Trương Phong trên người nộ hỏa xung thiên, đối chiến với Vân Chính Thiên lâu như vậy vẫn không phân ra thắng bại, chính là sự vũ nhục đối với uy danh của hắn. Bất quá hắn cũng không thể không công nhận, tiểu tử tóc trắng trước mặt thực lực kinh người.

Không nói về tu vi hồn lực, chỉ cần thấy kỹ xảo chiến đấu của hắn tinh thâm ảo diệu như vậy, ở độ mười lăm tuổi thiếu niên, hắn đã là tồn tại vô địch. Chẳng trách lại ngông cuồng như vậy.

Trong khi Trương Phong hô hấp còn đang dồn dập, Vân Chính Thiên một lần nữa phát động thế công. Trường kiếm như một con mãng xà, oằn mình một cái liền nhắm vào cổ họng của Trương Phong mà xuyên tới.

Trương Phong đồng tử co rút lại, hắn ngửa mặt lên trời gầm vang, sau đó cự phủ điên cuồng đánh trả.

“ẦM.”

“Ngươi đừng có mà khinh thường ta.”

Trương Phong nổi giận, mỗi một chiêu đánh ra đều dồn nén toàn bộ lực lượng của mình vào bên trong đó, cự phủ thế công nhìn sơ qua tưởng loạn nhưng thực ra vô cùng sắc bén, hoàn toàn không có dư thừa lực lượng bì thất thoát ra bên ngoài.

Trương Phong ý chí đột nhiên mạnh mẽ khiến Vân Chính Thiên không khỏi thất kinh, vôi vàng thu kiếm lại đón đỡ, đồng thời thôi động bộ pháp linh hoạt tránh né.

Trương Phong lúc này như một con mãnh thú vồ mồi bằng hết sức bình sinh của mình, đem Vân Chính Thiên liên tục bại lui về phía sau.

“A.” Vĩnh Lăng trên khán đài không nhịn được mà kêu lên một tiếng, nàng hội lo lắng cho Thiên rất nhiều, dưới lớp mạng che mặt màu đen kia, rõ ràng cảm nhận được tâm tình của nàng đang dao động mãnh liệt.

Tuy đối với thực lực của Thiên, nàng cực kỳ tin tưởng, chỉ cần một số đầu cự nhân Huyết giả cấp năm không xuất hiện, cấp bốn Huyết giả trở xuống căn bản muốn chiến thắng Thiên còn khó hơn lên trời.

“Mau dùng hắc hóa đi.”

Vĩnh Lăng hàm răng cắn chặt lấy cánh môi hoa đào, lo lắng nói.

Nàng làm sao không biết Vân Chính Thiên vốn sở hữu một loại năng lực giống như Vực Chủ. Hắc hóa sẽ đem toàn bộ tiềm năng trong cơ thể hắn tăng lên một cách không tưởng, dưới tình huống hồn lực bị áp chế như trong Huyết Đô, hắc hóa sẽ làm Vân Chính Thiên tiếp cận với vô địch cảnh giới.

Thế nhưng Vân Chính Thiên làm sao nguyện ý đi sử dụng hắc hóa cho được. Mỗi lần đem hắc hóa triệu hoán ra, hắn càng đẩy bản thân tới địa ngục không lối gần hơn một chút. Nếu thực sự đến một ngày hắn đến một bước kia, chỉ sợ nhập ma là điều không thể tránh khỏi.

Vì vậy hạn chế để hắc hóa chiếm hữu tâm tính chính là ưu tiên hàng đầu của Vân Chính Thiên, nhưng vẫn không thể phủ nhận hắc hóa mang lại cho hắn rất nhiều chỗ tốt.

“KHANH”

Một chiêu bức lui Vân Chính Thiên về phía sau, Trương Phong rống lên một tiếng, sau đó thân thể to lớn cấp tốc phi lên không trung. Cự thủ giơ lên đầu, hướng ra phía sau, cả cơ thể hắn cũng cong lại, lực lượng áp súc tới mức cực hạn.

“Lần này xem ngươi chống thế nào.”

Cảm nhận được uy áp cùng cực từ trên cao truyền xuống, Vân Chính Thiên trong mắt không có nữa điểm chấn động, hắn hơi khom người xuống, một chân trực đưa ra phía sau, tạo thành một cái thế đứng tấn.

Ngay khi cặp cự phủ kia vung xuống, trường kiếm của hắn cũng lập tức nâng lên, đem thế công của Trương Phong chặn lại.

“OÀNH”

Uy lực của Trương Phong thực sự không tầm thường, ngay khoảnh khắc song phương va chạm, mắt thường liền có thể nhìn thấy một chút sóng kình lực khuếch tán ra. Vân Chính Thiên hai chân trực tiếp bị lún sâu hơn một tấc xuống đất, gương mặt thập phần ngưng trọng, trên miệng đã có một tia tơ máu chảy ra, hiển nhiên đối với một đòn này của Trương Phong chống đỡ vô cùng chật vật.

Mà ngay Trương Phong vừa đánh xuống, hắn mượn lấy lực phản chấn mà nâng cự phủ lên thêm lần nữa, thân thể cong lại như một cây cung bị kéo căng hết cỡ, sau đó hung hăng vỗ xuống.

“BANG”

Trường kiếm trên tay Vân Chính Thiên trực tiếp gãy nát thành vô số mảnh vụn. Trương Phong không bỏ lỡ cơ hội này, hắn thuận thế cong người lại phía sau, hai chân đưa lên đạp thẳng vào mặt Vân Chính Thiên sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Vân Chính Thiên như con diều dứt dây, trực tiếp bị một cước của Trương Phong đánh văng ra xa hơn chục thước, lê lết trên mặt đất một hồi mới miễn cưỡng dừng lại.

Một trận reo hò vang vọng cả đại đấu trường, bởi vì Trương Phong chiếm lại thượng phong mà cao hứng, ở đây có không ít người đặt cược cho hắn a, nếu như hắn thua trận, bọn họ hội đau khổ. Mà bây giờ Trương Phong dường như lấy lại phong độ, bọn hắn làm sao không cổ vũ cho được.

Trong khi hai người bọn hắn dằn co, bốn phía xung quanh đại đấu trường chém giết cũng đến lúc quyết định. Hầu hết mấy tên huyết giả còn lại đều chia cặp ra mà đánh, bởi vì không ai nguyện ý đi giúp đỡ người khác, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này mà giải quyết.

Đã có không ít huyết giả trận vong mà ngã xuống, ngay sau đó người vừa chiến thắng lại tiếp tục xông tới tấn công một người khác, cứ như vậy mà định ra người sống sót. Đám huyết giả liên thủ với Trương Phong trong đầu chỉ có một chiến lược, đó là tận lực giết càng nhiều càng tốt, sau đó lại chờ đợi trận chiến của Trương Phong kết thúc, bọn hắn sẽ tuyên bố bỏ cuộc, như vậy vừa giữ được mạng, vừa giành được số điểm tích lũy a.

Vân Chính Thiên gương mặt âm trầm, không ngờ Trương Phong thực lực lại cường đến như vậy, nếu ra khỏi Huyết Đô, chỉ sợ tu vi của hắn không thấp hơn bảy hoàn. Cũng chỉ có tiến vào bảy hoàn về sau, hồn sư lại có sự đột biến về thể chất, chẳng trách tên Trương Phong này thể lực cường hãn đến như vậy.

Vốn dĩ Trương Phong trên người trúng không ít kiếm chiêu của Vân Chính Thiên, thế nhưng hắn da dày thịt béo, khí huyết lại mạnh mẽ. Mỗi kiếm của Vân Chính Thiên tuy hiểm nhưng chưa đủ để đem hắn đánh gục.

Hít mạnh một hơi, Vân Chính Thiên đưa mắt âm trầm nhìn Trương Phong, trên mặt hắn hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, chính điều này là một trong những nguyên nhân khiến Trương Phong không vừa mắt hắn.

“Nếu ngươi quì xuống khấu đầu ba cái, gọi ta là gia gia, ta sẽ tha cho ngươi một mạng a.”

Trương Phong cười cợt nói. Vân Chính Thiên nghe vậy cũng không có trả lời, hắn trực tiếp tiến sang quầy vũ khí, lấy ra một thanh cự kiếm to lớn, sau đó ngẩng lên nhìn Trương Phong nói:

“Ta nhớ mấy thằng hay nói nhiều thường chết sớm lắm, tới đây.”

Trương Phong nghe vậy, cũng không tiếp tục nổi giận, có lẽ đã quen với miệng lưỡi của Vân Chính Thiên, hắn đem hai thanh cự phủ vỗ vào nhau vang lên thanh âm ‘leng keng’, ánh mắt không giấu được sự đắc thắng. Giết tiểu tử trước mặt, bây giờ còn dễ hơn trở bàn tay a.

Vân Chính Thiên tay nắm lấy cự kiếm, hắn âm trầm không nói gì, chỉ thấy trong mắt hắn, đồng tử dần dần chuyển sang một màu đen thâm thúy. Lắc người một cái, Vân Chính Thiên thân thể lập tức vọt đến phía trước, thẳng đến vị trí Trương Phong mà đi.

Trương Phong cười nhạt một cái, cự phủ cũng hướng tới Vân Chính Thiên mà phát động thế công.

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, không ai dám nói bất cứ câu gì, ngay cả hô hấp cũng tận lực thu liễm xuống. Bởi vì họ cảm nhận được, trận chiến giữa Thiên và Trương Phong trong nháy mắt sẽ kết thúc, họ liền không muốn bỏ qua khoảnh khắc quyết định đó.

Vân Chính Thiên cự kiếm kéo theo ở phía sau, một cỗ kiếm ý mang theo sắc bén khí tức gào thét trong thiên địa, vào lúc này hóa thành từng đoàn hắc vân ngưng tụ ở trên người hắn.

Vĩnh Lăng ở trên đài cao, thấy hắc vân một màn này, tâm tình khẽ chấn động. Hắn rốt cuộc sử dụng rồi.

Hắc vân ngày một dày đặc, theo mỗi bước chân hắn đạp xuống đều để lại trên mặt đất một mảnh đen kịt dấu chân. Cho đến khi song phương chuẩn bị va chạm, đột nhiên tóc trắng của hắn chuyển thành một màu đen, gương mặt nhếch lên một vẻ ranh mãnh tà ác.

Trương Phong thấy Vân Chính Thiên biến hóa, trong lòng thầm cả kinh, bởi vì sát khí từ người tên tiểu tử này tỏa ra, thật là dữ dội cùng cuồng nhiệt, khiến nội tâm Trương Phong thoáng có chút run rẩy.

“Lại giả thần giả quỉ, nát cho ta.”

Trương Phong gầm lên một tiếng, cự phủ súc thế đã lâu, từ trên cao nhắm vào hư không mà đánh xuống, hắn lựa chọn như vậy, bởi vì trong vài giây nữa thôi, Vân Chính Thiên quĩ đạo di chuyển sẽ rơi vào phạm vi tấn công của hắn.

Hắc hóa Vân Chính Thiên từ khi xuất hiện, hung bạo khí tức ba động mãnh liệt, một người một kiếm dường như hóa thành một đạo hắc quang, không do dự xoẹt ngang qua người Trương Phong mà hắn hoàn toàn không phản ứng kịp.

“A.” Trương Phong mắt thấy đạo hắc quang như tia chớp lướt qua, hắn bất giác kêu lên một tiếng. Vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy thân ảnh Vân Chính Thiên cự kiếm đã vung về phía trước, trên kiếm còn đọng lại một chút máu tươi nhỏ giọt.

Hắc vân trên người hắn vào lúc này cũng tiêu thất, hóa thành vô số hắc điểm tan đi trong không khí. Trương Phong giận dữ xoay người muốn tiếp tục tấn công, thì đột nhiên hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tại sao thân dưới ta lại lạnh như vậy, hình như không còn chút cảm giác nào nữa.

Vân Chính Thiên tóc lại trở về màu trắng, hắn cũng không có quay đầu lại, trực tiếp thoát ly để lại Trương Phong gương mặt ngây ngốc ở phía sau.

“Ngươi chạy đi đâu... “

Trương Phong tức giận quát lên, tức thì một ngụm máu nóng từ cổ họng hắn dâng lên, ngay sau đó chỉ thấy trời đất quay cuồng, phản phất hắn lại nhìn thấy nữa thân dưới của mình ngay trước mắt, trong mắt sau đó không giấu được sinh kinh hoàng. Hắn biết hắn không xong rồi.

Thân thể Trương Phong bị chém thành hai phần phân biệt rơi xuống, huyết nhục mau chóng thấm đẫm cả một khu vực. Trương Phong nằm đó, không còn động đậy được nữa.

Trên khán đài một trận im phăng phắc, bởi vì sự tình trước mắt có chút khó mà tiếp thu được. Trương Phong dĩ nhiên bại, mà lại bại một cách khó coi như vậy.

Ngay khoảnh khắc hắc hóa Vân Chính Thiên hóa thành một đạo hắc quang lướt ngang qua, Trương Phong lúc đó đã chết rồi. Một kiếm của đối phương đã chém thân thể hắn làm hai nữa, chỉ có điều kiếm chiêu xuất quỉ nhập thần, cho nên Trương Phong không hề hay biết mình đã bước vào quỷ môn quan.

Từ khi hắc quang lướt qua người, Trương Phong bước vào giây phút cuối của đời mình, hồi quang phản chiếu cũng chỉ có tác dụng trong giây lát, Trương Phong bại bởi Thiên, trực tiếp vong mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play