“Tiểu Hổ có chuyện gì nữa?”

Vân Chính Thiên giọng cất cao thêm mấy phần. Hắn làm sao không lo lắng cho được, không chỉ vì Tiểu Hổ là hắn hồn linh, mà quan trọng hơn là Tiểu Hổ liên quan mật thiết đến uy lực của Hồn Kiếm võ hồn. Dưới tình huống bên trong Lưỡi Quỷ không thể tùy tiện sử dụng Thất Diện Kiếm thì chỉ còn Hồn Kiếm võ hồn mà thôi.

Tiểu Hổ nếu gặp chuyện, cũng coi như chiến lực của hắn đại giảm. Mà đối với môi trường hung hiểm như Lưỡi Quỷ này thì tin tức này phi thường xấu.

“Ngươi đi liền biết, đều là do Bích Lân Hoàng Xa kia kịch độc liên lụy.” Tiểu Hùng buồn bực nói, sau đó cùng với Tiểu Phượng bay đi dẫn đường.

Vân Chính Thiên linh hồn thể cũng cấp tốc theo sau, vừa đi hắn vừa cảm thụ tinh thần hải cũng mình diện tích dĩ nhiên rộng lớn đến như vậy. Lớn đến mức không khác gì một cái đảo nhỏ, bốn phía tràn ngập hải dương vàng óng, vỗ vào bờ tạo nên những tiếng rì rào.

Chỉ có một điều khác thường, đó là bầu trời và mặt đất màu sắc có phần nhợt nhạt, thi thoảng lại lóe lên một vài tia lục bích quang mang, rõ ràng là do Bích Lân Hoàng Xà độc tính kích phát mà ra.

Tiểu Hùng dẫn hắn đến chỗ Tiểu Hổ đang ở, đó là một nơi nằm cách xa vị trí trung tâm của tinh thần hải. Lúc này Tiểu Hổ đang nằm co ro trong một cái lồng kim sắc ngưng hình bởi tinh thần lực. Tiểu Hùng rầu rĩ nói:

“Trong lúc ngươi cùng với tên hung thú kia trấn áp độc tính, ta đã giúp ngươi đem Tiểu Hổ mang tới đây, sau đó dùng tinh thần lực hình thành một cái lồng ngăn cách, để kịch độc kia không tấn công trực tiếp vào nó linh hồn bản nguyên. Bất quá độc tính kia vẫn quá mức bá đạo đi, Tiểu Hổ vẫn bị kịch độc chạm vào một chút. Hiện tại đã rơi vào trạng thái ngủ say.”

Vân Chính Thiên đại não bắt đầu chấn động, từng mảnh vỡ ký ức bỗng nhiên hiện lên sau đó tự động ghép lại với nhau, rốt cuộc hắn đã khôi phục được phần ký ức bị kịch độc che khuất kia, nhờ lại rõ mồn một từng chi tiết lúc đó.

Tử Anh sau khi phát hiện Vân Chính Thiên trúng độc hôn mê, đã cẩn thận cách ly thân thể hắn bằng hồn lực lá chắn, sau đó đem Vân Chính Thiên đến đình viện cũ kỹ này. Vân Chính Thiên mặc dù mê man nhưng với căn cơ tinh thần lực mạnh mẽ, hắn vẫn biết được những diễn biến ngay sau đó.

Tử Anh đặt hắn nằm xuống nền nhà, một ngón tay cong lên VAgUBZG búng ra một đạo tử kim sắc. Viên ánh sáng này trực tiếp rơi vào mi tâm Vân Chính Thiên, chui sâu vào trong người, chính diện va chạm với kịch độc của Bích Lân Hoàng Xà.

 “Độc tính mạnh đến như vậy? Là kẻ nào ra tay mới được.” Tử Anh khẽ cau mày, hắn dĩ nhiên không biết rõ lai lịch của kịch độc đang hoành hành trong cơ thể Vân Chính Thiên, chỉ biết được đây là cao cấp nhất độc tính mà hắn đã nhìn thấy.

Bất quá, Tử Anh tinh thần lực cường hãn vẫn có thể xử lý được, mà Bích Lân Hoàng Xà độc mà Hãm Thi sở hữu cũng không phải viên mãn nắm giữ. Nếu không Vân Chính Thiên mệnh đã đứt từ lâu rồi.

Nương theo tinh thần lực liên tục rót vào, Tử Anh bắt đầu vẽ một cái lộ tuyến vận chuyển cho toàn bộ kịch độc trong người Vân Chính Thiên, để cho nó không trực tiếp chạy vào kinh mạch hoặc nội tạng. Hắn đã dồn ép kịch độc vào lớp biểu bì dưới da, gom lại một vị trí nhất định, thình lình chính là mặt dưới cánh tay trái của Vân Chính Thiên. Vì vậy mới xuất hiện một cái lục bích hình xăm chỗ đó.

Sau khi xử lý xong xuôi, Tử Anh sắc mặt có phần nhợt nhạt, bĩu môi nói:

“Tiểu tử, niệm tình ngươi tiềm năng không nhỏ, cứu ngươi thêm một lần. Hy vọng tên La Hổ kia biết điều mà báo đáp cho ta.”

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Tử Anh đơn giản giải quyết kịch độc xâm nhập một cái không thể thoải mái hơn, nhưng thực ra tinh thần lực của hắn tiêu hao trọn vẹn một nữa. Phải biết hắn hung thú tu vi đến hai mươi vạn năm, lại là Tử Anh Tinh Vương Thú hệ tinh thần hồn thú. Cấp bậc tinh thần lực của hắn đã sớm vượt qua Linh Vực Cảnh rồi. Thế mà như cũ tiêu hao đến một nữa, như vậy mới biết Tử Anh đối với Vân Chính Thiên bậc nào coi trọng.

Cũng song song lúc Tử Anh đại triển thần uy điều khiển kịch độc bên ngoài, thì tại trong tinh thần hải, một màn kỳ dị đang xảy ra.

Tiểu Hùng dẫn đầu, phía sau là Tiểu Phượng cùng Tiểu Hổ phát hiện Vân Chính Thiên tinh thần hải bị kịch độc xâm chiếm, bọn chúng ra sức hình thành một tầng thủ hộ, bảo vệ lấy Vân Chính Thiên tinh thần hải này.

Nếu như tinh thần hải bị kịch độc ăn mòn, thì cho dù bên ngoài Tử Anh có thành công thì Vân Chính Thiên cũng không cách nào tỉnh lại được.

Tiểu Hùng, Tiểu Phượng là hồn linh của Thất Diện Kiếm võ hồn, bọn chúng sử dụng chính là hồn lực. Mà Tiểu Hổ lại là hồn linh của Hồn Kiếm võ hồn, nó đương nhiên chỉ biết vận dụng hắc lực chống đỡ mà thôi.

Chính vì điều này mà gây nên hàng loạt cố sự. Tiểu Hổ một mình không thể ngăn cản được bước tiến của kịch độc kinh khủng kia, với lại Hãm Thi từ xưa đã đem kịch độc cùng tà hồn lực tu luyện chung với nhau, dẫn tới chuyện Bích Lân Hoàng Xà kịch độc bị hắc lực của Vân Chính Thiên hấp dẫn quá lớn.

Mọi chuyện sau đó đều như Tiểu Hùng đã kể, trông thấy Tiểu Hổ linh hồn bản nguyên dính vào Bích Lân Hoàng Xà độc, hắn vội vàng đem Tiểu Hổ tới nơi xa nhất bên trong tinh thần hải, dùng tinh thần lực hóa thành lồng giam kiên cố ngăn cản độc tố xâm thực. Sau đó bắt buộc Tiểu Hổ lâm vào ngủ say để khôi phục linh hồn bản nguyên bị tổn thương.

Đối với hồn linh mà nói, linh hồn bản nguyên chính là nguồn sống của bọn chúng, chỉ cần thứ này bị tổn thương nghiêm trọng thì cho dù Vân Chính Thiên có tài ba cách mấy cũng không thể cứu được.

Trong thực tế cũng có một số trường hợp linh hồn bản nguyên của hồn thú hoàn toàn vỡ nát, chỉ còn lại một tia tàn hồn cực kỳ nhỏ bé nhưng vẫn có thể mượn nhờ ngoại vật khôi phục lại. Điều này chỉ áp dụng cho cấp bậc hung thú cỡ Tử Anh hoặc Tiểu Hùng trở lên mà thôi. Tiểu Hổ tu vi còn chưa đạt tới hai vạn năm, linh hồn thể tất nhiên vô cùng yếu ớt.

Nhìn Tiểu Hổ với ánh mắt mang theo vài phần tội lỗi, Vân Chính Thiên khẽ quì một gối xuống, đưa tay xoa đầu Tiểu Hổ, thầm nói:

“Tiểu Hổ! Ngươi phải cố gắng lên, ngươi bản thể là Kim Hắc Ma Thần Hổ, là hậu duệ của Ám Ma Tà Thần Hổ trong truyền thuyết, sinh mệnh cùng linh hồn của ngươi chính là bất diệt. Ta hứa với ngươi sẽ cố gắng khu trừ kịch độc này, hãy mau tỉnh lại với ta, cùng với ta bước tiếp trên con đường gian nan này.”

Gương mặt của hắn không hề chảy xuống bất kỳ giọt nướt mắt nào, thế nhưng Tiểu Hùng Tiểu Phượng bên kia đều biết rõ, Vân Chính Thiên trong lòng là cỡ nào bi phẫn.

Chủ nhân thật xuất chúng, chúng ta không có nhìn lầm người, đúng không Tiểu Phượng. Tiểu Hùng liếc về phía Tiểu Phượng, khẽ gật đầu.

Vân Chính Thiên đứng thẳng lên, nói với Tiểu Hùng thêm mấy câu, sau đó rời khỏi tinh thần hải, trở về thực tại.

Lúc này trời đã sáng bửng, Vân Chính Thiên khẽ nhúc nhích kiểm tra thân thể, sau đó ngồi dậy bước đi. Cảm giác đã tốt hơn trước, không còn vẻ mệt mỏi nữa, Vân Chính Thiên trong lòng cũng có chút cao hứng.

Mở cửa đình viện bước ra, lại nhìn thấy Tử Anh thân ảnh quen thuộc, hắn đang ngồi xếp bằng trên một mỏm đá, hai mắt khép hờ ngưng thần, lồng ngực nhấp nhô đều đặn. Vào lúc này Vân Chính Thiên cảm thấy, Tử Anh cùng với thiên địa như dung hòa thành một thể.

Đây chính là lực lượng mà Phong Hào đấu la mới có thể sở hữu sao?

“Bái kiến Tử Anh tiền bối.” Vân Chính Thiên nghiên mình hành lễ.

Tử Anh không có đáp liền, hắn vẫn duy trì hít thở theo cách mình, một lát sau thu lại khí lực, mới liếc nhìn Vân Chính Thiên nói:

“Ngươi tốc độ khôi phục thật đáng nể. Ta còn nghĩ ngươi sẽ hôn mê thêm mấy ngày mới đúng.”

“Ta hôn mê đã bao lâu?” Nghe lời Tử Anh nói, không lẽ từ lần tỉnh dậy đầu tiên cho tới lần này không phải vỏn vẹn một đêm hay sao.

“Ngươi đã ngủ thêm ba ngày rồi.” Tử Anh thản nhiên đáp.

Vân Chính Thiên nghe vậy bất đắc dĩ cười khổ, lại đưa lục bích hình xăm lên ngắm nghía. Tử Anh thấy vậy, có chút thâm ý nói:

“Lần này chiến dịch của chúng ta triệt để hỏng a. La Hổ bên kia truyền tới tin tức, tà hồn sư các ngươi chết trận và bị bắt tổng cộng năm người, thêm ngươi mất tích nữa là sáu. Hồn thú bọn ta tuy không có chết chủ tướng như bên kia chết Hãm Thi kia, nhưng bên dưới ngàn năm hồn thú vậy mà chết mười đứa. Không nghĩ tới mấy cái bộ lạc đó dám phá vỡ hiệp nghị với ta mà liên minh lại với nhau, nếu không làm sao bọn chúng có thực lực bật lại chúng ta được.”

Vân Chính Thiên nói: “Hiệp nghị với ngươi? Ta lại thấy ngươi mới là kẻ phá vỡ hiệp nghị trước a.”

Tử Anh ánh mắt sáng lên, nhưng sau đó cũng khẽ gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà lần này thảm nhất vẫn là đám nhân loại đọa lạc các ngươi. Với cái hình xăm đó trên tay, ta dám chắc mệnh của ngươi không duy trì quá mười năm nữa đâu.”

“Cái gì?” Vân Chính Thiên còn vừa định uống một ngụm nước, nghe đến lời này tất cả đều phun ra bên ngoài.

Hắn trợn mắt há mồm nhìn Tử Anh, nổi giận nói: “Sao ngươi nói nghe có vẻ vô cảm như vậy?”

Tử Anh hừ lạnh: “Cái gì mà vô cảm, đối với ngươi ta chỉ có cảm thấy có chút thú vị mà thôi. Đừng nghĩ ta coi trọng ngươi mà lầm. Nếu như ngươi cái này tiểu tử tiềm năng cũng chết đi, vậy thì La Hổ chắc chắn sẽ bị cách chức điều về tổng bộ. Khi đó Lưỡi Quỷ đại đại này sẽ là giang sơn của Tử Anh ta. Đến lúc đó không cần lo lắng bị các ngươi nẫng mất vô số lợi ích. Hắc hắc.”

“Tiền bối, ta đối với lợi ích của hai bên kỳ thực không mấy quan tâm. Thỉnh cầu ngươi nói cho ta được biết, cái lục bích hình xăm này, có cách nào chữa trị hay không?”

Vân Chính Thiên một mặt thống khổ, hướng Tử Anh mà hỏi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play