Trăm tên bạch cấp binh sĩ hô hào vang dội, ngay sau đó không hẹn mà cùng xông lên. Đối mặt với hồn thú, bọn họ trăm cá thể như hòa thành một thể thống nhất. Lúc này trong tâm chỉ còn duy một một niệm, đó là tiêu diệt hồn thú, bảo vệ nhân loại.
Vân Chính Thiên cùng đồng dạng xông lên. Hắn tốc độ phi thường mau lẹ, trong nháy mắt đó vọt lên trước tiên. Xung quanh các binh sĩ khác không những bất ngờ mà bản thân hắn cũng vô cùng ngạc nhiên. Xem ra đặc huấn ma quỉ của Lam Tiêu rốt cuộc phát huy tác dụng.
Bỏ xa người thứ hai hơn ba thân người, Vân Chính Thiên một cước đạp mạnh, phi thẳng vào giữa vị trí đang hỗn chiến. Đang lúc còn ở trên không, võ hồn phóng thích, Hắc Kiếm cầm trên tay chém xuống.
Một đầu báo đen hồn thú trực tiếp bị chém làm đôi, trở thành tế vật đầu tiên của Thất Diện Kiếm trong đại chiến lần này. Ngay sau đó hắn lật bàn tay lại, mũi kiếm trực chỉ một đầu hổ hồn thú ở phía dưới mà đâm xuống.
“Phập” mũi kiếm đâm thẳng vào đầu lâu của nó, cắm thẳng xuống mặt đất. Ngay lúc này, Vân Chính Thiên như một vị chiến thần hàng lâm vậy.
Mắt thấy Vân Chính Thiên kỹ năng vi diệu, những binh sĩ đang cố thủ bên trong cũng đồng loạt sỹ khí tăng mạnh.
“Viện binh đã tới, các ngươi cố gắng cầm cự”
Van Chính Thiên hét lên, ngay sau đó lưỡi kiếm lật ngay chém thẳng vào một đầu hồn thú ở phía sau lưng. Hắc Kiếm khả năng xuyên thủng được phát huy tối đa. Phàm là hồn thú dưới 400 năm cấp bậc, vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn.
“Muốn cắn lén, ngươi còn chưa đủ tuổi”
Vào lúc này đám người Lam Tiêu cũng đã tiến vào phạm vi chiến đấu, ai nấy cũng ngập tràn trong chém giết. Khói lửa mịt mù, đa dạng chủng loại hồn thú không ngừng phát động công kích.
Đủ loại màu sắc quang ảnh lóe lên, chiến trường vô cùng hỗn loạn. La liệt xác hồn thú, xác nhân loại nằm trên mặt đất. Hồn hoàn thay phiên nhau cứ thế nổi lên, đa phần là màu trắng và màu vàng hồn hoàn.
“Grecccc ——”.
Một tiếng hét điên cuồng vang lên. Cường giả nhân loại đều bị tiêng hét này thu hút sự tập trung. Vân Chính Thiên cũng hướng mắt về vị trí chủ nhân của tiếng hét này.
“Là một đầu Kim Huyết Cực Ma Viên, tu vi khoảng chừng tám ngàn năm, cực kỳ khó đối phó a” Tiếu Phong nói.
Kim Huyết Cực Ma Viên chính là hồn thú cường đại am hiểu nhất là thuần túy lực lượng hình. Ngoài ra nó còn có một kỹ năng huyết thống là Cuồng Huyết. Đầu Kim Huyết Cực Ma Viên này tu vi cao đến tám ngàn năm, nếu như để nó tự do hành động, chỉ sợ thương vong không thể đếm hết.
“Mọi người lui lại” Lam Tiêu hạ giọng nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đầu hồn thú này chính là thủ lĩnh dẫn đàn tấn công vào doanh trại này, chẳng trách bọn nó lại chiếm cứ thượng phong.
Đối mặt với cấp độ này hồn thú, Vân Chính Thiên vốn không phải là đối thủ của nó, phải nhờ tới bọn đội trưởng ra tay trấn áp. Bất quá đầu hồn thú này vô cùng ranh mãnh, nó cũng không có chủ động xông lên tấn công.
Chỉ đứng ở phía sau rống lên từng hồi kinh khủng, trước mặt nó là một số đầu hồn thú co tu vi khá cao bảo vệ. Còn bản thân ở phía sau không ngừng dốc lên từng tảng đá lớn, quăng về phía nhân loại bên kia.
“ẦM ——”.
“Con mẹ nó thật giảo hoạt” có binh sĩ tức giận rên lên. Chỉ cần không tiếp cận được nó, sớm muộn gì cũng có người bị nó chọi đá mà chết đi.
Ngay lúc này Lam Tiêu bắt đầu hành động, đệ nhất đệ nhị, hai vòng hồn hoàn đồng thời lóe lên.
Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, đệ nhất hồn kỹ Tốc Nhược, đệ nhị hồn kỹ, Choáng Váng.
Hai đại hồn kỹ rớt vào trung tâm vị trí hồn thú đang bảo vệ Kim Huyết Cực Ma Viên, tức thì bọn nó phản ứng liền chậm lại rất nhiều. Lam Tiêu nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng vào bên trong, cuối cùng cũng chạm mặt tên thủ lĩnh.
Kim Huyết Cực Ma Viên đình chỉ tấn công, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía nhân loại trước mặt, một quyền không báo trước đánh thẳng vào vị trí Lam Tiêu đang đứng.
“OANH ——”
Lam Tiêu bình tĩnh lách người né sang một bên, đệ tam hồn hoàn lóe lên, Hỗn Loạn. Kim Huyết Cực Ma Viên trúng đòn, tuy nhiên nó cũng không có đau đớn như trong suy nghĩ của Lam Tiêu, chỉ thấy hai mắt của nó càng thêm sâu thẳm.
Phát giác có chuyện không ổn, Lam Tiêu lập tức giơ hai tay lên thủ thế.
“ẦM ——”
Cự quyền đánh thẳng vào người làm Lam Tiêu cấp tốc bắn thẳng ra, vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Tức thì ở sau lưng hắn một đoàn gió lốc nổi lên đỡ lên thân thể như diều đứt dây của Lam Tiêu, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tiếu Phong võ hồn chính Gió, chưởng khống phong nguyên tố.
“Đa tạ” Lam Tiêu đứng dậy, gương mặt ngưng trọng, trên miệng có một chút huyết dịch chảy ra, tất nhiên một quyền vừa rồi đã làm hắn bị thương.
“Đầu Ma Viên này rất kỳ lạ, Hỗn Loạn của ta không ảnh hưởng tới nó, trái lại như còn tăng phúc thêm”.
Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng khẽ rùng mình, lần trước hắn trúng với đệ tam hồn kỹ của Lam Tiêu, đầu óc như muốn nổ tung, sống không bằng chết. Kim Huyết Cực Ma Viên này cũng quá cường đại rồi.
Thu liễm lại tâm tình, Lam Tiêu ra lệnh.
“Tiếu Phong, ngươi ra sức thay đổi quĩ đạo các khối đá của nó, mọi người còn lại tiêu diệt đám lâu la nhỏ lẻ. Vân Chính Thiên đi theo ta”.
“Rõ”
Ở phía bên kia, các tên đội trưởng còn lại cũng đều vô phương tiếp cận Ma Viên, chưa kể hồn kỹ quấy nhiễu không có ảnh hưởng tới nó, mà còn đám hồn thú có tu vi cao bảo vệ, nhất thời cục diện dằn co không có hồi kết diễn ra.
Lam Tiêu cùng với Vân Chính Thiên theo sau, một lần nữa xông thẳng vào vị trí Kim Huyết Cực Ma Viên. Võ hồn của Lam Tiêu là Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, vốn không phải là võ hồn có sát thương cao, chỉ có khả năng khống chế bá đạo, cho nên dẫn theo Vân Chính Thiên chính là tự tin vào khả năng sát thương của hắn.
“Một lát nữa ta thi triển hồn kỹ cầm chân nó, ngươi cứ mặc sức mà chém giết, nếu không ổn lập tức lui lại” Lam Tiêu truyền âm nói.
Vân Chính Thiên không do dự gật đầu.
Ngay lúc này, một đầu sư tử từ bên hông tấn công hắn, là một con Bạch Kim Sư, tu vi khoảng 500 năm. Sư trảo đánh phủ tới, Vân Chính Thiên không thể không nghênh đón. Hắc Kiếm to lớn đưa lên đón lấy, ngay sau đó một cỗ lạnh lẽo băng phong lâp tức tràn ra.
Trong nháy mắt đầu Bạch Kim Sư bị đóng một mảng băng dày cộm trên tay, ngãy lăn ra đất giãy giụa. Tình huống vừa rồi xảy ra cực nhanh, Vân Chính Thiên trong một sát na thả ra Băng Đế Kiếm rồi lại chuyển hóa lại thành Hắc Kiếm.
Đến Lam Tiêu chạy bên cạnh cũng âm thầm khen ngợi, là đối với khả năng hiểu rõ võ hồn của hắn mà cao hứng. Bất quá Lam Tiêu nhìn thấy đồng dạng Kim Huyết Cực Ma Viên cũng nhìn thấy, nó đứng thẳng lên, hai tay vỗ mạnh vào lồng ngực, ngay sau đó phóng thẳng về phía hai người Vân Chính Thiên.
Hồn thú giác quan vô cùng nhạy cảm, nó cảm thấy tên tiểu tử này mang đến hương vị nguy hiểm, không dám chậm trễ chạy tới truy sát. Theo lộ tuyến nó di chuyển, các đầu hồn thú khác cũng phải tránh ra nếu không muốn bị vạ lây.
“Con mẹ nó, Chính Thiên ngươi tự lo thân mình” Lam Tiêu vừa dứt lời, đệ tứ hồn hoàn sáng lên. Ngay tức thì chu vi hơn 50 mét được bao trùm một vầng sáng màu lam nhẹ dịu, nhìn kỹ trong không khí sẽ thấy có vô số hạt nhỏ phấn hoa đang không ngừng khuếch tán ra.
Đệ tứ hồn kỹ của Lam Tiêu, Ru Ngủ.
Hồn kỹ này là đến từ một đầu hồn thú tu vi tới năm ngàn năm, cho nêu hiệu quả mang lại vô cùng kinh khủng. Phàm là hồn thú không tới vạn năm cấp bậc, tất nhiên đều chịu ảnh hưởng.
Ngay lập tức vô số hồn thú đang vây quanh hai người Vân Chính Thiên ngã sập ra đất, con nào yếu lập tức mê man, mạnh hơn một chút thì nằm đó giẫy giụa kháng cự.
Cả Kim Huyết Cực Ma Viên đang xông tới cũng phải giảm tốc độ, đầu óc hơi mơ màng. Lam Tiêu thấy vậy lập tức kinh hỷ hét lên
“Thời cơ đến rồi, ra tay”
Kim Huyết Cực Ma Viên rơi vào trạng thái mộng mị chính là ngoài sức tưởng tượng của Lam Tiêu, vốn dĩ hắn nghĩ hồn kỹ quấy nhiễu sẽ không ảnh hướng đến nó, xem ra cũng không đúng. Mà ngay khi Lam Tiêu hét lên, Vân Chính Thiên cũng hành động.
Băng Đế Kiếm hiện lên, trong không khí đọng lại vô số mảnh băng vụ, làm cho một số đầu hồn thú vốn còn đang giẫy giụa hoàn toàn bị ép xuống bất động. Kim Huyết Cực Ma Viên cũng không ngoại lệ, hai đại hồn kỹ kích phát hiệu năng làm cho nó vô cùng khó chịu, cơ thể nặng trịch hoàn toàn không di chuyển được.
Cuối cùng thân hình to lớn của nó lại trở thành một cái đích ngắm vô cùng hoàn mỹ.
Các tên đội trưởng khác cũng không bỏ lỡ cơ hội, dùng hồn kỹ mạnh nhất của mình đánh tới vị trí Ma Viên bất động trên kia.
Vân Chính Thiên một cước đạp lên không, Băng Đế Kiếm thả ra nồng nặc băng nguyên tố lực lượng, lúc này hai mắt hắn chuyển thành màu bạch kim, một vệt kiếm ý theo đó vận chuyển.
Thiên Hạ Băng Cực Vô Song, kiếm ý dung hợp hồn lực. Khủng bố lực lượng công kích.
“OANH ——”
Đại lượng công kích đánh thẳng vào Kim Huyết Cực Ma Viên khiến nó không chịu được mà ngã ra phía sau, khói bụi bay lên mù mịt che lấp tầm nhìn. Chiến trường đột nhiên rơi vào một mảnh tịch mịch. Cả đám người, thú đều nín thở chờ xem kết quả.
Nếu nhu Kim Huyết Cực Ma Viên bị miểu sát, bọn nó còn không cắm đầu mà rút lui, ngược lại thì sỹ khí hồn thú lại tăng mạnh.
“Nó chết chưa” Vân Chính Thiên lo lắng hỏi.
Lam Tiêu không trả lời, hai mắt ngưng thần quan sát.
Không tới mười giây sau, bất thình lình một tảng đá to lớn từ trong đám khói mịt mù bắn thẳng ra, va trúng vào một tên đội trưởng, khiến hắn văng ra xa nôn ra một ngụm máu tươi.
“Con mẹ nó, không lý nào lại như vậy”
Kim Huyết Cực Ma Viên hiên ngang đứng dậy, trên người nó lúc này tỏa ra vô tận sát khí, nguyên bản màu vàng lông khỉ đã thay đổi thành một màu đỏ sẩm, hai mắt tràn ngập lửa nộ. Khí thế trong nháy mắt tăng mạnh, tu vi này thoáng đã tiếp cận vạn năm hồn thú cấp bậc.
“Là thiên phú kỹ năng Cuồng Huyết, mọi người cẩn thận”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT