Hắc Hoang thành là một tòa cổ xưa thành thị còn xót lại trong quá khứ. Tuy đã bị chiến tranh tàn phá qua nhưng Hắc Hoang thành vẫn như cũ uy nghiêm lẫm lẫm. Vị trí của nó không quá sâu trong Thú Vực cho nên thình lình trở thành nơi chuyên phục vụ những giao dịch ngầm giữa nhân loại và tà hồn sư. Tất nhiên phải được sự chiếu cố chống lưng của Tà Hồn Điện rồi.

Nhìn từ bên ngoài Hắc Hoang thành không khác gì một toàn phế tích, thế nhưng bên trong có rất nhiều người vật vờ qua lại. Bọn họ hoạt động một cách im lặng nhất có thể, có khi đi lướt qua nhau nhưng không hé nữa lời, thật có chút giống với âm gian.

Tại Hắc Hoang thành chỉ có hai loại người, một là người bình thường, đại diện cho tầng lớp thấp nhất và cũng là nguồn cung cấp những hàng hóa cho Tà Hồn Điện thông qua giao dịch tại Hắc Hoang thành. Tà hồn sư là tầng lớp cai trị, bọn chúng mua lại những thứ mà người bình thường có thể mang đến. Những kẻ này thực hiện giao dịch với tà hồn sư, chủ yếu để bọn họ đổi được một chút lợi lộc, hoặc đơn giản là được cho phép an toàn sinh sống tại đây.

Thế nhưng khái niệm này thỉnh thoảng cũng có quay ngược lại, tỷ như người bình thường muốn nhờ vả tà hồn sư để làm một chuyện gì đó có lợi cho mình. Đa phần là mượn tay tà hồn sư ám sát kẻ mình không thích, hoặc thuê tà hồn sư trở thành cận vệ.

Chỉ cần ngươi đủ giàu, cái gì cũng có thể mua được, ngay cả mạng của bất kỳ ai. Điều này cho thấy nhân loại bình thường sau khi tiếp xúc với tà hồn sư, cũng đã bị biến chất một cách kinh khủng.

“Tà Hồn Điện sở hữu trên dưới mấy chục tòa thành như thế này, mỗi chỗ đều có Thành Chủ quản lý, bọn chúng đều là tà hồn sư. Nhưng mà rất ít khi bọn này chân chính lộ diện, đa phần đều phái ra tay chân của mình làm việc. Tất cả giao dịch đều muốn hướng về Hắc Hoang thành mà thực hiện.”

Tiên Dao Tử một bên thấp giọng từ tốn giải thích. Nàng đối với Hắc Hoang thành cũng tương đối hiểu rõ, cho nên lúc này tranh thủ cấp cho Vân Chính Thiên ba người một chút tin tức.

Vân Chính Thiên sau khi nghe xong, ánh mắt quét về phía đám người đang qua lại canh chừng cổng thành, lên tiếng hỏi:

“Ý của muội là những người bình thường kia cam chịu phục vụ cho tà hồn sư? Trở thành tay chân của bọn chúng?”

“Đúng rồi.” Tiên Dao Tử gật đầu.

Ân Minh Tuyết ánh mắt có phần âm lãnh nói: “Lý nào lại như vậy, không phải nhân loại chúng ta cùng bọn chúng không khác gì tử địch. Tại sao bọn họ lại cam chịu làm tay sai cho tà hồn sư chứ.”

Mã Thiên Hoa trả lời nàng:

“Không làm tay sai thì chỉ có con đường chết. Những người ở đây ta nghĩ lúc đầu phần lớn là bị ép buộc, sau đó dần dần biến tính, trở nên độc ác với chính đồng loại của mình. Chỉ cần tà hồn sư thỏa mãn bọn họ nhu cầu, có bắt làm trâu làm chó bọn họ cũng chịu.”

Ân Minh Tuyết trong mắt nhấc lên một tia sát khí, nàng đối với tà hồn sư căm hận thấu xương. Lúc trước nàng chỉ là một thiếu nữ yếu ớt không có lực chống cự, bây giờ thì đã khác, Ân Minh Tuyết rất muốn tự tay đem đám tà hồn sư này đẩy vào chỗ hủy diệt.

Vân Chính Thiên nhìn thấy Ân Minh Tuyết tâm tình biến hóa, khẽ nhắc nhở: “Minh Tuyết, nàng đừng vọng động.”

Tiên Dao Tử một bên cũng nói: “Đúng rồi, lát nữa trà trộn vào thành, tốt nhất đừng để lộ bất cứ biểu cảm nào. Nếu không sẽ bị bọn chúng để ý. Tốt nhất nên bắt chước y chang bọn chúng, không khác gì một đám thây ma vật vờ di chuyển là được.”

Vân Chính Thiên ba người nghiêm túc gật đầu.

Lý do ba người bọn họ bắt buộc phải tiến vào Hắc Hoang thành trùng điệp nguy hiểm này, là muốn thu được tin tức về đám buôn người kia.

Hắc Hoang thành là nơi giao dịch tối trọng yếu, cho nên rất có thể tao ngộ tàn dư đám buôn người. Nếu quá thật như vậy, thì đây sẽ là nhiệm vụ đầu tiên của Vân Chính Thiên sau khi tiến vào Thú Vực.

Trong đêm tối mờ mịt, bốn đạo thân ảnh khoác hắc bào đen có mũ trùm kín mặt lặng lẽ bước tới cổng vào Hắc Hoang thành. Đứng chặn cửa là hai tên nam tử thân hình khôi vĩ, bất quá trên người bọn hắn không có một tia hồn lực ba động, rõ ràng chỉ là người bình thường mà thôi.

“Mấy người đi đâu?” Một tên bước tới cộc lốc nói.

Vân Chính Thiên mấy người dừng lại, Tiên Dao Tử lên tiếng đáp:

“Vào Hắc Hoang giao dịch. Bọn ta tới từ Lưỡi Quỷ.”

Hai tên canh cổng vừa nghe vậy, liền trố mắt nhìn nhau. Đã lâu lắm rồi không có đoàn nào từ Lưỡi Quỷ đến Hắc Hoang thành giao dịch nữa. Mà bây giờ Lưỡi Quỷ cũng đã trở thành Thiên Vực rồi, bất quá đối với Tiên Dao Tử vẫn như cũ gọi là Lưỡi Quỷ làm bọn chúng sự cảnh giác nhanh chóng hạ xuống.

“Vào đi, nhớ giữ mình.” Một tên canh cổng nhắc nhở.

“Đa tạ.” Tiên Dao Tử gật đầu, sau đó bốn người lại tiếp tục cất bước tiến vào bên trong.

Ân Minh Tuyết đi ở ngay sau Tiên Dao Tử, lúc này bỗng thấp giọng hỏi:

“Dao Tử, muội nói chuyện thật khác a. Thường ngày rõ ràng là giả bộ đúng không?”

Tiên Dao Tử cười hì hì mấy tiếng nhưng không có trả lời, một mực tiến bước tới.

Lúc này bọn họ đang băng qua một con đường lớn dẫn vào trung tâm Hắc Hoang thành, số lượng người trên đường dần dần tăng lên. Ai nấy đều mũ trùm kín mặt, lửng thửng bước đi như cái xác không hồn.

Nhìn thấy cảnh sắc này, Vân Chính Thiên có chút nhớ lại chuyện Huyết Đô năm xưa. Cũng là một tòa thành không tồn tại sinh khí, không gian u ám thê lương không khác gì cảnh sắc trong Hắc Hoang thành này.

Vân Chính Thiên đem tinh thần lực của minh lan tỏa ra, hắn cẩn thận khống chế phạm vi dù xét khoảng mười mét tả hữu. Lấy hắn tinh thần lực đã gần tiến vào Linh Vực cảnh, muốn bao trùm cả tòa Hắc Hoang thành là chuyện tương đối dễ dàng. Nhưng mà hắn không có ngu ngốc làm chuyện như vậy.

Theo Tiên Dao Tử nói, Hắc Hoang thành có tồn tại Thành Chủ, rất có thể là Phong Hào đấu la cấp bậc tà hồn sư. Cho nên tránh đánh rắn động cỏ, hắn chỉ duy trì tinh thần lực dò xét gần mình thôi.

Trên đường lớn có rất nhiều người qua lại, những người này đều không phải tà hồn sư, tất cả chỉ là người bình thường. Có lẽ là những người chuyên môn thay mặt tà hồn sư trên khắp Thú Vực đến thực hiện giao dịch trong Hắc Hoang thành.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Mã Thiên Hoa hỏi.

Tiên Dao Tử thấp giọng nói: “Nhà đấu giá.”

“Để làm cái gì?” Ân Minh Tuyết, Mã Thiên Hoa cơ hồ đồng thời thốt lên, tỏ ý không hiểu.

“Mấy vị thần tiên tỷ tỷ các ngươi sao mà ngây thơ quá vậy. Muốn thu được tin tức, tự nhiên phải tìm đến đấu giá hội. Ở đó hạng người nào cũng có, biết đâu lại trông thấy một thành viên hội buôn người đang giao dịch.” Tiên Dao Tử lè lưỡi châm chọc nói.

“Dao Tử nói rất chính xác, ở trong thành tùy tiện dò hỏi sẽ làm người khác nghi ngờ. Chúng ta chỉ cần bí mật tham gia những hoạt động cộng đồng của Hắc Hoang thành, tin tức sẽ tự lọt vào tai không cần tìm hỏi.” Vân Chính Thiên ở sau cùng nói vọng lên.

“Chính xác, vẫn là Chính Thiên ca ca thông minh.” Tiên Dao Tử cười đáp.

“Hừm.” Nhị nữ đi chính giữa bĩu môi trợn mắt.

Từ trên trục đường chính, Tiên Dao Tử dẫn cả bọn rẽ sang một con đường nhỏ hơn nhưng tấp nập người qua lại. Rất nhanh tòa đấu giá hội mà nàng nói hiện ra trước mắt.

Đây là một tòa kiến trúc có vẻ cổ xưa, toàn thân được sơn phết độc nhất một màu đen, ngay cả những họa tiết trang trí đều là như vậy. Bất thình lình Vân Chính Thiên nhìn ra, đại đa phần kiến trúc bên trong Hắc Hoang thành đều lấy màu đen làm chủ đạo.

Lúc này trước cửa vào đấu giá hội có không ít người tụ tập, toàn bộ đều là tay chân của tà hồn sư các thành phố khác tìm đến giao dịch.

Vân Chính Thiên cẩn thận khuếch tán phạm vi dò xét của tinh thần lực, hắn nhanh chóng nhận ra nội tình bên trong nhà đấu giá.

“Bốn tên tà hồn sư ở bên trong, tu vi đều là năm hoàn. Không phát hiện cao hơn cấp bậc.”

Tiên Dao Tử nói: “Ở chỗ này là địa bàn của tà hồn sư, căn bản không có ai có ý định quấy phá cho nên lực lượng phòng thủ cũng khá mỏng. Bất quá chúng ta mà bị phát hiện, tin chắc không tới năm phút sẽ thấy cả đám tà hồn sư không biết từ đâu chui lên nhiều lắm.”

“Muội từng ra vào Hắc Hoang thành rồi?” Vân Chính Thiên chợt hỏi.

“Ân, năm xưa đã từng đi một lần. Chỉ là thời gian có chút lâu nên quên mất một số thứ. Một lát tự mình thể nghiệm đi.” Tiên Dao Tử trầm mặc nói.

Vân Chính Thiên ba người lúc này rõ ràng nhìn thấy Tiên Dao Tử dáng vẻ hoàn toàn khác ngày thường. Trước khi tiến vào Hắc Hoang thành, nàng còn là một tiểu nha đầu nhí nha nhí nhảnh. Vậy mà bây giờ cẩn thận không khác gì bà cụ non. Xem ra lúc trước quyết định cho nàng theo vào Thú Vực là cực kỳ chính xác a.

Tiên Dao Tử lại dẫn mọi người tiến tới cửa vào đấu giá hội, nàng ôm quyền cung kính nói với tên nam tử đang canh cửa:

“Tôn kính đại nhân. Chúng tiểu nhân đến từ Lưỡi Quỷ, có một chút lễ vật muốn tham gia giao dịch. Thỉnh ngài cấp giấy phép tiến vào.”

Tên nam tử đứng canh cửa này dáng vẻ có phần nho nhã, xem ra nắm giữ chức vị không nhỏ. Hắn đưa mắt liếc một lượt bốn người trong đoàn, đoán thấy không có gì khả nghi, hắn mới lên tiếng: “Các ngươi mới tới lần đầu sao?”

Tiên Dao Tử lập tức đáp: “Tôn kính đại nhân, đích xác là lần đầu.”

“Vậy thì phải biết một chút qui tắc chứ?” Tên nam tử này khẽ vuốt chòm râu của mình, ngữ điệu mang theo vài phần ý tứ nói.

“Qui tắc?” Ân Minh Tuyết trong lòng có chút nóng, nàng vừa thốt lên còn chưa kịp làm gì đã bị Mã Thiên Hoa phía sau chặn lại.

Tiên Dao Tử vội vàng lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho tên canh cửa. Chỉ thấy hắn sau khi mở túi ra, hai mắt sáng rỡ.

“Coi như các ngươi biết điều. Ta sẽ cấp các ngươi bạch cấp đấu giá giả huy hiệu. Lần sau tới nữa sẽ thăng cấp cho, không tính phí.”

“Đa tạ đại nhân.” Tiên Dao Tử mỉm cười đáp, sau đó bốn người bọn hắn thuận lợi tiến vào bên trong đấu giá hội.

Vừa khuất mọi ánh nhìn, Ân Minh Tuyết liền hỏi: “Dao Tử, lúc nãy muội cho hắn cái gì thế?”

Tiên Dao Tử cười hì hì đáp: “Tất nhiên là kim hồn tệ rồi. Mấy tên này chỉ là nhân loại tầm thường, mà nhân loại thì đối với tiền bạc còn quan trọng hơn mạng sống.”

Vân Chính Thiên chợt hỏi: “Mà muội lấy đâu ra nhiều tiền thế, trong đó chí ít cũng một vạn kim hồn tệ.”

“Của huynh chứ của ai.”

Vân Chính Thiên nghe xong, hắn giật mình đưa tay sờ sờ trong người, liền phát hiện túi kim hồn tệ đã không cánh mà bay.

Đệt. Đồ lưu manh.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play