“Nếu ngươi đã bình tĩnh lại, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được chưa?” Vân Chính Thiên hỏi.

Nhị nữ bốn mắt giao nhau, chỉ thấy Ân Minh Tuyết gật nhẹ đầu. Mã Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, trong mắt hực hừng lửa nộ cũng muốn giằng xuống, nàng tự mình đi tới giường, đặt mông ngồi xuống. Ánh mắt như cũ chăm chăm nhìn tới tên thanh niên tóc bạc trắng đẹp mã không đáng tin kia.

Bỏ qua ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Vân Chính Thiên lại lên tiếng: “Thiên Hoa, Minh Tuyết. Trước hết các ngươi có thể nói rõ hơn về cái gọi là thời không pháp tắc kia cho chúng ta nghe một chút.”

“Tại sao lại muốn nói cho ngươi nghe?” Mã Thiên Hoa lạnh rên.

“Đơn giản thôi, vì để thoát khỏi chỗ này các ngươi rất cần sự trợ giúp của bọn ta.”

“Tại sao ngươi biết chúng ta cần sự trợ giúp?” Ân Minh Tuyết hỏi.

“Dựa theo ta tính toán, các ngươi mất tích thời gian cũng đã một tháng. Trong một tháng này tin chắc các ngươi đã nếm thử rời đi phương pháp. Bất quá hiện tại xem lại, vẫn là không có thành công đi. Bây giờ nhiều hơn ba người, có nghĩa là thêm ba cái đầu, như vậy muốn tìm ra cách thoát ly vẫn khả thi hơn nhiều.” Vân Chính Thiên mỉm cười.

Lương Thế Nhân bụm miệng: “Hai cái thôi lão đại, cái đầu heo này mà suy nghĩ được gì.” Nói rồi đưa tay chỉ chỉ về phía Can Hữu Long.

“Phí, lão tử không thèm suy nghĩ nữa. Đến lúc nghĩ không ra đừng cầu xin ta a.” Can Hữu Long giận dỗi nói.

“Hai người các ngươi trật tự.” Vân Chính Thiên khẽ quát, sau đó lại nhìn Ân Minh Tuyết: “Tiểu Tuyết, tin tưởng ta. Dù sao năm người chúng ta cũng không thuộc chỗ này. Nếu như có thể ta cũng rất muốn rời đi, cho nên không cần thiết phải im lặng như vậy.”

Ân Minh Tuyết khẽ hướng mắt nhìn sang Mã Thiên Hoa, chỉ thấy nàng không nói không rằng, ánh mắt thoáng vẻ đăm chiêu. Thấy vậy, Ân Minh Tuyết cũng thở ra một hơi, khẳng khái nói: “Được rồi. Mặc dù tỷ muội chúng ta quả thực không biết các ngươi, hoặc như ngươi nói là trí nhớ bị phong ấn gì đó. Bất quá nhìn các ngươi mặc dù có chút ngốc nghếch những cũng không phải kẻ xấu. Ta sẽ nói với các ngươi một chút vậy.”

Nói rồi nàng dìu Mã Thiên Hoa đứng dậy: “Đi theo ta.”, sau đó nàng dẫn đầu cả bọn bước ra khỏi nhà gỗ, nhắm hướng sâm lâm mà đi vào. Vân Chính Thiên ba người nối đuôi theo sau.

“Chúng ta đi đâu?” Can Hữu Long thấp thỏm hỏi.

“Tỷ muội chúng ta quả thực ở trong thôn trang này sinh hoạt đã gần một tháng, trong một tháng này chúng ta tìm hiểu rất nhiều chuyện, cũng thực nghiệm vô số lần. Bất quá vẫn như cũ vô pháp khả thi. Cho đến một ngày, chúng ta thông qua lão thôn trưởng tìm đến một cái trọng yếu tin tức.”

“Là cái gì?” Đến lượt Lương Thế Nhân hỏi.

“Im miệng đi theo khắc biết.” Mã Thiên Hoa hờn giọng nói.

Đi bộ khoảng nữa canh giờ sau, bọn họ rốt cuộc đi tới tận cùng sâm lâm, lúc này Ân Minh Tuyết lại nói: “Chỗ này là giới hạn không gian vị trí, bước ra khỏi là đi ra thế giới bên ngoài. Các ngươi tuy vào đây thời gian không quá lâu, tuy nhiên lúc nãy chiến đấu đã chứng kiến vãn hồi hành động năng lượng, chịu thần lực cấm chú buông xuống, ta nghĩ các ngươi tình huống cùng tỷ muội chúng ta ở trong này một tháng không khác nhau là mấy.”

Mã Thiên Hoa cười nói: “Chỉ cần bước tới chỗ cái cây đằng kia, các ngươi sẽ bị cấm chú nguyền rủa rút cạn sinh mệnh lực. Cho dù làm cách nào cũng không thể chống cự được. Nếu không tin, có thể thử.”

Ba người Vân Chính Thiên nhìn nhau, sau đó Can Hữu Long đầu tiên bước lên, vỗ ngực nói: “Để ta thử.”

Luận về khí lực, trong ba người thì Can Hữu Long là căng đầy nhất, dù là Vân Chính Thiên cũng muốn thua kém. Khí lực này cùng tu vi không liên quan, mà phải nhìn vào đó là võ hồn bản chất đặc thù cùng quá trình tu luyện.

Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân mặc dù cường ngạnh, thế nhưng phong thái chiến đấu thiên về uyển chuyển, linh hoạt, ra tay tất sát, đối với công kích tính có rất lớn thế mạnh.

Về phần Can Hữu Long lại khác, hắn võ hồn là Thiên Nguyên Long, là một loại đỉnh cấp Á Long chủng loại võ hồn, chuyên môn tu luyện lực lượng chi đạo. Lại nói về hồn hoàn, toàn bộ đều được hắn cẩn thận chọn lựa tỉ mỉ để kích phát toàn bộ ưu thế có võ hồn.

Can Hữu Long luận về thiên phú hoặc phẩm chất võ hồn đều không thể cùng hai tên yêu nghiệt kia so sánh, cho nên có được lực lượng như ngày hôm nay là do hắn bỏ ra rất nhiều cố gắng. Lương Thế Nhân từng nói, hiện tại nhìn Can Hữu Long cố gắng từng ngày, hắn có cảm giác nhìn thấy chính mình mười mấy năm về trước.

Nếu dùng một câu để miêu tả Can Hữu Long, chính là đánh không chết, sinh mệnh lực phải nói cực kỳ dồi dào.

Cho nên hắn đối với bản thân cũng cực kỳ tin tưởng, để hắn đi ra thử nghiệm cấm chú rút cạn sinh mệnh lực kia không sai vào đâu được.

“A Long, cẩn thận một chút, nếu không được liền quay trở lại.” Vân Chính Thiên nhắc nhở.

“Lão đại nói đúng. Mà dù ngươi có ra được thì chúng ta cũng không ra được. Cho nên cứ quay trở lại nhé, ta chờ ngươi.” Lương Thế Nhân cười tủm tỉm nói.

“Khặc, khặc. Các ngươi cứ ở đó chờ ta.” Can Hữu Long nhất thời cười lớn. Sau đó hắn ngửa cổ lên trời gầm vang một tiếng, tức thì bốn phía đại địa xung quanh kịch liệt chấn động một thoáng.

Rầm ——!

Chân phải giẫm một, Can Hữu Long thân hình đã vọt tới trước, trực tiếp đi ra khỏi phạm vi giới hạn không gian Thần Hồn thôn.

Mơ hồ còn chưa tới một khắc sau đó, Can Hữu Long lập tức cảm nhận được vô biên áp lực vô hình từ trên cao phủ xuống, nhanh như chớp đem cả người hắn bao bọc vào bên trong.

Phần này áp lực tựa như thái sơn áp đỉnh, không cách nào phán đoán được điểm bắt đầu, cứ như toàn bộ thế giới bên ngoài đối với hắn bài xích vậy.

Dựa theo Can Hữu Long trước tiên phán đoán, áp lực đang đè nặng lên hắn tuyệt đối không kém hơn Phong Hào đấu la cấp bậc cường giả thả ra uy áp. Đối với Hồn Thánh như hắn, có thể chịu được đã là không kém chút nào.

Can Hữu Long không có tinh thần lực biến thái như Vân Chính Thiên, nhưng đạt tới bảy hoàn về sau, hắn tinh thần lực cũng bước vào Linh Hải Cảnh cao giai, chỉ kém Linh Uyên Cảnh một bước. Điều này phải nói vô cùng ngoạn mục, phải biết nắm giữ Linh Uyên Cảnh tinh thần lực về sau là có thể nắm chắc đột phá tới Phong Hào đấu la trình tự, đồng thời có thể tiếp nhận dung hợp vạn năm hồn linh.

Cho nên có thể nói Linh Uyển Canh là một cái tối trọng yếu bình cảnh cần phải vượt qua, nếu ngươi muốn trở thành nhân loại đỉnh phong tồn tại.

Can Hữu Long đối diện áp lực như thế vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, phần này tâm tính có thể nói là nhân trung chi nhân, thiên tài cũng chỉ đến như thế. Hắn hai mắt khẽ nhắm lại, tâm niệm vừa động liền đem tinh thần lực lặng lẽ rót vào trong cơ thể, chậm rãi dò xét.

“Quả đúng như Tiểu Tuyết nói, sinh mệnh lực của ta đang bị một loại không rõ lực lượng cắn nuốt. Bất quá tốc độ chậm như vậy, cùng lắm giảm đi mười năm tuổi thọ là cùng, cũng đâu có gì ghê gớm.”

Vừa nghĩ xong, Can Hữu Long trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái.

Không thể nào! Vừa mới đây còn chậm như vậy, bây giờ tốc độ nháy mắt tăng lên gấp hai.

Gào ——!

Can Hữu Long vội vàng đè xuống kinh hãi, Thiên Nguyên Long võ hồn thả ra, cả người nhanh chóng bành trướng, khí huyết căng tràn.

Ở bên trong khu vực an toàn, Ân Minh Tuyết nhếch môi: “Cấm chú căn nuốt sinh mệnh này, đáng sợ ở chỗ, ngươi ở trong thời gian càng lâu, thì khi ra ngoài tốc độ cắn nuốt càng nhanh. Và theo ta nghiên cứu, tốc độ này theo thời gian sẽ tiếp tục tăng trưởng, cho đến khi toàn bộ sinh mệnh bị rút cạn mới thôi.”

“Thêm một cái nữa... “ Ân Minh Tuyết thoáng cười: “Nếu càng thúc dục lực lượng, tốc độ bị cắn nuốt sẽ tăng lên một cách biến thái a.”

Vân Chính Thiên hai người nghe vậy, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng: “Mẹ nó, A Long chơi ngu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play