Thiếu niên tóc trắng đang ôm nàng vào ngực, tự nhiên là Vân Chính Thiên. Là tiểu đội trưởng chân chính của Long Thần thành tiểu đội.
Ngay khoảnh khắc Ám Kim Khủng Trảo Hùng chuẩn bị đắc thủ, Vân Chính Thiên đột nhiên xuất hiện đem Mã Thiên Hoa kéo ra khỏi quỷ môn quan.
“Mọi người đâu.”
Vân Chính Thiên đưa mắt dò xét xung quanh, lại không thấy đồng đội đâu, nhất thời lên tiếng hỏi. Mã Thiên Hoa cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói:
“Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên dưới là thử thách cuối cùng phải vượt qua, nếu muốn tới được Thiên Sơn, chúng ta năm người cố gắng cầm chân nó để những người khác đi trước.”
Vân Chính Thiên suy ngẫm một chút liền nói:
“Ngươi đuổi theo bọn hắn đi, chỗ này để ta lo.”
Mã Thiên Hoa cất cao giọng nói:
“Không được đâu, hồn thú này nguy hiểm lắm. Mấy tên đội trưởng kia đều là Hồn Vương cấp bậc, nhưng chung qui vẫn vô cùng chật vật a.”
Mã Thiên Hoa tự nhiên lo lắng, Vân Chính Thiên tu vi dù sao chỉ mới bốn hoàn, so với nàng còn thấp hơn một vài cấp hồn lực. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng so đấu một trận được.
Vân Chính Thiên mỉm cười không đáp, trực tiếp đưa Mã Thiên Hoa đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, vị trí không xa bốn người Vương Hạo đang xông tới.
“Tôn Thượng huynh, đã lâu không gặp.”
Vân Chính Thiên chủ động chào hỏi Linh Tôn Thượng. Dù sao trong bốn người kia hắn cũng chỉ quen biết có mình người này mà thôi.
Linh Tôn Thượng hai mắt dừng lại ở thân thể Vân Chính Thiên hồi lâu, cảm thấy hắn dường như thoát thai hoán cốt bộ dạng, tuy hồn lực ba động vẫn trước sau không tăng lên là mấy, chung qui vẫn chỉ dừng ở bốn hoàn Hồn Tông, bất quá so với lúc trước rõ ràng một trời một vực.
“Đừng nhiều lời, ta nghĩ Long Thần thành tiểu đội các ngươi mau chóng rời đi đi, ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân mà thôi.”
Vương Hạo thanh âm có chút hằn hộc, xem ra đối với việc Vân Chính Thiên ôm khư khư Mã Thiên Hoa trong lòng có chút khó chịu.
Vân Chính Thiên cũng không có để ý tới hắn, trực tiếp đặt Mã Thiên Hoa xuống một tảng đá to, sau đó xoay đầu lại nhìn Ám Kim Khủng Trảo Hùng chuẩn bị thoát khỏi hỏa diễm cầm cố.
“Thật là mạnh mẽ hồn thú.”
Vân Chính Thiên trong đầu bỗng nhớ lại hình dáng của của Kim Hắc Ma Thần Hổ. Ám Kim Khủng Trảo Hùng trước mặt tuyệt đối có thể so với Kim Hắc Ma Thần Hổ không yếu hơn chút nào. Bất quá hắn vẫn nở một nụ cười tự tin, xoay đầu lại nhìn đám đội trưởng, ôm quyền nói:
“Tôn Thượng huynh cùng ba vị đại ca đây, để tiểu đệ giúp các ngươi một tay. Thiên Hoa nàng không thể chiến đấu được nữa rồi.”
Cả đám đội trưởng còn chưa kịp lên tiếng, hắn lại quay đầu nhìn Mã Thiên Hoa, hạ giọng nói:
“Ngươi đi tới Thiên Sơn đi, ta sẽ theo sau.”
Mã Thiên Hoa nghe vậy, trong lòng có chút không muốn. Hai người vừa gặp lại, bây giờ lại muốn chia cách nữa. Bất quá, hắn đã nói sẽ theo sau, tự nhiên đáng tin mười phần. Tình huống Thung Lũng Huyết Hải hôm đó hung hiểm như vậy, hắn vẫn toàn mạng trở ra, lại không một chút thương tích. Lần này, dĩ nhiên cũng như vậy.
Mã Thiên Hoa gật đầu một cái, Phượng Dực Thiên Tường lần nữa triển khai, đem thân thể nàng lao vút vào trong rừng, thẳng hướng Thiên Sơn mà bay.
“Ngươi là Long Thần thành tiểu đội, chân chính đội trưởng, gọi là Vân Chính Thiên?”
Vương Hạo bất ngờ hỏi.
Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không dám chậm trễ đáp:
“Là tiểu đệ. Khiến mọi người chê cười rồi. Vị đại ca đây, có lẽ là Vương Hạo huynh, đội trưởng Tu La thành, uy danh nghe đã lâu a.”
Không cần bọn hắn giới thiệu, Vân Chính Thiên chỉ cần nhìn thấy cờ hiệu được thêu trên y phục, đủ để hắn biết những người ở đây tới từ tiểu đội nào.
Đái Thiên Huyền cùng Từ Thiên Phong hai mặt âm trầm không nói. Bọn hắn đối với thiếu niên trước mặt, có một loại trực giác mách bảo rằng, hắn không phải kẻ tầm thường.
Trong khoảnh khắc Mã Thiên Hoa chuẩn bị ngã xuống kia, cả bốn người bọn hắn đều không có một ai ra tay kịp, chỉ duy nhất Vân Chính Thiên hắn, một tia sát na liền đem thế công của Ám Kim Khủng Trảo Hùng dễ dàng chặn lại. Người bình thường, tất nhiên không thể làm được.
Vân Chính Thiên ngữ điệu khách khí, càng làm cho Vương Hạo nhìn không thuận mắt. Mặc dù hắn không thể phủ nhận, diện mạo tên thiếu niên tóc trắng này, trong năm người ở đây có thể vỗ ngực tự xưng là ‘soái’ nhất.
Vừa nãy mắt thấy Vân Chính Thiên thi triển một loại băng thuộc tính hồn kỹ, ngoại trừ Linh Tôn Thượng ra, ba người còn lại đều nghĩ hắn võ hồn chưởng khống chính là băng nguyên tố. Sở hữu loại này võ hồn, cũng có thể gọi là hơn người rồi.
“Chiến thuật như thế nào đây.”
Vân Chính Thiên thản nhiên hỏi. Hắn trong đây niên kỷ nhỏ nhất, tự nhiên muốn nghe phân phó của bọn hắn, cũng là một cách để tăng hảo cảm đối với mấy tên đội trưởng này. Dù sao hiện tại cũng cần liên thủ giải quyết Ám Kim Khủng Trảo Hùng bên kia.
Từ Thiên Phong lườm hắn một cái, sau đó cất giọng nói:
“Chúng ta chỉ cần cầm chân Ám Kim Khủng Trảo Hùng mà thôi, không nhất thiết phải liều mạng, theo phán đoán của ta, khoảng độ hai mươi phút nữa là được rồi. Sau đó năm người tự do rút đi.”
Vân Chính Thiên chăm chú lắng nghe, sau đó gật đầu một cái, xem như hiểu rõ kế hoạch lần này.
Thực tế, với sức của năm người bọn hắn, muốn chém giết vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng đã là chuyện không thể nào. Nhưng cầm cự khoảng chừng hai mươi phút, vẫn có chút nắm chắc a.
“GẦM ——.”
Trong lúc bọn hắn còn đang bàn bạc, bên kia hỏa diễm quang trụ cầm cố Ám Kim Khủng Trảo Hùng đã bị phá tan, vô số đoàn hỏa diễm nhỏ bé nhảy múa trong không trung, sau tiếng gầm của cự hùng liền hóa thành tro tàn bay đi.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng song trảo lại va vào nhau, tạo thành một số tia lửa điện xẹt qua. Nó cứ làm đi làm lại động tác này, cho đến khi bộ vuốt đỏ rực, là do ma sát sinh ra nhiệt lượng a.
“Rầm rập.”
Thân thể cao hơn sáu mét cự hùng, đột nhiên ngã về phía trước mà cắm đầu phi như điên, thẳng tới vị trí năm người bọn hắn. Hữu trảo mang theo khủng bố nhiệt lượng, oanh thẳng xuống vị trí hạch tâm.
Đái Thiên Huyền võ hồn lần nữa phụ thể, hổ trảo đưa lên ngạnh kháng. Linh Tôn Thượng bên cạnh cũng đồng dạng như vậy. Bá Vương Mâu xé gió mà xuyên lên, cùng với hổ trảo của Đái Thiên Huyền, miễn cưỡng đem hữu trảo của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cản lại một chút.
Hai người bọn hắn bốn chân trụ ở trên mặt đất, không ngừng bị lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng ép lui về phía sau, không khỏi cày xới một đám đất đá lên.
Từ Thiên Phong vào lúc này bắt đầu hành động, cự quyền từ bên dưới giáng thẳng vào cẳng tay của nó, tức thì đem lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng đang truyền vào hữu chưởng bị gián đoạn. Bất quá, như vậy vẫn không thể dừng được chiến ý điên cuồng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Tả trảo đột nhiên chụp xuống, vị trí chính là đỉnh đầu của Từ Thiên Phong.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng có một đặc điểm, đó chính là khi giao chiến, bọn chúng thường chỉ sử dụng hữu trảo mà thôi, tả trảo rất ít khi vận dụng. Có người nhiều năm nghiên cứu chủng tộc này, cuối cùng đưa ra một kết luận, đó chính là hữu trảo uy lực so với tả trảo mạnh hơn rất nhiều, vì vậy mới được bón chúng thường xuyên sử dụng.
Trong tình huống trước mắt, mặc dù cẳng tay bị cự quyền của Từ Thiên Phong oanh vào, nhưng nó hoàn toàn có thể rút hữu trảo về, sau đó lại tiếp tục phát động thế công, không nhất định phải đem tả trảo gia nhập vòng chiến.
Từ Thiên Phong mắt thấy tả trảo đánh xuống, trong lòng hừ lạnh một cái, tức thì một quyền mạnh mẽ dốc ngược lên đem tả trảo của Ám Kim Khủng Trảo Hùng đơn độc ngăn lại.
“NGANG ——.”
Cự quyền vừa đụng vào tả trảo, thân thể Từ Thiên Phong bị đánh dạt ra phía sau một khoảng khá xa, trên mặt thật phần ngưng trọng, máu tươi theo lỗ mũi trào ra bên ngoài, rõ ràng đã bị thương.
“Tên này, tả trảo so với hữu trảo mạnh hơn rất nhiều, mọi người cẩn thận.”
Ám Kim Khủng Trảo Hùng một trảo đẩy lùi Từ Thiên Phong, ngay sau đó tả trảo thuận theo giáng xuống vị trí hai người Linh Tôn Thượng.
“Súc sinh chớ càn rỡ.”
Vượng Hạo thanh âm vang lên, hắn một đôi long trảo đã vung tới trước mặt Ám Kim Khủng Trảo Hùng, long uy tràn ra bao phủ cự hùng thân thể, khiến nó không khỏi tạm dừng thế công mà tập trung phòng thủ.
“KHANH! KHANH!”
Vương Hạo hít mạnh một hơi, đánh liền mười phát, Ám Kim Khủng Trảo Hùng hoàn toàn rơi vào thế phòng thủ. Bất quá, sức phòng ngự của nó cực kỳ kinh khủng, liên hoàn trảo của Vương Hạo làm cho nó có chút khốn đốn, nhưng vẫn không đủ để làm cho nó bớt hung hăng.
Ngay lúc này, một cỗ băng lãnh khí tức từ trên cao đánh xuống. Vân Chính Thiên không biết từ lúc nào lại tiến nhập không trung, Băng Đế Kiếm mang theo uy áp băng lãnh, không chút nhân nhượng chém xuống đỉnh đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Liên tục bị uy hiếp, Ám Kim Khủng Trảo Hùng rốt cuộc nổi giận, nó ngửa mặt lên trời, hai mắt ngưng tụ nhìn đạo băng phong đang ập xuống, miệng lớn bỗng nhiên há ra. Một đoàn quang cầu bay với tốc độ âm thanh, trong nháy mắt phá tan tành băng phong của Vân Chính Thiên.
“Chết tiệt.” Vân Chính Thiên tức giận mắng. Hắn lập tức triển khai Hỏa Phượng Dực, đem thân thể tiến nhập sâu hơn vào phạm vi Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Ngay khi hắn áp sát cự hùng từ bên dưới, Băng Đế Kiếm hóa thành Hỏa Phượng Kiếm, trong nháy mắt hừng hực hỏa diễm truyền lên.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngày hôm nay, không biết vì sao lại có duyên với chuyện bị hỏa diễm thiêu đốt. Mà hỏa diễm lần này, so với lúc nãy thì một hơn không chỉ một đường.
“ẦM ——.”
Vân Chính Thiên một kiếm chém lên, mang theo vô tận hỏa diễm, đem lông gấu vàng kim trực tiếp cháy thành nhiều mảng đen to lớn. Mà ngay vị trí da thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng hứng chịu vết chém trực tiếp, có một chút máu huyết từ đó chảy ra.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng thế mà lại bị thương dưới một kiếm của tiểu tử tóc trắng này. Vương Hạo ánh mắt không khỏi bất ngờ, Vân Chính Thiên thực lực tuyệt đối không như tui vi bốn hoàn của hắn.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng rít lên một tiếng thê lương, nội tâm nó lần đầu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đó chính là khí tức nguy hiểm phát ra từ mấy tên hồn sư trước mặt.
Năm người bọn hắn, chiến thuật chủ yếu để đối đầu với đối thủ mạnh như thế này, dựa vào áp đảo về số lượng, đơn giẩn nhất chính là sử dụng xa luân chiến. Cứ từng người từng người đem Ám Kim Khủng Trảo Hùng tiêu hao thể lực, rốt cuộc cũng làm nó bị thương được một chút.
Mặc dù không thể chân chính uy hiếp đến tính mạng của nó, nhưng cũng đủ khiến cho nó phải kiêng dè mấy phần. Nếu không phải bọn hắn đều là binh sĩ thuộc hàng đầu, tuyệt đối không thể bức vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng đến tình cảnh này.
Xa luân chiến phương pháp vô cùng hữu dụng, Ám Kim Khủng Trảo Hùng mặc dù cường hãn nhưng vẫn không thể đem mấy tên nhân loại gian xảo này thực sự đánh chết, nhất thời bị bọn hắn hoàn toàn cầm chân tại đây.
Cũng cùng thời gian này, Mã Thiên Hoa đã đuổi kịp đoàn người phía trước, bọn họ dùng hết sức lực chạy thật nhanh tới Thiên Sơn.
Trong khi đám người Mã Thiên Hoa đã nhìn thấy Thiên Sơn trong tầm mắt, thì ở nơi giao chiến với Ám Kim Khủng Trảo Hùng sắp sửa có sự biến hóa. Cả đám dằn co với cự hùng thêm một khoảng thời gian, rốt cuộc đã đủ ba mươi phút tổng cộng. Từ Thiên Phong lúc này đột nhiên hét lên:
“Đã qua ba mươi phút, chúng ta cũng rút đi, mặc kệ nó.”
Thanh âm của hắn vừa dứt, tức thì năm người theo năm hướng khác nhau mà chạy. Không cần biết bản thân đang chạy đi đâu, cứ chạy trước đã, một khi cắt đuôi được nó, tìm đường tới Thiên Sơn sẽ dễ dàng vô cùng.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng trên người bê bết máu, nhưng khí tức vẫn cường thịnh như ban đầu, mắt thấy mấy tên nhân loại giảo hoạt phân tán bỏ chạy, lập tức nộ hỏa xung thiên. Kim sắc đồng tử lóe lên một cái, thân thể cao hơn sáu mét cự hùng cấp tốc đuổi theo một cái bóng lưng mà nó căm ghét nhất.
Thình lình đó lại chính là phương hướng Vân Chính Thiên đang cắm đầu chạy như điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT