Không biết quá trình này diễn ra trong bao lâu, chỉ biết khi hắn tỉnh lại thì trời đã sáng.
Vân Chính Thiên hai mắt từ từ mở ra, bên trong đáy mắt lóe lên một tia màu vàng nhạt kim quang, ngay sau đó hắn lập tức chú ý tới thân hình thon thả mềm mại đang nằm gần đó, một đầu tóc đỏ rối tung, nàng tựa như mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Thiếu nữ này, tự nhiên là Mã Thiên Hoa.
Hắn trong lòng chợt nhớ lại, hôm qua tiếp nhận năng lượng kỳ lạ từ cổ thụ kia, khiến hắn rơi vào mê man suốt một đêm, đến bây giờ mới tỉnh. Có lẽ đồng đội không thấy hắn trở về nên đã đi tìm.
“Bọn hắn vì ta mà hộ pháp.” Vân Chính Thiên trong lòng chợt ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng đứng lên, cố gắng không tạo ra tiếng động ảnh hưởng tới bọn họ, từ từ cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể mình. Điều đầu tiên hắn cảm nhận được đó là hồn lực dường như không có tăng thêm, chỉ thấy sinh mệnh cực kỳ dồi dào, tinh thần phấn chấn, sảng khoái hơn rất nhiều.
Tựa như mọi mệt mỏi trong thời gian qua đều trong một đêm hoàn toàn tan biến.
“Thật là kỳ lạ.” Vây Chính Thiên vẫn không cách nào hiểu được, loại năng lượng từ cổ thụ kia truyền tới cho hắn rốt cuộc chỗ tốt là gì.
“Ngươi tỉnh rồi?” Mã Thiên Hoa lúc này cũng tỉnh dậy, nhìn thấy hắn nở một nụ cười hỏi thăm.
“Ân. Hôm qua thật không phải, khiến các ngươi lo lắng, bât quá ta không có sao hết.”
“Ngươi gặp được cơ duyên như vậy, bọn ta tất nhiên phải vì ngươi hộ pháp, cám ơn lời này đừng nói, bọn hắn cũng không thích nghe đâu nha.”
Vân Chính Thiên chợt sửng sốt, Thiên Hoa nhắc tới hai chữ ‘cơ duyên’, như vậy nàng hẳn là biết cổ thụ kia là cái gì, hắn lập tức hỏi:
“Thiên Hoa, ngươi biết cổ thụ này là vật gì sao?”
Mã Thiên Hoa nghe vậy ánh mắt trở nên nghi hoặc, nàng nói:
“Cổ thụ này ngươi không biết? Đối với đồ vật mình không biết, lại còn dám hấp thu năng lượng từ nó, có phải chán sống rồi không?”
Vân Chính Thiên một mặt vô tội, hắn lập tức đổ thừa nguyên nhân do Tiểu Phượng đột nhiên có hành động kỳ lạ kia, sau đó hắn còn hứa sẽ không khinh suất như vậy nữa thì Mã Thiên Hoa mới hạ hỏa một chút. Nàng hai mắt ảm đạm nhìn lên cổ thụ to lớn trước mặt, mà lúc này cổ thụ hào quang cũng biến mất, nhìn qua không khác gì cổ thụ bình thường, nàng nói:
“Đây là Hoàng Kim Thụ, chân chính một cái tuyệt thế địa bảo a.”
“Hoàng Kim Thụ?”
Vân Chính Thiên ánh mắt hơi ngây ngốc, ngay sau đó hắn chợt nhớ lại. Hoàng Kim Thụ ba chữ này hắn đã từng đọc qua. Hai vạn năm trước, Sử Lai Khắc học viện khu vực hạch tâm chính là Hải Thần Đảo, mà Hải Thần Đảo có một tòa gọi là Hải Thần Các, là nơi sinh hoạt của cao tầng trong học viện, tòa Hải Thần Các này căn bản được xây dựng bên trong Hoàng Kim Thụ, mọi đồ đạc, phòng ốc đều được nghệ nhân điêu khắc từ chính phần thân Hoàng Kim Thụ.
Hoàng Kim Thụ mạnh mẽ nhất năng lượng chính là sinh mệnh lực a, tại nơi nào có Hoàng Kim Thụ, nơi đó tốc độ tu luyện hồn lực tăng lên rất nhanh.
“Chính xác là trăm năm Hoàng Kim Thụ, gặp được loại này tuyệt thế địa bảo, ngươi cơ duyên không nhỏ a, bất quá so với Hoàng Kim Thụ trong truyền thuyết tại Sử Lai Khắc học viện thì nhỏ yếu hơn nhiều lắm. Ta nghe sư phụ nói Hoàng Kim Thụ ở đó đã sống hơn hai vạn năm a.”
Mã Thiên Hoa nói.
Vân Chính Thiên trầm mặc suy tư một chút, đêm qua hấp thu năng lượng từ Hoàng Kim Thụ, mặc dù hồn lực không tăng lên nhưng sinh mệnh lực lại gia tăng rõ rệt, hiện tại trong cơ thể hắn, có một loại năng lượng đặc sệt màu hoàng kim đang chảy trong huyết mạch. Khí huyết cường thịnh hơn trước ít nhất hai lần.
“Đúng rồi, Tiểu Phượng ngươi ra đây.” Vân Chính Thiên đột nhiên nói, sau đó hắn tay áo phất lên, Tiểu Phượng từ mi tâm hắn xuyên ra ngoài, ngưng hình trước mặt hắn.
Tiểu Phượng vóc dáng vẫn như cũ, nhưng có điều nhìn chân thực hơn rất nhiều. Tiểu Phượng vừa xuất hiện, cặp mắt phượng lập tức hướng Hoàng Kim Thụ ảm đạm kia, khẽ cuối đầu một cái, tựa như cảm tạ đặc ân mà Hoàng Kim Thụ đã mang lại cho nó.
Đây là... không lẽ Tiểu Phượng linh trí đã phát triển vượt bậc.
Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa bốn mắt cả kinh, tuy bọn hắn đều biết Phượng Hoàng Tứ Dực là hồn thú cao cấp, trí tuệ tất nhiên không kém. Tuy nhiên Tiểu Phượng lúc sinh thời tu vi chỉ khoảng ba ngàn năm đổ lại, dù có thông minh cách mấy, so với hồn thú chân chính có được linh trí còn một khoảng không nhỏ.
Thế nhưng chỉ sau một đêm hấp thu sinh mệnh lực từ Hoàng Kim Thụ, Tiểu Phượng đã phát triển tới mức này.
“Xem ra sinh mệnh lực đối với linh hồn bản nguyên của nó đem tới biến hóa không nhỏ, tốt lắm Tiểu Phượng.”
“Hót” Tiểu Phượng nhẹ nhàng đáp lại.
Tiểu Phượng thực lực tăng lên, tất nhiên người sung sướng nhất là Vân Chính Thiên hắn, hồn linh mặc dù có thể hỗ trợ cho hồn sư trong chiến đấu, nhưng hồn linh tu vi thấp cũng không giúp được nhiều. Mà Tiểu Phượng tiến hóa không nghi ngờ gì đã đem thực lực của hắn tăng lên không ít.
“Chúc mừng ngươi nhặt được đồ tốt.” Mã Thiên Hoa cười nói.
Vân Chính Thiên quay lại nhìn nàng, hơi miễn cưỡng nói:
“Xin lỗi, tình thế hôm qua ta không lường trước được, đến sáng mới thực sự tỉnh lại.”
Đồ tốt như vậy, hắn lại sài hết một mình, tất nhiên trong lòng đối với đồng đội có chút áy náy. Mã Thiên Hoa nghe vậy lập tức phì cười, nhìn hắn tiếu tiếu, nói:
“Không ngờ ngươi lại dễ thương như vậy, thật ngây thơ a.”
Vân Chính Thiên khó hiểu hỏi lại:
“Có gì mắc cười?”
Mã Thiên Hoa tiến lại gần Hoàng Kim Thụ, nàng đưa một tay lên chạm vào thân cây, sau đó chỉ thấy tán cây bên trên xào xạt không ngừng. Tình huống này tương tự với tình huống của hắn đêm qua.
Thiên Hoa nhẹ giọng nói:
“Hoàng Kim Thụ không phải là vật vô tri, tuy đây chỉ là trăm năm Hoàng Kim Thụ, nhưng linh tính so với nhân loại cũng không thua kém nhiều quá. Theo ta đoán, có lẽ Hoàng Kim Thụ này sinh mệnh sắp trôi qua, vô tình gặp ngươi đi ngang qua, cho nên đem một phần năng lượng kế thừa trên ngươi.”
Hoàng Kim Thụ vốn là vật sở hữu sinh mệnh lực rất dồi dào, theo lý mà nói nó có thể tồn tại vài ngàn năm cũng không thành vấn đề mới đúng. Có điều Đấu La Đại Lục bây giờ đã không còn giống một vạn năm trước. Tà hồn lực ẩn nấp trong không khí từ từ ăn mòn không chỉ Hoàng Kim Thụ này mà còn rất nhiều tài nguyên thực vật có phẩm chất, cuối cùng khiến bọn chúng không thể nào phát triển như xưa được nữa.
Mà Hoàng Kim Thụ trước mắt, trong giây phút sinh mệnh sắp trôi qua, cũng là lúc nó phát sáng nhất, tựa như Hồi Quang Phản Chiếu vậy, Vân Chính Thiên may mắn đi ngang qua, cuối cùng vô tình nhặt được bảo vật.
“Ta hiểu rồi.” Nghe Mã Thiên Hoa đưa đến giải thích, Vân Chính Thiên cũng bắt đầu thông hiểu. Vận khí này của hắn phải nói là nghịch thiên mới đúng. Hoàng Kim Thụ kia tuy sinh mệnh lực cường đại, thế nhưng vòng đời trôi qua, những loại năng lượng này cũng sẽ tan biến vào hư không. Thế nhưng bây giờ, nó lại ký thác lên người Vân Chính Thiên, giống như vào giây phút cuối giúp ích cho đời một chút.
“Đám A Long đi đâu hết rồi?” Vân Chính Thiên chợt hỏi.
Từ khi tỉnh dậy cũng chỉ có Mã Thiên Hoa ở với hắn, nhất thời buột miệng hỏi.
Mã Thiên Hoa nói: “Đang ở chỗ cũ, chắc bọn họ chuẩn bị điểm tâm xong rồi, chúng ta về thôi.”
Trở lại doanh trại, hắn đem câu chuyện đêm qua ngắn gọn kể lại, nghe xong hầu hết đồng đội của hắn đều có vẻ mặt không hài lòng. Lương Thế Nhân là người đầu tiên lên tiếng:
“Lão đại a, ngươi trốn đi ăn mảnh như vậy mà được.”
“Đồ tốt như vậy mà sài một mình, lão đại ngươi thật không tốt với đám tiểu đệ.” Tiếu Phong vẻ mặt buồn rầu nói.
Can Hữu Long không quên hùa theo, hắn tâm tình đã trở lại bình thường, nhiều chuyện không thể thiếu hắn được.
“Lão đại, không phải ngươi hay nói, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia sao.”
Vân Chính Thiên nghe vậy không khỏi cười khổ, đám này rõ ràng đang hùa nhau trêu chọc hắn, sau đó hắn giơ một tay lên báo hiệu cả đám im lặng, trong mắt lóe lên một vệt kim quang.
“Được rồi, một lát ta sẽ tìm cho các ngươi linh vật phù hợp với mỗi người.” Vân Chính Thiên thản nhiên nói. Trên mặt tràn ngập tự tin dáng vẻ.
“Ngươi nói thật?” Cả đám tựa hồ đồng thanh kêu lên.
“Tất nhiên.” Vân Chính Thiên.
Vân Chính Thiên khẩu khí lớn như thế? Hắn rất ít khi nói chuyện mà bản thân không làm được.
Chính xác ở đây có một chút bí mật hắn vẫn chưa có nói ra. Hoàng Kim Thụ không những mang cho hắn sự biến hóa về khí huyết, cung cấp sinh mệnh lực dồi dào, mà còn cho hắn một sự kinh hỷ không gì sánh được.
Hoàng Kim Thụ đã sinh sống ở đây vài trăm năm, bộ rễ của nó thực ra ăn sâu vào lòng đất vượt xa sự tưởng tượng của Vân Chính Thiên, mọi thực vật tồn tại ở Thiên Đạo này, nó đều quen biết. Cho nên thời khắc nó chuyển giao năng lượng, nó cũng đồng dạng đem hiểu biết về các loại thực vật này trao cho hắn.
Nói cách khác, Vân Chính Thiên bây giờ chính là một tấm bản đồ Thiên Đạo sống, những loại thực vật, dược vật cao cấp hoặc hạ cấp hắn đều nắm rõ vị trí và thuộc tính từng loại. Hắn khẩu khí lớn, đích thực rất có lòng tin nắm chắc.
Trầm tư một lát, hắn mỉm cười nhìn Lương Thế Nhân, nói:
“Chúng ta đi thôi, lần này tới phiên ngươi hấp thu linh vật.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT