Ròng rã hơn một tháng trời, điều duy nhất Vân Chính Thiên nhớ nhất chính là cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ Lam Tiêu đặt ra, thì số kg tạ hắn vác theo cũng như số lượng vòng chạy càng ngày càng tăng.

Thời gian gần đây Lam Tiêu còn bắt hắn làm một chuyện hết sức điên rồ, đó là mang theo trên người 50kg tạ, ngoài trừ lúc đi tắm ra, tất cả thời gian đều phải đặt ở trên người, kể cả khi hắn ăn, ngủ hay làm các công việc bình thường.

Vân Chính Thiên thống khổ không để đâu cho hết, theo thời gian trôi qua hắn đối với Lam Tiêu cũng không còn cảm giác chán ghét, thay vào đó là sự kính phục. Cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, Vân Chính Thiên đều cảm thấy cường độ cơ thể khác xa so với lúc trước.

Mặc dù hồn lực không có tăng nhanh như vậy nhưng Vân Chính Thiên tin chắc rằng, khả năng chiến đấu của hắn bây giờ so với dĩ vãng một tháng trước, mạnh hơn không chỉ một lần.

“Hồng hộc … hồng hộc …”

Cán mức đầu tiên, không thể ngờ tới đó chính là Tiếu Phong cùng Vân Chính Thiên. Chỉ có một điều khác biệt là Vân Chính Thiên hắn vác theo tận 50kg và hoàn thành cùng lúc với Tiếu Phong chỉ mang theo 35kg.

Như mọi lần khác, hắn ngã lăn ra mặt đất thở hổn hển, chỉ có điều tình trạng bất tỉnh đã không còn thường xuyên xảy ra. Gỡ xuống hồn đạo khí mô phỏng vật nặng, Vân Chính Thiên ngồi tại chỗ khoanh chân điều tức.

Dịch Cân Kinh trong thể nội bắt đầu vận chuyển, hồn lực màu bạch kim xuất phát từ đan điền đi qua các sợi kinh mạch. Vân Chính Thiên âm thâm kinh hỷ, kinh mạch của hắn bây giờ đã nới rộng hơn với trước gấp rưỡi lần, cảm giác hồn lực di chuyển một cách trơn tru vô cùng thích thú.

Hồn lực tràn ngập khắp ngóc ngách trong cơ thể, điều hòa lại dưỡng chất, tăng cường sự hồi phục rồi lại trở về kết thúc một chu kỳ. Ở bên ngoài, các binh sĩ khác nhìn vào bằng ánh mắt kinh ngạc.

Tên này chỉ ngồi điều tức mà thôi, tại sao xung quanh lại có một vầng sáng bạch kim óng ánh bao phủ.

Lam Tiêu cũng chú ý tới hiện tượng này, hắn trực tiếp lại gần quan sát. Ngay khi nhìn thấy, hắn trầm giọng hạ lệnh.

“Các ngươi lập thành một vòng bảo vệ cho hắn, có vẻ hắn muốn đột phá bình cảnh”.

Vân Chính Thiên muốn đột phát bỉnh cảnh? Là bình cảnh 20 cấp a.

Chẳng phải vừa nói hồn lực của hắn tịnh tiến không nhiều, lúc này vừa hoàn thành nhiệm vụ lại lập tức đề thăng. Lý do ở đây không phải do việc tăng nhiều hay ít, mà suốt hơn một tháng qua, áp lực mà hắn mang trên người hoàn toàn vượt qua khả năng thừa nhận của nhân loại trong độ tuổi của hắn.

Nếu không phải nhờ những kinh nghiệm tích lũy trăm năm ở kiếp trước, tin rằng bây giờ cũng không ưu tú đến mức độ này.

Đột phá bình cảnh 20 cấp, cần phải tiến hành hấp thu một cái hồn hoàn hoặc trực tiếp tiến vào Truyền Linh Tháp mua một cái hồn linh. Vân Chính Thiên hắn vốn nghèo rớt mồng tơi, hồn linh giá cả lại phi thường đắt đỏ, thực sự chuyện này hắn vẫn chưa từng nghĩ tới.

Bất quá trong những ngày qua, hắn cũng đã bắt đầu tò mò về võ hồn của bản thân mình. Thất Diện Kiếm, thất đại nguyên tố chưởng khống vật. Đệ nhất hồn hoàn mang cho hắn khả năng chưởng khống băng nguyên tố dưới hình dạng Băng Đế Kiếm.

Vậy thì hồn hoàn thứ hai sẽ mang tới cho hắn loại nguyên tố này đây.

Một trong những điều mà Vân Chính Thiên vẫn chưa thể lý giải được, đó chính là hồn hoàn Thần Ban lúc trước. Mặc nhiên hắn không hề biết hồn hoàn đó có thuộc tính nào, cuối cùng lại đem tới Băng nguyên tố.

Lý lão sư đã từng giảng giải, hồn kỹ phụ thuộc vào hồn hoàn cũng một loại hồn thú nhất định. Ví dụ liệp sát Hỏa Diễm Sư Vương, chắc chắn sẽ đem lại một hồn kỹ hỏa hệ, không thể nào là hồn kỹ băng hệ được.

Lại nghĩ đến hồn hoàn Thần Ban dựa vào cái gì lại mang cho hắn băng nguyên tố, phàm bây giờ hắn lựa chọn liệp sát một con hỏa hệ hồn thú, có chắc chắn mang lại hỏa hệ hồn kỹ hay không?

Vân Chính Thiên ngồi đó hơn ba canh giờ, vầng sáng bạch kim không ngừng nhấp nháy, theo cảm thụ trong người thì đây là lần đột phá bình cảm dễ dàng nhất của hắn. Hồn lực như một con thuồng luồng dài không thấy đuôi, nối theo nhau di chuyển qua kinh mạch mỗi lúc một nhanh.

Đến thời điểm rồi.

“Vù … Vù…”

Hai mắt mở ra, đồng tử của hắn trong một sát na hóa thành màu bạch kim rồi trở lại màu đen tuyền như bình thường, một đầu tóc trắng tung bay, phản phất cứ như hắn hoàn toàn lột xác về khí chất.

“Ngươi thành công?”

Tiếu Phong nhận nhiệm vụ hộ pháp, tiến lại gần hỏi.

“Ân, ta thành công, hiện tại cần một cái hồn hoàn a”

Vân Chính Thiên không giấu đước sự vui sướng đáp.

Tiếu Phong đáy mắt lộ ra một vệt khâm phục, hắn năm nay bao nhiêu tuổi, chỉ mới 11 tuổi đi lại đạt tới 20 cấp hồn lực, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy quả là nghịch thiên tiểu tử.

Một tay kéo Vân Chính Thiên đứng dậy, Tiếu Phong mỉm cười nói.

“Ngươi trở về tắm rửa đi rồi gặp đội trưởng ở trong phòng, hắn hình như có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi”.

Lam Tiêu có chuyện muốn nói, không phải lại đem cho Vân Chính Thiên một cái sớ gồm các bài tập hành xác như lần trước nữa chứ. Nghĩ đến đây hắn không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước bọt, tạm biệt Tiếu Phong rồi nhanh chóng trở về phòng.

Một lát sau.

“Bạch cấp Vân Chính Thiên, kính chào ngài”.

“Không cần dùng quân ngữ, ngươi vào đây” Lam Tiêu bên trong nói vọng ra.

Không cần dùng quân ngữ, ý muốn nói hai người có thể thoải mái nói chuyện bình thường, rất hiếm khi Lam Tiêu ban lệnh như vậy. Chỉ khi nào chuyện hắn muốn nói rất nhiều.

Vân Chính Thiên đẩy cửa bước vào, làm hắn ngạc nhiên nhất chính là trong phòng không chỉ có một mình Lam Tiêu, mà còn có một hắc chiến bào nam nhân, là Dạ Hành a.

“Dạ đoàn trưởng, ngài cũng ở đây” Vân Chính Thiên vui vẻ ra mặt, đối với Dạ Hành hắn có phi thường ấn tượng tốt.

“Lắm lời, ngươi qua đây ngồi xuống”.

Lam Tiêu chợt quát lên. Tên tiểu tử này quả thực không biết điều, dám gọi hẳn Dạ đoàn trưởng, hắn lại dưới trướng của Lam Tiêu, nếu có bị trách mắng là Lam Tiêu hắn chịu hết.

Dạ Hành phất phất tay mỉm cười nói.

“Ngươi tu luyện vừa có đột phá?”

“Ân, có lẽ đã đột phá cấp 20, hiện tại chỉ cần phụ gia hồn hoàn liền trở thành Đại Hồn Sư cấp bậc đi” Vân Chính Thiên nhe rằng cười đáp.

“Hắc hắc, tiểu tử ngươi thiên phú dọa người, ta nhớ hơn tháng trước mới chỉ đột phá 18 cấp, hôm nay gặp lại liền tới hai hoàn, tiểu quái vật a” Dạ Hành sảng khoái nói.

“Tất cả là nhờ Lam đội trưởng huấn luyện, nếu không còn xa xa chưa đạt được”

Vân Chính Thiên là người hiểu chuyện, trước mặt vị đoàn trưởng này nói tốt cho Lam Tiêu vài câu, trăm lợi không có một hại.

Lam Tiêu chỉ hừ lạnh, đối với chiêu trò của tiểu tử này hắn làm sao không biết, bất quá hắn nghiêm giọng nói.

“Lão sư, bây giờ nên để hắn phụ gia hồn hoàn hay trực tiếp đi mua hồn linh”.

Nghe được một câu này, Vân Chính Thiên đang hớp một ngụm trà cũng mém ho sặc sụa. Lão sư? Nói vậy Lam Tiêu chính là đệ tử của Dạ Hành tiền bối, ái da chuyện này ít ai ngờ.

Lam Tiêu lại một lần nữa liếc hắn một cái. Dạ Hành vuốt cằm đáp.

“Ta thấy chuyện này ngươi nên hỏi Chính Thiên hắn thì hơn”.

Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng đặt vội ly trà xuống, trầm ngâm suy nghĩ một chút. Hồn hoàn và hồn linh, hai phạm trù này hắn nắm rất rõ. Mỗi cái lại có ưu nhược điểm riêng.

Nói về hồn hoàn, hồn hoàn chỉ có được thông qua liệt sát hồn thú, hoặc bây giờ có thể gọi là Tà hồn thú. Nhược điểm nhiều vô số, ví dụ vô cùng nguy hiểm nếu gặp phải hồn thú cường đại, tốn thời gian và hấp thu vô cùng nguy hiểm.

Từ khi hồn thú tiêm nhiễm Tà hồn lực, bản tính trở nên hung ác hơn, đồng dạng trí tuệ cũng được phát triển. Hấp thu một cái hồn hoàn của chúng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Còn ưu điểm chỉ có một, đó là không tốn tiền.

Đối với hồn linh thì hoàn toàn giải quyết mọi khiếm khuyết của hồn hoàn như dễ dàng hấp thu dựa theo cường độ của cơ thể, hoàn toàn không lo sợ hồn linh bị tiêm nhiễm Tà hồn lực, tuyệt đối an toàn.

Chỉ có điều giá thành đắt đỏ.

Vạn năm trước hồn thú thưa thớt, Truyền Linh Tháp tuyệt đối có địa vị siêu nhiên trong hồn sư giới. Vậy thì vạn năm sau, số lượng hồn thú tăng mạnh, tuy nhiên lại khó khăn khi liệp sát, nhờ vậy địa vị Truyền Linh Tháp vẫn được bảo tồn đến ngày nay.

Vân Chính Thiên hai mắt long lanh nhìn về phía Dạ Hành cũng Lam Tiêu, nhỏ nhỏ nói.

“Ta không có tiền”.

Một lời này khiến cho hai người Dạ Hành muốn té ghế a. Thì ra là một cái nghèo rớt mồng tơi tiểu tử, thật đáng thương.

“Hèm, chuyện tiền bạc này ta kỳ thực cũng không giúp được, nếu như ngươi gia nhập một cái khác quân đoàn ở thành thị khác, thì có lẽ họ sẽ giúp được cho ngươi” Dạ Hành thẳng thắn nói.

Lam Tiêu tiếp lời “Thành Chủ cũng chúng ta là một người yêu dân hết mực, toàn bộ ngân khố ngài đều dùng để đảm bảo đời sống no đủ cho dân chúng, chỉ chừa một ít ngân sách cho quân đội mà thôi, vì ngươi ta cũng đã gửi ý kiến lên trên nhưng trực tiếp bị từ chối”.

Nghe hai người nói vậy, Vân Chính Thiên cũng cảm thấy vô cùng ấm lòng, thì ra bọn họ từ lâu đã chiếu cố tới ta như vậy. Bất quá ý của hắn khi nói ra bốn chữ “ta không có tiền” không phải để xin tiền bọn họ, mà là nói cho họ biết quyết định cho sự lựa chọn của mình.

“Khụ khụ, hai người hiểu sai ý của ta rồi, ý của ta là muốn đi liệp sát hồn thú, thu hoạch hồn hoàn a”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play