Một đêm an nhiên minh tưởng, Vân Chính Thiên tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau. Bước ra khỏi giường, trước tiên hắn đem cửa sổ phòng mở ra, nhìn tới mặt trời treo ở trên đỉnh đầu, cơ thể đón lấy thái dương tẩy rửa, một cỗ không thể hình dung thư thái tràn ngập vào trong tâm trí.

Hiện tại Vân Chính Thiên trạng thái có thể nói phi thường tốt, thậm chí có thể gọi là thoát thai hoán cốt một loại. Hắn khí tức đã thật sự đạt tới tinh hoa nội liễm cảnh giới, khả trên người dao động nguyên tố cũng biến mất không còn tăm hơi. Phản phất giống như một tên tối bình thường anh tuấn nam nhân.

Không thể nghi ngờ cùng Ám Thiên trước đó phân tách mang lại cho Vân Chính Thiên đối với bản thân có thêm cảm ngộ sâu sắc. Tróc ra Ám Thiên toàn bộ hắc ám năng lượng, hắn nguyên bản Thất Diện Kiếm võ hồn lại có khoảng trống thích hợp để tiến hóa lên. Cho nên tao ngộ Thiên Chủ thời gian, được chính mình trong tương lai chỉ điểm, Vân Chính Thiên càng hiểu rõ hơn về năng lực mà mình đang sở hữu, cũng thành công đánh vào nguyên tố nội hàm cảnh giới.

Ám Thiên qui nhất, viễn cảnh xảy ra lại càng đem mọi ngờ vực trong lòng giải tỏa. Thần hạch cũng thành công đúc xong, Thiên Sứ năng lượng chảy xuôi trong kinh mạch, Vân Chính Thiên chỉnh thể thực lực lúc này, đã hoàn toàn vượt xa nhận thức của nhân loại.

Vân Chính Thiên khí thái biến hóa, đến cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ. Vốn dĩ một cái tâm trí so với đồng lứa thành thục hơn rất nhiều, vào lúc này vậy mà vẫn có thể phát sinh biến hóa. Chẳng lẽ nói giải khai mọi khúc mắc trong lòng, hắn tu luyện chi lộ càng trở nên thông thoáng sao.

Vân Chính Thiên từ thời điểm này trở đi, có thể nói đã chân chính tiến nhập cường giả thế giới, hơn nữa còn vì tà hồn sư trở thành tồn tại khắc chế tuyệt đối. Bây giờ có gặp lại tà hồn sư cấp bậc Phong Hào đấu la như La Hổ, Hình Lâm Phong hắn cũng có đủ tự tin một mình đánh chết đối thủ.

“Tà hồn sư! Hừm hừm! Các ngươi ngày tàn sẽ mau chóng đến thôi.”

Vệ sinh cá nhân sạch sẽ, vừa rời khỏi phòng Vân Chính Thiên liền muốn đi nhìn Thế Nhân một chút.

Hôm qua giúp hắn giải quyết Thôn Sinh Thực Mệnh Thú, hủy đi mầm mống ngọn nguồn, tính mệnh hắn căn bản coi như không có gì đáng lo nữa. Mà Lương Thế Nhân cũng không phải thư sinh trói gà không chặt năm xưa, cũng không phải tẩm ngẩm tầm ngầm mới ra chiến trường chiến sĩ, mà bây giờ hắn đã là hàng thật giá thật Hồn Thánh trình tự, hơn nữa còn là một đời thiên kiêu trẻ tuổi mạnh nhất. Vả lại, hắn năng lực khôi phục cũng tương đương không tầm thường, nhất là quang minh thuộc tính đối với hắc ám thuộc tinh luôn xung khắc lẫn nhau.

Tiến tới Thế Nhân gian phòng, Vân Chính Thiên còn chưa bước vào đã cảm nhận được bên trong tưng bừng sinh ý. Chuyện này bất giác làm hắn tinh thần phấn chấn lên hẳn. Thản nhiên đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy tóc đen thanh niên ngồi trên giường, Vân Chính Thiên không khỏi vui mừng:

“Thế Nhân, không nghĩ ngươi sớm như vậy đã tỉnh lại rồi?”

Đúng vậy a! Lương Thế Nhân hắn tỉnh rồi. Mặc dù Vân Chính Thiên vẫn luôn đánh giá cao người huynh đệ này, nhưng vạn lần không dám nghĩ hắn nhanh như vậy khôi phục.

Lương Thế Nhân đứng lên, quầo áo tuy rằng xộc xệch, tóc tai rối bồi nhưng đổi lại sắc mặt hồng hào, so với hôm qua khác một trời một vực. Hắn cười đáp: “Không có ngươi, ta sợ rằng không xong rồi. Đa tạ ngươi, lão đại.”

Vân Chính Thiên phất tay cười khổ: “Chúng ta hai chữ đa tạ không cần nói nữa đi. Mà lần này ta cũng không phải giúp ngươi không công a, con hồn thú này đối với ta thôn phệ thuộc tính có chỗ tốt. Hắc hắc.”

“Nói như vậy, hẳn ta cũng không cần phải lo lắng ngươi vì ta hao tâm tổn trí a, không khách khí nữa ha ha ha. Nhưng mà ta thật tò mò, rốt cuộc tà là bị cái gì ám toán, bất tỉnh nhân sự thời gian không lâu nhưng ta vẫn cảm nhận được sinh mệnh lực của mình liên tục bị cắn nuốt, không có cách nào khôi phục lại được. Mà lấy ta quang minh thuộc tính cũng không thể gây ra cái gì áp chế lại phần này lực lượng.” Lương Thế Nhân hỏi.

Vân Chính Thiên đập bàn đáp: “Tiên sư nó, nhớ lại vẫn thật có chút may mắn. Tà Đế lưu lại quỷ chước xác thực khó chơi. Nếu không phải ta tinh thần lực vừa vặn có chút đột phá, chỉ sợ có trở lại cũng khó lòng giúp ngươi nhanh như vậy cải thiện sự tình.”

Lương Thế Nhân nghe vậy, nguyên bản ý cười trên mặt tiêu thất, bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt:

“Không phải chứ, nguy hiểm như vậy sao.”

Vân Chính Thiên vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm, có ta ở đây, ngươi căn bản không cần lo lắng.”

“Ha ha ha, có lão đại ngươi quả thực yên tâm gấp bội.”

“Đủ rồi đấy, hai người các ngươi đừng có tung hứng nhau nữa đi.”

Từ bên ngoài bỗng nhiên có thanh âm vọt vào, đồng thời đẩy cửa bước vào là một đám thanh niên cao lớn, dẫn đầu là một tên có thể hình tráng kiện, bá khí xung mãn. Tự nhiên là Ngạo Thiên Long mấy người tới thăm Lương Thế Nhân.

Can Hữu Long nhìn thấy Lương Thế Nhân hồi tỉnh, hắn bất ngờ chạy nhanh tới, ôm lấy Lương Thế Nhân đồng thời nhấc hắn bổng lên trời, thanh âm có chút run run:

“Ha ha ha! Ngươi khỏe rồi, ngươi thật khỏe rồi! Ta cứ tưởng ngươi đi chầu ông bà rồi chứ, hại ta mấy ngày qua ăn ngủ không yên. Hức hức hức.”

Lương Thế Nhân thân thể còn yếu, tự nhiên không chống lại nổi con rồng mập khí lực dư thừa này, trực tiếp bị hắn nhấc lên không trung, miệng la oai oải: “Con bà ngươi, mau thả ta xuống, nam nhi đại trượng phu làm như vậy còn ra thể thống gì nữa, đồ mít ướt.”

Can Hữu Long lắc lắc đầu cười lớn: “Lão tử mặc kệ, huynh đệ ta vừa chết đi sống lại, ngươi phải cho ta vui mừng một chút chứ. Ha ha ha.”

Phía sau Đường Minh, Vô Viêm Phong nhìn thấy một màn này có chút ngẩn người ra. Không nghĩ tới thường ngày Thế Nhân, Hữu Long hai tên lúc nào cũng đầu nhập tu luyện một cách điên cuồng, thậm chí đối với ngoại giới cắt đứt tiếp xúc, vậy mà vào lúc này lại cứ như con nít một loại, làm cho bọn hắn không thể nào tin được.

Vì đuổi theo Vân Chính Thiên bóng lưng, hai người bọn hắn có thể gọi là lấy mạng tương bính. Hôm nay đạt tới trình tự như thế này, tên nào cũng đánh đổi bằng mồ hôi và máu a.

Bên cạnh, Ngạo Thiên Long nói: “Lúc đầu mới cùng bọn hắn ở một chỗ cũng giống như các ngươi tròn xoe mắt như vậy. Từ từ làm quen đi ha.”

Đối với Can Hữu Long vừa khóc vừa cười, Lương Thế Nhân cũng bất đắc dĩ lắc đầu, choàng lấy hai tay siết chặt bả vai tráng kiện của hắn, tròng mắt có chút đỏ, run run nói.

“Đúng vậy, thật tốt vẫn còn gặp lại mọi người.”

Ngạo Thiên Long ha hả cười lớn, sau đó vừa vặn bước tới, cánh tay lực lưỡng giơ ra đem hai người kia ôm vào lòng. Vân Chính Thiên cũng không chậm trễ, đặt hai cánh tay lên vai bọn hắn.

“Thật tốt lại được cùng nhau ở một chỗ.”

Lúc này trong căn phòng nhỏ đã tràn ngập tuổi trẻ hưng thịnh khí thế, tràn ngập huynh đệ tình thâm. Mấy người trẻ tuổi bọn hắn, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, có những lúc đối mặt khó khăn tưởng như không thể vượt qua, có khi chỉ còn lại nữa cái mạng, thế nhưng hết thảy vào lúc này đã ở phía sau lưng, cần làm bây giờ chính là không ngừng hướng mắt về phía trước.

Vân Chính Thiên ánh mắt cũng trở nên đỏ hoe, bất quá khuôn mặt lại toát lên vẻ hưng phấn.

Đã lâu không cùng đồng bọn ở chung một chỗ, hiện tại bây giờ có cảm giác như trở lại mấy năm trước, cùng nhau tu luyện, cùng nhau chiến đấu a. Chỉ là bây giờ khuyết mất Thiên Hoa, Minh Tuyết hai người. Thế nhưng chỉ cần có đồng bọn ở đây cùng kề vai sát cánh, hắn tin tưởng thế gian này sẽ không có thứ gì cản được bước chân của hắn nữa.

Vốn còn định để khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút, bất thình lình Lương Thế Nhân lại là người phá vỡ trước tiên:

“Lão đại, cho ta ba ngày thời gian khôi phục. Sau đó chúng ta cùng nhau đánh vào Thú Vực, giải cứu Thiên Hoa, Minh Tuyết hai người.”

Ngạo Thiên Long tức thì vỗ ngực mạnh một cái: “Đúng vậy, chuyện này không nên để lâu nữa. Ta đã an bài mọi thứ xong xuôi, chúng ta đi chuyến này căn bản không cần lo lắng Thiên Vực sẽ xuất hiện cái gì biến cố. Trưởng Lão Điện mấy lão già đó sẽ thay chúng ta tọa trấn Thiên Môn Quan trong thời gian này.”

Vân Chính Thiên suy ngẫm một chút: “Hiện tại nếu nói đánh vào Thú Vực, chúng ta mấy người đơn chiếc cũng không đủ lung lay bọn chúng căn cơ. Mà Thiên Hoa, Minh Tuyết căn bản cũng không phải bị Tà Hồn Điện bắt giữ.”

Can Hữu Long giật mình: “Lão đại, ngươi nói vậy là sao?”

Ngoại trừ Vân Chính Thiên ra, đám Ngạo Thiên Long, Lương Thế Nhân cũng còn chưa biết chân tướng của trận đại chiến lúc trước. Còn chưa nhận thức Thiên Chủ, Tà Đế chính là Vân Chính Thiên, Ám Thiên trong tương lai đến từ một chiều không gian khác. Cũng không biết Tà Hồn Điện ba trăm năm trước đã bị Ám Thiên lợi dụng đến ngày hôm nay.

Hết thảy chỉ có một mình Vân Chính Thiên biết rõ, bởi vì hắn đang nắm giữ Thiên Chủ ký ức hạt châu kia.

Vân Chính Thiên thở dài: “Đi, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống, ta sẽ thong thả kể lại cho các ngươi.”

Hú, hú, hú ——!

Cả bọn còn đang tán gẫu, đột nhiên còi hụ báo động trong thành vang lên inh ỏi, lệnh Ngạo Thiên Long một đám mặt mày sửng sốt. Ba tiếng hú này ý nghĩa như thế nào? Bọn hắn làm sao không biết.

Thiên Môn Quan nắm giữ chiến lược vị trí, ngăn giữa Thiên Vực và Thú Vực, cho nên Thiên Minh Thần Triều đối với cứ điểm này đầu tư một lượng lớn tài nguyên. Chủ yếu là hồn đạo hình phòng ngự cùng trinh sát các loại. Bên trong và ngoài thành cứ mỗi năm mươi mét đều có lắp đặt hồn đạo báo động hình, hơn nữa mỗi lúc đều có lượng lớn binh sĩ tuần tra, chỉ cần có xuất hiện dị động liền bị bọn hắn thu vào tầm mắt.

Dựa theo báo động còi hụ qui định, một tiếng hú là có một cá nhân lạ mặt đang tiếp cận, hai tiếng hú là có nhiều hơn một người, còn ba tiếng hú chính là một lượng lớn nhân mã đang xông tới, thậm chí có thể là thú triều đang phát sinh. Bất quá cái này còi hụ báo động chỗ thiếu xót, chính là không nhìn được tu vi. Cho nên chỉ cần ba tiếng còi hụ vang lên, tập hợp phần lớn cường giả trong thành đều phải lên cổng thành theo dõi.

Ngạo Thiên Long mặt mày ngưng trọng hướng Vân Chính Thiên nói:

“Chúng ta tạm hoãn buổi tâm sự mỏng lại, đi xem cái này trước.”

Vân Chính Thiên cười đáp: “Tất nhiên rồi. Ta cũng muốn xem thử gần đây các ngươi công tác quản lý Thiên Minh Thần Triều phát triển đến đâu.”

..............

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play