân liếc sang Ân Minh Tuyết vị trí. Cả người nhanh như chớp đã hóa thành một đạo kim mang kéo theo khủng bố sát khí vọt thẳng tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT