Vân Chính Thiên vừa thu hồi võ hồn, tinh thần lực một lần nữa trải rộng dò xét. Dò xét một lúc không thấy động tĩnh nào, hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Kỵ sĩ không đầu ác linh thân thể bị tịnh hóa chi lực thiêu đốt đến tan thành tro, sau đó một đám hắc vụ tại không trung ngưng tụ lại, hóa thành ba mươi viên ác linh châu, chui vào vòng đeo tay của hắn.
Nhìn thấy số lượng ác linh châu nhiều như vậy, Vân Chính Thiên không khỏi hài lòng một thoáng. Đánh bại một con trung đẳng ác linh thu hoạch được ba mươi viên ác linh châu, tốc độ so với tìm diệt ba mươi con hạ đẳng ác linh phải nhanh hơn nhiều lắm. Tuy nhiên đổi lại nguy hiểm cũng càng nhiều.
Kỵ sĩ không đầu ác linh khi nãy nhanh chóng bị hắn đánh bại, một phần là do quang minh thuộc tính áp chế khiến nó không thể phát huy toàn lực. Thứ hai là do Vân Chính Thiên vừa có năng lực cản lại một kích hủy diệt của nó, sau đó gần như trong chớp mắt đem Tịnh Hóa Chi Quang phủ xuống, triệt để đánh bại nó.
Loại phương thức chiến đấu này chính là trong lúc lâm trận nghĩ ra, thế nhưng Vân Chính Thiên đối với năng lực chưởng khống đa nguyên tố thực sự đã cảm thụ qua không ít ngày.
Vào thời điểm Vân Chính Thiên muốn bế quan tu luyện, sư phụ của hắn đã tìm tới.
Bao Lão Tiên Sinh hiện rất đau đầu về việc Vực Chủ cùng đám Thành Chủ mất tích, trải qua dò xét nhiều tháng liền không thu được kết quả, lão rốt cuộc bó tay quay trở về, tìm đến Vân Chính Thiên.
Lúc vừa gặp lại hắn Bao Lão cực kỳ bất ngờ vì Vân Chính Thiên thực lực đại tăng cường, không những đạt được đệ ngũ hồn hoàn vạn năm cấp bậc, tinh thần lực càng tiến vào trung giai Linh Uyên Cảnh, còn đột phá Ngưng Hồn cảnh trong Tĩnh Lặng Như Nước bí pháp tu luyện tinh thần lực.
Trải qua vài ngày trầm ngâm, rốt cuộc Bao Lão đã hướng dẫn cho hắn tu luyện chi lộ thời gian tiếp theo, sau đó liền rời khỏi.
Lời của Bao Lão chỉ có một, đó là muốn hắn rèn luyện khả năng chưởng khống thuộc tính một cách nhuần nhuyễn, sau cùng hướng tới đa nguyên tố khả năng chưởng khống.
Tỷ như một chưởng ngưng tụ hàn băng chi lực đã xuất hiện thời gian qua, chính là thành quả luyện tập của hắn. Ngưng tụ băng thuộc tính trong trạng thái không phóng thích võ hồn đòi hỏi thuộc tính tinh thuần phải đạt tới cấp bậc nhất định, không những thế tinh thần lực cũng không thể thấp được.
Mà trong các thuộc tính Vân Chính Thiên đang nắm giữ, chỉ có băng thuộc tính đạt được điều kiện này, đó là nguyên tố thuần khiết cao giai cấp bậc duy nhất mà hắn sở hữu. Mà đạt tới cấp bậc này, có thể nói là chạm một tay vào cánh cửa cực hạn chi băng.
Mặc dù chưa có tư cách trùng kích cực hạn chi băng cánh cửa, nhưng thủ đoạn ngưng tụ băng thuộc tính mà không cần võ hồn phóng thích, hắn thực đã nắm giữ a.
Bất quá, ngoại trừ băng thuộc tính ra thì hỏa, quang minh cùng thôn phệ ba loại thuộc tính chỉ dừng ở mức cao giai phổ thông thuộc tính mà thôi, cũng chính vì sự chênh lệch quá xa này mà hiện tại Vân Chính Thiên không cách nào triển khai hồn kỹ tự nghĩ lừng lẫy của hắn, Băng Hỏa Phong Ấn được nữa.
Sau khi nắm giữ khả năng ngưng tụ thuộc tính không cần phóng thích võ hồn, Vân Chính Thiên tận lực nghiên cứu khả năng chưởng khống đa nguyên tố. Chuyển tưởng chừng như rất khó, nhưng dưới sự chỉ điểm của Bao Lão, hắn rốt cuộc thần tốc thành công.
Người xưa có câu danh sư xuất cao đồ, câu này chưa bao giờ sai cả.
Bao Lão đã từng nói với hắn, tinh thần lực của hắn đã có thể hữu dụng nhiều hơn những gì hắn có thể làm được từ trước đến giờ. Thông qua tinh thần lực, Vân Chính Thiên có thể đem một phần năng lực của võ hồn, cụ thể là một loại nguyên tố bất kỳ ngoại trừ băng nguyên tố ra, trực tiếp ngưng hình triển khai công kích hoặc phòng thủ đều được.
Quang Minh Thánh Kiếm lúc nãy, cũng không phải võ hồn phóng thích mà ra, đơn giản là do tinh thần lực của hắn mô phỏng, nhờ vậy mới có thể biến hóa khôn lường đến như vậy.
Vân Chính Thiên mò mẫm nghiên cứu, thực nghiệm, thất bại rồi lại nghiên cứu, thực nghiệm. Vòng lặp này kéo dài hai tháng trời, hắn mới miễn cưỡng có tư cách chưởng khống đa nguyên tố a.
Một tháng còn lại trong quá trình bế quan, Vân Chính Thiên dồn toàn bộ tâm huyết tu luyện từ đầu bộ công pháp Dịch Cân Kinh dựa trên nền tảng hắc lực. Đây có thể nói là con át chủ bài bảo mệnh mạnh nhất của hắn cho tới bây giờ, vẫn chưa lần nào sử dụng ra.
Nhìn vào bản đồ lập thể nơi vòng đeo tay, số lượng ác linh châu hiển thị lúc này đã là năm mươi mốt viên, xa xa các đốm vàng kia cũng có một số tuyển thủ ác linh châu số lượng không tệ, ba mươi viên hẳn vẫn có không ít người sở hữu a.
Vân Chính Thiên vẫn không có ý định tiếp cận mấy tên tuyển thủ này. Sở dĩ có quyết định như vậy bởi vì hắn có khả năng thu liễm khí tức, rất thích hợp đơn độc xông lên a. Tình hình lúc này, mang theo nhiều người chỉ mang tới động tĩnh không nhỏ, mà tiến vào nội vi Hạo Thiên Trì, đẳng cấp ác linh như kỵ sĩ không đầu kia sẽ xuất hiện không ít, không may mắn bị bọn chúng nhắm vào, coi như mất đi một nữa mạng.
Dù sao hắn cũng quen đi một mình rồi, không hề vướng bận chút khó khăn nào.
Đồng dạng có cùng suy nghĩ như Vân Chính Thiên, ngoài hắn ra còn có một người khác, người này ở cách đó hơn trăm dặm, đã bước vào điểm cuối khu vực nội vi Hạo Thiên Trì. Hắn là Quái Vật Học Viện ưu tú nhất học viên, Ngạo Thiên Long.
Ngạo Thiên Long ngồi trên một mỏm đá, hai mắt khép hờ như đang dưỡng thần.
Ngao!
Đột nhiên lúc này trầm thấp tiếng rống vang lên. Có ba con chiến sĩ ác linh từ phía sau ập tới, con thì cầm trường giáo, con thì cầm đại đao, lại có con cầm trường kích. Ba con chiến sĩ ác linh đem vũ khí của mình phân biệt đâm vào sau lưng hắn.
Ngạo Thiên Long ánh mắt vẫn không có mở ra, thân thể thoáng lắc nhẹ đã đem trường giáo cùng đại đao tránh thoát, đồng thời hữu chưởng vỗ vào mặt con chiến sĩ ác linh cầm trường kích.
Ầm!
Không gian bạo chấn, đầu con chiến sĩ ác linh lập tức vỡ vụn. Không dừng lại ở đó, Ngạo Thiên Long vặn mình một cái, kế tục một chưởng đánh ra, đem lồng ngực con chiến sĩ ác linh cầm trường giáo đánh thành một lỗ hổng.
Liên tục hai chưởng đem hai con trung đẳng ác linh đánh chết, Ngạo Thiên Long võ hồn là gì còn không có biết, đã đem trận đấu gần như kết thúc.
Nếu là hồn sư giao đấu với nhau, trông thấy bạn mình bị đối phương đánh chết dễ như vậy liền lựa chọn bỏ chạy mới đúng, bất quá ác linh linh trí còn chưa có phát triển đến mức biết sợ hãi là gì. Nháy mắt ổn định lại thân thể, chiến sĩ ác linh lần nữa xông lên, đại đao giơ lên cao rồi chém xuống, vị trí là đỉnh đầu Ngạo Thiên Long.
Ngạo Thiên Long đôi mắt bỗng mở lên, đó là một đôi quỉ dị con ngươi, có hai màu trắng đen phân biệt.
Tức thì con chiến sĩ ác linh kia đại đao đang bổ xuống bỗng đình chỉ, tựa như bị khống chế chi thuật giam hãm mọi hành động.
Ngạo Thiên Long thấy thế liền hừ lạnh, một quyền nện vào làm đầu lâu của nó trực tiếp vỡ nát.
Sau khi đánh gục một mạch ba con trung đẳng ác linh chưa đầy hai phút đồng hồ, Ngạo Thiên Long lại ngồi lên mỏm đá, hai mắt lần nữa nhắm lại.
Hắn cứ ngồi như vậy ở vị trí tiếp giáp giữa nội vi khu vực và hạch tâm khu vực Hạo Thiên Trì, không có chân chính bước vào, cũng không có chủ động rời đi, cho nên thường gặp phải không ít tuyển thủ có thực lực qua lại, nhìn vào Ngạo Thiên Long số lượng ác linh châu mà nhỏ dãi.
Số lượng ác linh châu của Ngạo Thiên Long hiện tại, đã vượt hơn một trăm năm mươi viên a, con số này tuyệt đối khiến bất kỳ tuyển thủ nào cũng phải động tâm khi bắt gặp hắn trên bản đồ. Bởi vì ác linh châu ngoài tiêu diệt ác linh để có ra, còn có thể đạt được thông qua cướp đoạt các tuyển thủ khác. Vì vậy không hiếm tuyển thủ lựa chọn cách thức này.
Thế nhưng, số lượng ác linh châu một tuyển thủ sở hữu cũng biểu thị năng lực của hắn, mấy cái tuyển thủ đi qua vừa nhen nhóm ý đồ cướp đoạt ác linh châu từ một tên ngủ gật trên mỏm đá lập tức tan biến đi khi bọn hắn biết được danh tính hắn là Ngạo Thiên Long a.
Ngạo Thiên Long, là tuyển thủ được mệnh danh thực lực mạnh nhất Hạo Thiên Trì lần này. Cho nên sẽ không có ai tình nguyện đi trêu chọc hắn, vạn nhất làm hắn nổi điên lên đánh chết ngươi ở trong này, dù có ra ngoài cũng không có trưởng bối nào biết mà đòi lại công đạo được a.
Ngạo Thiên Long cứ ngồi như thế ròng rã hai canh giờ nữa, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, kéo theo một mùi tanh tưởi.
“Lộc cộc, lộc cộc.”
Từ trong rừng phóng ra một đạo thân ảnh nhân mã, cùng là một loại kỵ sĩ không đầu ác linh đã từng bại dưới tay Vân Chính Thiên lúc nãy.
Con kỵ sĩ không đầu ác linh này ngoại hình tương tự, chỉ khác trên tay nó cầm một thanh đại chùy cán dài, khí tức tỏa ra tương đương với Hồn Đế cấp bậc. Kỵ sĩ không đầu ác linh vừa trong thấy Ngạo Thiên Long, nó liền không do dự thúc ngựa phóng tới, chuẩn bị khởi xướng công kích.
Thấy một màn này, Ngạo Thiên Long ánh mắt chợt mở ra, hắc bạch song sắc đồng tử có chút động đậy.
Ngạo Thiên Long gương mặt anh tuấn lần đầu tiên nở nụ cười, hắn hai tay đem mái tóc màu nâu vuốt ngược ra sau, để lộ một đôi chân mày chính tà khí thế lẫn lộn, thản nhiên nói:
“Rốt cuộc cũng gặp được ngươi.”
Lời này vừa nói ra, hắc bạch song sắc đồng tử quỉ dị của Ngạo Thiên Long, đột nhiên bắt đầu trộn lẫn vào nhau hóa thành một mảnh màu xám. Đồng tử hắn vào lúc này lóe lên một cái, từ trong miệng trầm thấp nói câu gì đó.
Chỉ thấy kỵ sĩ không đầu kia bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường, đối với Ngạo Thiên Long cũng không có tiếp tục xuất ra địch ý.
Ngạo Thiên Long bước tới gần kỵ sĩ không đầu, đem tay vỗ nhẹ lên thân hắc mã, cười nói:
“Được rồi, mau dẫn ta đi gặp đồng loại của ngươi.”
..............
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT