Băng Linh Long vào thời kỳ thượng cổ ba vạn năm trước gần như muốn tuyệt chủng, vì vậy hiểu biết của nhân loại về chủng loại hồn thú này chủ yếu dựa vào sách vở và truyền thuyết lưu lại. Chân chính một đầu Băng Linh Long có hình dạng như thế nào vẫn bí ẩn đối với nhân loại ngày nay.
Băng Linh Long ở trên không trung, Long Dực vỗ nhẹ, trên đầu rồng to lớn kia có hai cái sừng màu trắng mọc ra từ sau gáy, kéo dài ngược ra phía sau lưng. Người ta nói, sừng của Băng Linh Long càng dài, đại biểu tu vi của nó càng cao.
Mà trước mắt đầu Băng Linh Long này sừng dài hơn một mét, đây chính là tiêu chuẩn của vạn năm Băng Linh Long.
Hoa Quyển Sinh nói:
“Hồn thú bậc này, ngoại trừ năng lực vượt trội, mà bản thân nó chính là một cái gia tài các ngươi có biết không?”
Gia tài, làm sao liền gọi Băng Linh Long là gia tài cơ chứ.
Hoa Quyển Sinh ho khan vài tiếng, lại tiếp tục nói:
“Trong một số văn tự cổ xưa có đề cập, sừng của Băng Linh Long là một tài liệu chế luyện tuyệt hảo bậc nhất, cho nên giá thị trường rất cao, nếu có thể thu thập được một cái sừng thôi đủ để phát tài rồi. Mà ngoại trừ sừng của nó thì những bộ phận còn lại đặc biệt quí giá, như răng nanh, long dực, long vĩ và tinh huyết. Ta nghĩ những thứ này phẩm chất không thấp hơn Địa Bảo bình thường a.”
Nhiều chỗ tốt như vậy. Long Thần thành tiểu đội nhất thời trăm mắt sáng rực. Tuy nói Băng Linh Long thực lực đại cường, nhưng đây cũng tính là địa bàn của Vân Chính Thiên đi, vả lại Mã Thiên Hoa chưởng khống hỏa thuộc tính cũng phần nào áp chế băng thuộc tính của nó.
Mà bây giờ trốn tránh đã không thể làm được, chỉ còn cách liều mạng chiến đấu. Vạn nhất thắng được... thắng được thì nhặt được cả một gia tài a.
Lương Thế Nhân, Mã Thiên Hoa, Hàn Thanh Chi cùng Can Hữu Long mắt sáng rực rỡ, nhất thời chiến ý cả đám tăng vọt.
Vân Chính Thiên thấy vậy cũng hơi mỉm cười. Băng Cực Thần Tinh bên kia tuy Băng Linh đã bị hắn dung hợp, nhưng vỏ bên ngoài của khối Băng Tinh này vẫn là cực phẩm trân quí, hắn đã dự tính thu một chút để dành sau này có cần dùng tới. Sau đó lại gặp được Băng Linh Long là một kho tàng sống như vậy, thật có chút động lòng tham.
“Được rồi, giết nó đi.” Vân Chính Thiên sát niệm dâng lên, hắn mang theo cả đội xông thẳng tới Băng Linh Long vị trí. Băng Linh Long trong mắt cũng có dáng vẻ khó hiểu, cả đám nhân loại này nhìn nó mà hai mắt cứ sáng lên.
“Hống ——.”
Trầm thấp long ngâm lần nữa vang vọng, trong tiếng ngâm này mang theo một cỗ bá khí cao cao tại thượng, chính là đến từ tự thân huyết mạch Chân Long của nó.
Vân Chính Thiên lúc này Hỏa Phượng Dực đã triển khai, thân thể lập tức vọt lên không trung, ngay sau đó đệ tứ hồn hoàn sáng óng ánh.
Chân Phượng Thiên Mệnh.
Tức thì thân thể Vân Chính Thiên bao trùm một tầng hào quang kim sắc, hư ảnh Phượng Hoàng ở sau lưng hắn há miệng to, lanh lảnh tiếng phượng hót vang lên đem long ngâm bên kia trực tiếp chặn lại.
“Oành ——.”
Hai loại âm ba vừa chạm nhau, nhất thời vang lên một tiếng nổ. Băng Linh Long hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm nhân loại đang huyền phù trước mặt, từ trên người hắn rõ ràng tồn tại một loại huyết thống có thể cùng Chân Long huyết thống của nó đứng ngang hàng.
Thật là một tên nhân loại cường hãn. Băng Linh Long sống tới bây giờ, chân chính gặp phải huyết thống ngang cấp vốn không nhiều. Trừ phi chân chính huyết mạch một trong Long Thần Cửu Tử truyền thừa xuống, còn đối với tuyệt đại đa số hồn thú, nó đều ở trên đỉnh kim tự tháp a.
Kim sắc cùng Lam sắc ngạnh kháng với nhau, nhất thời có một loại hỗn hợp hào quang tản phát ra bên ngoài. Kim Lam song sắc hòa quyện lại với nhau khiến cho khu vực Thiên Sơn này thêm vẻ sống động.
Ngay khi Vân Chính Thiên động thủ, phía sau hắn Lương Thế Nhân cũng kịp thời xông lên. Lôi Ảnh Quang Minh Kích bắn ra vô tận lôi điện, tại bốn phương tám hướng điên cuồng oanh kích.
Xoẹt, xoẹt.
Băng Linh Long thuộc tính tuy không sợ lôi hệ, nhưng vẫn có một chút kiêng dè tối thiểu. Mà ngay khi Vân Chính Thiên thả ra Chân Phượng huyết thống khiến nó kinh ngạc bội phần thì một màn tiếp theo còn khiến nó chấn kinh hơn nữa.
Tiểu Bạch từ trong mi tâm Lương Thế Nhân xuyên ra, hổ gầm một tiếng vang lên tức thì Tiểu Bạch thân thể lập tức bành trướng. Trong nháy mắt đã tiếp cận bảy mét khoảng chừng.
Tiểu Bạch hiện tại, so với khi so đấu với Vong Yêu Vương thì to hơn hẳn, xem ra được Lương Thế Nhân nuôi kỹ a.
U Minh Bạch Hổ trên người hắc bạch song sắc tỏa ra mãnh liệt ánh sáng, nhất thời đem Lam sắc của Băng Linh Long đẩy lui lại mấy phần. Băng Linh Long ngưng trọng nhìn đầu bạch hổ phía dưới, nó không khỏi có một chút kinh tâm động phách.
U Minh Bạch Hổ là chân chính thần thú cấp bậc, mang trong mình huyết mạch cao quí, so với Chân Long, Chân Phượng xứng đáng đứng ngang hàng.
Băng Linh Long vạn lần không ngờ rằng, tùy tiện hai tên trẻ tuổi nhân loại đều mang trong mình huyết mạch phẩm chất bậc này, thật khó mà tin được.
Tiểu Bạch một cước giẫm địa, thân thể to lớn của nó trực tiếp tiến nhập không trung, rơi vào khoảng không giữa Vân Chính Thiên cùng Băng Linh Long vị trí.
Sau lưng Lương Thế Nhân, đệ tứ hồn hoàn vào lúc này lượn lên. Lôi Ảnh Quang Minh Kích trong tay hắn đột nhiên ngưng tụ một mảnh rực rỡ, lôi điện vờn quanh nhưng những con lôi xà, không ngừng phát ra vô tận quang mang.
Hưu!
Băng Linh Long thấy đối phương động thủ, nó tất nhiêu không dám chậm trễ mà đem thực lực bày ra. Ngay giữa hai sừng của nó, vào lúc này có một đạo màu lam vầng sáng bắt đầu ngưng tụ ra, chớp mắt một cái đã hóa thành một đạo to lớn băng cầu.
Vù Vù!
Băng hàn khí tức một lần nữa dâng lên. Vân Chính Thiên đáy mắt lộ ra một vẻ kinh hãi. Loại này băng nguyên tố, đã giống như hắn tiếp cận Cực Hạn cánh cửa, thực không hổ là hậu đại của Long Thần Cửu Tử, chỉ là một đầu vạn năm hồn thú lại có bậc này thực lực.
Đối với đòn công kích này của Băng Linh Long, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song của hắn không tính là cái gì, chẳng trách lúc nãy nó có thể dễ dàng hóa giải như vậy.
Bất quá, đối đầu với nó bây giờ là một đầu thần thú hàng thật giá thật. U Minh Bạch Hổ ở trên không trung cuộn tròn lại, hình dạng khá giống với trái banh lông, trên miệng không quên gầm gừ, hai mắt căm giận nhìn Băng Linh Long đối diện.
Lương Thế Nhân đệ tứ hồn kỹ, Lôi Hổ Xuyên Vân Kích.
Lôi Kích trong tay Lương Thế Nhân đột nhiên hóa thành một tia chớp màu vàng, theo hướng hắn phát lực mà xé gió bay đi. Tốc độ Lôi Kích nhanh đến kinh ngạc, ngay khi Băng Linh Long còn chưa kịp phản ứng nó đã ghim vào đoàn băng cầu khổng lồ kia.
“Tiểu Bạch, hấp nó.” Lương Thế Nhân thản nhiên nói.
“Hống ——.”
Tiểu Bạch cuộn tròn bên kia, ngay thời điểm Lôi Kích vừa truyền lại quĩ đạo cùng vị trí công kích, nó như có một lực lượng vô hình thúc vào phía sau, điên cuồng bắn tới.
Băng Linh Long thấy vậy, nó khẽ gầm lên một tiếng, ngay sau đó đoàn băng cầu kia cũng lập tức bắn ra, trực tiếp đối đầu với Tiểu Bạch công kích.
“ẦM ——.”
Kịch liệt nổ lớn vang lên ngay khi song phương vừa va chạm. Kinh khủng chấn lực truyền khắp bốn phương tám hướng. Chỉ thấy Tiểu Bạch như một viên đạn pháo bị chấn văng ngược về, hung hăng nện vào mặt tuyết bên dưới, gầm lên đau đớn.
“Tiểu Bạch.” Lương Thế Nhân ngưng trọng quát to, ngay sau đó từ yết hầu của hắn dâng lên một dòng máu nóng. Va chạm vừa rồi, rõ ràng Băng Linh Long chiếm cứ thượng phong.
Băng cầu đem Tiểu Bạch chấn lui, trực tiếp ảnh hưởng tới thân thể Lương Thế Nhân, bất quá hắn hai mắt lộ rõ vẻ kiên cường, máu tươi trực trào xông ra đã bị hắn hung hăng nuốt xuống.
Lôi Ảnh Quang Minh Kích lại ngưng tụ nơi lòng bàn tay, sau đó hướng thẳng lên trời.
Đệ tam hồn kỹ, Bạch Hổ Lôi Tinh Vũ.
Ngay tại không trung phía trên đầu Băng Linh Long, có hơn mười lăm đạo Lôi Tinh xuất hiện, bọn chúng khóa chặt lấy thân ảnh Băng Linh Long bên dưới, sau khi ngưng tụ đủ sức mạnh, lập tức như thiên thạch mà rơi xuống.
Lương Thế Nhân thực lực không ngừng tăng lên, hiện tại đã có đủ sức ngưng tụ tối đa mười lăm khỏa Lôi Tinh, nhưng bù lại hồn lực cũng tiêu hao không ít. Tiểu Bạch trọng thương, nhất thời làm hắn tức giận mà bỏ quên mất chi tiết này.
Tuy thấy Lôi Tinh bạo vũ như Lôi Thần giáng lâm, thế công mạnh mẽ vượt xa thực lực Hồn Tông của hắn, bất quá, Băng Linh Long đưa mắt ảm đạm nhìn từng đạo Lôi Tinh bên trên, chớp mắt một cái, Lôi Tinh ngay vị trí trung tâm lập tức phát nổ.
“ẦM ——.”
Lương Thế Nhân thấy một màn này vô cùng kinh hãi, không phải Lôi Tinh chỉ phát nổ khi chạm vào mặt đất hay sao, lại có tình huống phát nổ ngay giữa không trung như vậy.
Một khỏa Lôi Tinh phát nổ, trực tiếp dẫn tới mười bốn khỏa Lôi Tinh còn lại nổ dây chuyền.
“ẦM - ẦM ——.”
Băng Linh Long không rõ làm cách nào, chỉ thoáng thấy nó chớp mắt một cái, liền đem công kích của Lương Thế Nhân hoàn toàn đánh gãy.
Băng Linh Long thực lực chân chính, không ngờ lại cực kỳ mạnh mẽ cùng linh hoạt a.
Hoa Quyển Sinh ở phía sau không dám chậm trễ, Hồn Lực Hồi Phục liền trút xuống đầu Lương Thế Nhân, song song hắn cũng la lên:
“Đây là công kích thuộc tính tinh thần của Băng Linh Long, mọi người cận thẩn.”
Bọn hắn bây giờ rốt cuộc hiểu ra, cái nháy mắt lúc nãy của Băng Linh Long chính là một loại công kích hệ tinh thần. Thật là huyền bí, loại này công kích thời gian phát động gần như ngay lập tức, khả năng khống chế rất cao cường.
Tiếu Phong lúc này lần đầu tiên hiện lên, Phong thuộc tính gia cố trên người Lương Thế Nhân, nhẹ nhàng dìu hắn lui lại phía sau một chút. Liên tục thi triển hai đại hồn kỹ, cộng với Tiểu Bạch bị thương, Lương Thế Nhân chiến lực hội suy giảm, không thích hợp tiếp tục cường công với nó nữa.
Vân Chính Thiên thấy vậy gật đầu một cái, Hỏa Phượng Kiếm xuất hiện trên tay, một cỗ hỏa diễm lấy tốc độ nhanh nhất mà ngưng tụ, lăng lệ một kiếm đầy trời hỏa thuộc tính quét tới Băng Linh Long.
Hưu!
Hừng hực!
Thiên Hỏa Đốt Thương Khung triển khai trong điều kiện thời tiết Thiên Sơn hiện tại, bản thân uy lực giảm đi tối thiểu ba phần. Chỉ có bao nhiêu lực lượng đây tuyệt không thể lay động Băng Linh Long sức phòng ngự kiên cố.
Bất quá, ngay khi Thiên Hỏa hóa thành một đầu to lớn Hỏa Phượng Hoàng xông tới, thì từ phía sau lưng Vân Chính Thiên, một cỗ nóng rực hỏa diễm khác đột ngột bùng lên, sau đó lại thêm một đầu Hỏa Phượng Hoàng nối đuôi bay theo.
Đó là Mã Thiên Hoa sử ra hồn kỹ của nàng. Phượng Hoàng Dục Hỏa cùng Phượng Hoàng Bạo Liệt Kích.
Trường hợp hai hồn sư cùng lúc thi triển hồn kỹ chồng chất lên nhau như thế này, sẽ không bao giờ phát huy được uy lực vốn có. Nhưng bọn hắn thì lại khác, Thiên Hoa cùng Chính Thiên chính là hai người có Sinh Mệnh Tương Hợp trạng thái. Dưới tình huống Sinh Mệnh câu thông như vậy, hồn kỹ của bọn họ lập tức thăng hoa, trực tiếp hóa thành một, uy lực tăng lên đến cực hạn.
Hỏa Phượng Hoàng hư ảnh phóng lớn hơn mấy lần, trực tiếp xông thẳng tới Băng Linh Long. Mà đầu cự long bên kia lần đầu tiên hai mắt hoảng sợ, nó đã không kịp né tránh nữa, chỉ có thể tập trung phòng ngự.
Long Dực to lớn dương lên, sau đó lập tức đem thân thể nó bao phủ lại, một tầng lam sắc ánh sáng xuất hiện đem thân thể nó nuốt vào bên trong.
“OÀNH ——.”
Hỏa Phượng Hoàng đánh thẳng vào người Băng Linh Long, tức thì tầng lam sắc thủ hộ kia xuất hiện một đạo vết nứt. Ngay sau đó vết nứt dần dần lan ra, không tới mười hơi thở, lam sắc vòng bảo hộ trực tiếp vỡ nát thành từng mảnh vụn.
“NGANG ——.”
Băng Linh Long ở bên trong hai cánh trực tiếp bị hỏa diễm thiêu đốt, khói đen bốc lên ngùn ngụt. Nó gầm lên một tiếng giận giữ rồi cắm đầu lao xuống mặt tuyết bên dưới.
Hành vi của Băng Linh Long này đúng là có tính toán, nó dự định mượn đống tuyết bên dưới để dập tắt đi hỏa diễm trên người.
Bất quá, trí tuệ của nó dù có phát triển đến đầu, vẫn chưa thể cùng nhân loại so sánh.
Ngay khi Băng Linh Long lựa chọn lao xuống, bất thình lình bên dưới đã có bóng dáng đợi sẵn. Đó chính là Can Hữu Long.
Can Hữu Long tuy đối mặt với Băng Linh Long sản sinh ra phục tùng ý muốn, nhưng hắn đã rất cố gắng đem sự sợ hãi này dần dần áp chế xuống.
“Băng Linh Long ngươi, ngoan ngoãn một chút đi.” Can Hữu Long ngữ điệu trêu chọc, khiến Băng Linh Long đang trên đà lao xuống không khỏi giận dữ.
Một huyết mạch thấp kém lại dám trêu chọc hoàng giả như nó, làm sao Băng Linh Long không tức giận cho được.
Tức thì miệng rồng há ra, cực đại lam sắc quang trụ lần nữa bắn xuống. Can Hữu Long hoàn toàn không có ý muốn tránh né, hắn chỉ đưa mắt nhìn đoàn quang trụ kia, trong lòng thoáng có chút khẩn trương.
“A Thiên, ngươi mà phán đoán sai, ta chết chắc.”
Nghiên răng một cái, Can Hữu Long bốn cái hồn hoàn lập tức lóe lên. Cường thịnh Thiên Nguyên Long võ hồn tinh hoa đồng loạt thi triển.
Đầu tiên là Thiên Long Hộ Thể, đem thân thể Can Hữu Long bao phủ bởi một tầng vẩy xám, khí tức nhanh chóng đại tăng. Tiếp theo chính là đệ tam hồn kỹ Thiên Long Hám Địa.
Hắn chân phải trực tiếp giẫm xuống, đem đống băng tuyết dưới chân đánh cho tan đi, mà Băng Linh Long phía trên cũng cảm nhận được uy hiếp về mặt tinh thần, nó lập tức ngưng tụ tinh thần lá chắn cản lại.
Bất quá, chính hành động này của nó đã thực sự rơi vào bẫy của Can Hữu Long a. Thiên Long Hám Địa mục tiêu duy nhất, không phải so đấu tinh thần lực với Băng Linh Long vốn am hiểu loại này thuộc tính, chủ yếu để nó trong một vài giây bị phân tâm tinh thần mà thành lập lá chắn tinh thần mà giảm đi uy lực lam sắc quang trụ đang bắn tới kia.
Đơn giản như vậy, giẫm một cái liền đưa Băng Linh Long rơi vào thiên la địa võng.
“ẦM ——.”
Lam sắc quang trụ cuối cùng đánh thẳng vào Can Hữu Long, hắn thân thể lập tức run lên mãnh liệt. Thế nhưng gương mặt đắc ý của Băng Linh Long nhanh chóng biến mất, bởi vì nhân loại thấp kém dưới kia, lại vẫn đứng vững sau một kích này.
Nên nhớ lam sắc quang trụ khi nãy, trực tiếp đem hang động đánh sập xuống a. Vậy mà vẫn không thể đem nhân loại ti tiện bên dưới đánh nát ra.
Trên người Can Hữu Long bây giờ đã có thêm một tầng lam sắc cường thịnh. Hắn ngửa mặt lên trời nhìn thẳng vào Băng Linh Long đang không ngừng nghi hoặc. Thâm thúy thanh âm chậm rãi vang lên:
“Con thằn lằn băng kia, bây giờ đến lượt ngươi nếm thử uy lực của lão tổ tông này.”
..............
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT